Cơ Đốc nhân có nên đi khám bác sĩ không?

02 December, 2025
18 phút đọc
3,462 từ
Chia sẻ:

Cơ Đốc Nhân Có Nên Đi Khám Bác Sĩ Không?

Trong hành trình đức tin, nhiều Cơ Đốc nhân trung tín đôi khi đối diện với những câu hỏi thực tế về mối quan hệ giữa đức tin nơi sự chữa lành của Đức Chúa Trời và việc tìm kiếm sự chăm sóc y tế từ con người. Một số quan điểm cực đoan cho rằng việc đi khám bác sĩ là thiếu đức tin, trong khi số khác lại xem y học như phương tiện duy nhất. Bài nghiên cứu chuyên sâu này sẽ khảo sát Kinh Thánh một cách toàn diện để tìm ra sự cân bằng thần học và thực tiễn cho người tin Chúa.

I. Nền Tảng Kinh Thánh: Đức Chúa Trời Là Đấng Chữa Lành Tối Thượng

Trước khi đi vào ứng dụng thực tế, chúng ta phải thiết lập nền tảng thần học không thể lay chuyển: Giê-hô-va Đức Chúa Trời là Đấng Chữa Lành của chúng ta. Danh xưng này được chính Đức Chúa Trời mặc khải trong Xuất Ê-díp-tô Ký 15:26: “Ngài phán rằng: Nếu ngươi chăm chỉ nghe lời Giê-hô-va Đức Chúa Trời ngươi, làm sự ngay thẳng trước mặt Ngài, lắng tai nghe các điều răn và giữ mọi luật lệ Ngài, thì ta chẳng giáng cho ngươi một trong các bịnh nào mà ta đã giáng cho xứ Ê-díp-tô; vì ta là Đức Giê-hô-va, chữa bịnh cho ngươi.”

Trong tiếng Hê-bơ-rơ, cụm từ "Ta là Đức Giê-hô-va, chữa bịnh cho ngươi" là "יְהוָה רֹפְאֶךָ" (Yahweh Ropheka). Động từ "רָפָא" (rapha) có nghĩa là chữa lành, hàn gắn, phục hồi. Danh xưng này khẳng định bản tính của Đức Chúa Trời: Ngài là nguồn cội tối hậu của mọi sự chữa lành, dù thuộc linh, tâm lý hay thể chất.

Tân Ước tiếp tục chứng thực chân lý này qua chức vụ của Chúa Giê-xu Christ. Ma-thi-ơ 8:16-17 chép: “Đến chiều, người ta đem cho Ngài nhiều kẻ bị quỉ ám, Ngài lấy lời nói mà đuổi quỉ ra, và chữa lành mọi kẻ bịnh, để ứng nghiệm lời của đấng tiên tri Ê-sai rằng: Chính Ngài đã lấy sự đau ốm của ta, và gánh sự bịnh hoạn của ta.” Chúa Giê-xu không chỉ chữa bệnh như một phép lạ, nhưng để bày tỏ thực tại của Nước Đức Chúa Trời và ứng nghiệm lời tiên tri về Đầy Tớ Đau Khổ (Ê-sai 53:4-5).

Do đó, bất kỳ cuộc thảo luận nào về y học đều phải bắt đầu từ sự tôn thờ và tin cậy tuyệt đối nơi Đức Chúa Trời, Đấng nắm giữ sự sống và sự chết, sức khỏe và bệnh tật.

II. Sự Khôn Ngoan Của Đức Chúa Trời Qua Các Phương Tiện Tự Nhiên Và Con Người

Kinh Thánh không hề dạy một thuyết "duy linh" (spiritualism) tách biệt khỏi thế giới vật chất mà Ngài đã dựng nên. Đức Chúa Trời thường hành động qua những phương tiện tự nhiên và con người. Hãy xem xét một số nguyên tắc:

1. Sự Khôn Ngoan Và Hiểu Biết Là Quà Tặng Của Đức Chúa Trời: Sách Châm Ngôn liên tục tán dương sự khôn ngoan và hiểu biết. Sự hiểu biết về cơ thể con người, về thảo dược, về các phương pháp điều trị (dù thô sơ theo tiêu chuẩn cổ đại) cũng là một phần của sự khôn ngoan mà Đức Chúa Trời ban cho nhân loại. Trong Xuất Ê-díp-tô Ký, chính Đức Chúa Trời đã ban các luật về vệ sinh, kiêng cử thực phẩm, và cách ly người bệnh (Lê-vi Ký 13-15) – đây là những nguyên lý y tế dự phòng tiên tiến cho thời đại đó.

2. Gương Mẫu Của Các Nhân Vật Kinh Thánh Sử Dụng "Phương Pháp Điều Trị":

- Vua Ê-xê-chia (2 Các Vua 20:1-7, Ê-sai 38:1-8): Khi bị bệnh nặng, nhà vua đã cầu nguyện khẩn thiết với Đức Giê-hô-va. Đáp lời cầu nguyện, Đức Chúa Trời phán với tiên tri Ê-sai: “Hãy lấy một cái bánh bằng trái vả, đắp lên ung độc; thì vua sẽ lành.” (2 Các Vua 20:7). Ở đây, chúng ta thấy một sự kết hợp: Lời cầu nguyện đức tin + Lời hứa của Đức Chúa Trời + Một phương pháp điều trị cụ thể (bánh trái vả đắp lên). Phương pháp này có thể được xem như một liệu pháp y học đương thời.

- Người Samaritan Nhân Lành (Lu-ca 10:34): Trong dụ ngôn nổi tiếng, người Samaritan khi thấy người bị nạn, đã “lấy dầu lấy rượu xức lên vết thương, rồi băng bó lại.” Dầu và rượu là những chất sát trùng, giảm đau thông dụng thời bấy giờ. Chúa Giê-xu kể câu chuyện này mà không hề có ý phê phán việc sử dụng các phương pháp chữa trị thực tế.

- Sứ đồ Phao-lô Khuyên Bảo Ti-mô-thê (1 Ti-mô-thê 5:23): Phao-lô không chỉ quan tâm đến đời sống thuộc linh của con mình trong đức tin, mà còn đến sức khỏe thể chất: “Đừng chỉ uống nước lã nữa, nhưng hãy dùng một ít rượu, vì cớ tì vị con hay đau và con có nhiều sự yếu đuối.” Lời khuyên này mang tính chất y tế – rượu pha loãng thời đó an toàn hơn nước lã ô nhiễm và có thể có lợi cho tiêu hóa.

3. Sự Ủy Nhiệm Quản Trị Của Con Người: Sáng Thế Ký 1:28 ghi lại lệnh quản trị của Đức Chúa Trời cho loài người. Sự quản trị này bao gồm việc chăm sóc, bảo vệ và phát triển sự sống, trong đó có sức khỏe. Việc nghiên cứu y học, phát triển thuốc men, và thực hành y khoa có thể được xem như một phần của sự vâng lời trong nhiệm vụ quản trị này, nhằm giảm bớt đau khổ và bảo tồn sự sống.

III. Phân Biệt Giữa Sự Chữa Lành Siêu Nhiên Và Sự Khôn Ngoan Tự Nhiên

Tân Ước cho thấy một sự phân biệt rõ ràng giữa ân tứ chữa bệnh siêu nhiên (một trong các ân tứ của Đức Thánh Linh - 1 Cô-rinh-tô 12:9, 28) và công việc chăm sóc, điều trị thông thường. Sứ đồ Lu-ca, tác giả sách Phúc Âm Lu-ca và Công Vụ, được Phao-lô gọi là “người yêu sư Lu-ca” (Cô-lô-se 4:14). Từ "ἰατρός" (iatros) trong tiếng Hy Lạp có nghĩa là thầy thuốc, bác sĩ. Không có chỗ nào trong Kinh Thánh phê phán nghề nghiệp của Lu-ca hay cho rằng ông thiếu đức tin vì hành nghề y. Trái lại, kiến thức y học của ông có lẽ đã được Đức Thánh Linh sử dụng để phục vụ hiệu quả hơn trong chức vụ.

Sự chữa lành siêu nhiên là hành động trực tiếp và tức thì của quyền năng Đức Chúa Trời, thường đi kèm với mục đích xác nhận sứ điệp (Mác 16:20, Hê-bơ-rơ 2:4). Trong khi đó, quá trình điều trị y khoa thường diễn ra từ từ, sử dụng các nguyên lý tự nhiên mà chính Đức Chúa Trời đã thiết lập. Cả hai không nhất thiết loại trừ nhau. Một Cơ Đốc nhân có thể tin cậy Chúa để chữa lành trong khi vẫn trung tín uống thuốc theo chỉ định – hành động uống thuốc không làm giảm đức tin, nhưng có thể là phương cách Chúa dùng để thực hiện sự chữa lành của Ngài.

IV. Những Cạm Bẫy Cần Tránh

Dù ủng hộ việc tìm kiếm sự chăm sóc y tế, Kinh Thánh cũng cảnh báo chúng ta về những thái cực và cạm bẫy:

  • Thờ hình tượng kiến thức con người: Khi chúng ta đặt toàn bộ niềm tin vào bác sĩ, khoa học hay thuốc men, mà quên rằng Đức Chúa Trời mới là Đấng ban sự sống và sức khỏe, đó là sự thờ hình tượng. Châm Ngôn 3:5-6 nhắc nhở: “Hãy hết lòng tin cậy Đức Giê-hô-va, chớ nương cậy nơi sự thông sáng của con; trong các việc làm của con, khá nhận biết Ngài, thì Ngài sẽ chỉ dẫn các nẻo của con.”
  • Phớt lờ nguyên nhân thuộc linh: Một số bệnh tật có liên hệ với tội lỗi (ví dụ: 1 Cô-rinh-tô 11:29-30 về việc dự Tiệc Thánh cách không xứng đáng), với sự áp bức của ma quỷ (Lu-ca 13:11-16), hoặc để bày tỏ vinh quang Đức Chúa Trời (Giăng 9:1-3). Việc chỉ chạy theo giải pháp thể chất mà không xét mình, ăn năn, hoặc tìm kiếm mặt Chúa là thiếu sót nghiêm trọng.
  • Rơi vào sự sợ hãi và lo lắng: Việc liên tục chạy theo các xét nghiệm, chẩn đoán mà không có sự bình an của Chúa phản ánh một tấm lòng thiếu tin cậy. Phi-líp 4:6-7 dạy chúng ta: “Chớ lo phiền chi hết, nhưng trong mọi sự hãy dùng lời cầu nguyện, nài xin, và sự tạ ơn mà trình các sự cầu xin của mình cho Đức Chúa Trời. Sự bình an của Đức Chúa Trời vượt quá mọi sự hiểu biết, sẽ gìn giữ lòng và ý tưởng anh em trong Đức Chúa Jêsus Christ.”

V. Ứng Dụng Thực Tiễn Cho Đời Sống Cơ Đốc Nhân

1. Thứ Tự Đúng Đắn Trong Tấm Lòng: Khi đối diện với bệnh tật, thứ tự ưu tiên của chúng ta phải là:
a. Tìm kiếm Đức Chúa Trời: Thông qua sự cầu nguyện, xưng tội, tìm kiếm ý muốn Ngài. Gia-cơ 5:14-15 khuyên: “Trong anh em có ai đau ốm chăng? hãy mời các trưởng lão Hội thánh đến, sau khi nhân danh Chúa xức dầu cho người bịnh đoạn, thì các trưởng lão hãy cầu nguyện cho người. Sự cầu nguyện bởi đức tin sẽ cứu kẻ bịnh, Chúa sẽ đỡ kẻ ấy dậy; nếu kẻ bịnh có phạm tội, cũng sẽ được tha.” Đây là mệnh lệnh rõ ràng cho Hội Thánh.
b. Sử dụng sự khôn ngoan Chúa ban: Sau khi đã cầu nguyện và tìm kiếm Chúa, việc đi khám bác sĩ giỏi, tìm hiểu về bệnh tình, và tuân thủ phác đồ điều trị hợp lý là hành động của sự khôn ngoan và quản trị tốt thân thể – đền thờ của Đức Thánh Linh (1 Cô-rinh-tô 6:19-20).
c. Phó thác và tạ ơn: Trong suốt quá trình, giữ thái độ phó thác kết quả cho Chúa và tạ ơn Ngài trong mọi hoàn cảnh (1 Tê-sa-lô-ni-ca 5:18).

2. Thân Thể Là Đền Thờ Của Đức Thánh Linh: Quan điểm này (1 Cô-rinh-tô 6:19-20) cho chúng ta hai trách nhiệm: - Phòng bệnh: Giữ gìn sức khỏe thể chất qua lối sống lành mạnh, dinh dưỡng, nghỉ ngơi, tập luyện là trách nhiệm thuộc linh. - Chữa bệnh: Khi đền thờ bị hư hại (bệnh tật), chúng ta có trách nhiệm sửa chữa nó bằng các phương tiện Chúa cho phép, bao gồm cả y học.

3. Sự Cân Bằng Của Đức Tin Và Việc Làm: Đức tin đích thực luôn được bày tỏ qua hành động. Gia-cơ 2:17 nói: “Ấy vậy, đức tin không có việc làm là đức tin chết.” Tin Chúa chữa lành nhưng từ chối mọi sự giúp đỡ thực tế có thể là sự liều lĩnh thiếu khôn ngoan, chứ không phải là đức tin thuần khiết. Đức tin đặt nơi Chúa thúc đẩy chúng ta hành động một cách khôn ngoan trong thế giới Ngài đã dựng nên.

Kết Luận

Câu hỏi "Cơ Đốc nhân có nên đi khám bác sĩ không?" có thể được trả lời một cách quả quyết: Có, với một tấm lòng đúng đắn và sự hiểu biết theo Kinh Thánh. Điều này không mâu thuẫn với đức tin, nhưng là sự bày tỏ của đức tin được vận hành trong sự khôn ngoan. Chúng ta tin cậy nơi Đức Chúa Trời là Đấng Chữa Lành Tối Thượng (Yahweh Ropheka), đồng thời nhận biết rằng Ngài thường dùng những phương tiện thông thường – bao gồm kiến thức, kỹ năng của các bác sĩ và y tá – để thực hiện công việc chữa lành của Ngài. Thái độ của chúng ta phải là sự phó thác tuyệt đối vào quyền tể trị của Chúa, cùng với sự quản trị có trách nhiệm đối với thân thể và sức khỏe mà Ngài đã giao phó.

Hãy sống như những con cái của Đấng Khôn Ngoan: cầu nguyện trong mọi sự, tìm kiếm sự hướng dẫn của Ngài, sử dụng mọi nguồn lực hợp pháp Ngài ban cho, và cuối cùng, bình an phó thác mạng sống mình trong tay yêu thương của Cha Thiên Thượng, Đấng yêu thương chúng ta hơn cả chính chúng ta.

Quay Lại Bài Viết