Tin Cậy Nơi Đức Chúa Trời Giữa Cơn Khủng Hoảng Tài Chính: Thất Nghiệp, Tịch Thu và Phá Sản
Trong hành trình đức tin, có những thời điểm sóng gió của đời sống vật chất ập đến dữ dội đến nỗi che khuất cả ánh sáng của lời hứa. Thất nghiệp không chỉ là mất thu nhập, mà còn là sự tổn thương về danh dự và mục đích. Bị tịch thu tài sản thế chấp không chỉ là mất nhà, mà còn là mất đi cảm giác an toàn và ổn định. Phá sản không chỉ là con số âm trên giấy tờ, mà còn là cơn động đất làm rung chuyển mọi nền tảng tương lai. Giữa những cơn bão này, làm thế nào để lòng tin cậy nơi Đức Chúa Trời - Đấng chúng ta không thấy - không những không suy giảm mà còn có thể lớn lên? Bài nghiên cứu này sẽ đi sâu vào Lời Đức Chúa Trời để tìm kiếm nền tảng vững chắc cho đức tin trong những hoàn cảnh khốc liệt nhất.
Trong tiếng Hê-bơ-rơ (Hebrew), từ then chốt cho "tin cậy" là בָּטַח (pronounced: batach). Từ này mang ý nghĩa sâu xa là "tựa mình vào, phó thác, cảm thấy an toàn, chắc chắn". Nó không phải là một cảm xúc mơ hồ, mà là một hành động có ý chí: tựa toàn bộ sức nặng của mình lên một điều gì đó. Khi bạn ngồi trên một chiếc ghế, bạn tin cậy rằng nó sẽ đỡ bạn. Bạn không cần phải kiểm tra từng con ốc mỗi lần ngồi xuống; bạn tựa hết trọng lượng mình lên nó. Đức Chúa Trời kêu gọi chúng ta có thái độ batach như vậy đối với Ngài.
"Phước cho người nào để sự tin cậy nơi Đức Giê-hô-va, và chẳng hề nhìn vào kẻ kiêu ngạo, hoặc kẻ xây về sự gian dối!" (Thi Thiên 40:4, Kinh Thánh Tin Lành Việt Ngữ 1925).
Trong Tân Ước, tiếng Hy Lạp sử dụng từ πίστις (pistis) cho cả "đức tin" và "sự tin cậy". Nó hàm ý sự trung tín, sự xác tín, và lòng tin chắc. Điều này cho thấy sự tin cậy nơi Đức Chúa Trời trong cơn hoạn nạn là phần cốt lõi của chính đức tin cứu rỗi. Nó không phải là một phần phụ tùy chọn, mà là bản chất của mối liên hệ với Đấng Tạo Hóa.
Kinh Thánh không né tránh những câu chuyện thực tế về khủng hoảng vật chất. Chúng ta thấy những anh hùng đức tin không phải trong những cung điện đầy ắp của cải, mà thường là trong những sa mạc, nhà tù, và sự thiếu thốn.
1. Gióp: Mất Mát Toàn Diện và Câu Hỏi "Tại Sao?"
Gương mẫu kinh điển nhất chính là Gióp. Trong một ngày, ông mất tất cả: tài sản (bầy gia súc), nguồn thu nhập (đầy tớ), và các con (Gióp 1:13-19). Đây chính là hình ảnh của phá sản và mất mát thảm khốc nhất. Phản ứng đầu tiên của ông không phải là một nụ cười giả tạo, mà là sự đau đớn cùng cực: ông xé áo mình, cạo đầu, và sấp mình xuống đất. Nhưng hành động tiếp theo của ông định nghĩa sự tin cậy:
"Gióp bèn chổi dậy, xé áo mình, cạo đầu, đoạn sấp mình xuống đất mà thờ lạy, rằng: Tôi lõa lồ từ lòng mẹ sanh ra, và tôi cũng sẽ lõa lồ mà về; Đức Giê-hô-va đã ban cho, Đức Giê-hô-va lại cất đi; đáng ngợi khen danh Đức Giê-hô-va!" (Gióp 1:20-21).
Gióp không hiểu tại sao (mãi đến cuối sách ông cũng không được giải thích đầy đủ), nhưng ôp biết rõ AI là Chủ Tể. Ôp tin cậy vào bản tính của Đức Chúa Trời (Ngài ban cho và có quyền cất đi) ngay cả khi không hiểu phương cách của Ngài. Sự tin cậy này được bày tỏ qua hành động thờ lạy – một sự đầu phục chủ quyền của Đức Chúa Trời.
2. Tiên Tri Ê-li Bên Khe Kê-rít: Sự Chu Cấp Từng Ngày
Sau khi công bố lời phán xét hạn hán, Ê-li được Đức Chúa Trời dẫn đến khe Kê-rít. Ở đó, Ngài dùng quạ – loài chim ăn xác chết và không đáng tin – để đem bánh và thịt cho tiên tri mỗi sáng và mỗi chiều (1 Các Vua 17:2-6). Ê-li không có một kho dự trữ, một kế hoạch dài hạn. Ông hoàn toàn phụ thuộc vào sự chu cấp từng ngày. Đây là bài học về batach: tin cậy rằng Đấng đã truyền lệnh sẽ đảm bảo sự cung ứng. Khi dòng khe cạn (câu 7), Đức Chúa Trời không bỏ ông, nhưng dẫn ông đến một bà góa nghèo sắp chết đói (câu 8-9). Nơi dường như không có lối thoát nhất, Ngài mở ra một phép lạ của sự bất tận: bình bột không vơi và vò dầu không cạn (câu 14-16). Sự chu cấp của Đức Chúa Trời thường đến theo cách bất ngờ, với quy mô vừa đủ, và đòi hỏi sự vâng lời từng bước.
Chúa Giê-xu Christ, Đấng đã từ bỏ mọi sự và không có chỗ tựa đầu (Ma-thi-ơ 8:20), đã dạy rõ ràng nhất về vấn đề này trong Bài Giảng Trên Núi:
"Bởi cớ đó, ta phán cùng các ngươi rằng: Đừng vì sự sống mình mà lo đồ ăn uống; cũng đừng vì thân thể mình mà lo đồ mặc. Sự sống há chẳng quí trọng hơn đồ ăn sao, thân thể há chẳng quí trọng hơn quần áo sao? ... Mọi điều đó các dân ngoại vẫn thường tìm, và Cha các ngươi ở trên trời vốn biết các ngươi cần dùng những điều đó rồi. Nhưng trước hết, hãy tìm kiếm nước Đức Chúa Trời và sự công bình của Ngài, thì Ngài sẽ cho thêm các ngươi mọi điều ấy nữa." (Ma-thi-ơ 6:25, 32-33).
Chúa Giê-xu không phủ nhận nhu cầu thực tế ("Cha các ngươi... vốn biết các ngươi cần dùng"). Ngài phủ nhận sự lo âu (merimnaō trong tiếng Hy Lạp, có nghĩa là bị chia trí, xé lòng ra vì lo lắng) như là phương cách đối phó với nhu cầu. Thứ tự ưu tiên là then chốt: "Trước hết, hãy tìm kiếm nước Đức Chúa Trời". Nước ấy không phải là cơm áo gạo tiền, mà là sự cai trị, ý chỉ và vinh quang của Vua trên muôn vua. Khi chúng ta đặt sự vinh hiển của Ngài và sự công bình của Ngài (sự sống đẹp ý Ngài) làm ưu tiên tối thượng, lời hứa là Ngài sẽ "cho thêm" những điều cần dùng. Động từ "cho thêm" (prostithēmi) có nghĩa là thêm vào, cung cấp thêm. Nó không hứa sự giàu có xa hoa, nhưng hứa sự đầy đủ trong sự quản lý của Ngài.
Sứ đồ Phao-lô, người đã trải qua cảnh thiếu thốn và dư dật, đã tuyên bố một lời hứa thực tiễn:
"Đức Chúa Trời tôi sẽ làm cho đầy đủ mọi sự cần dùng của anh em y theo sự giàu có của Ngài ở nơi vinh hiển trong Đức Chúa Jêsus Christ." (Phi-líp 4:19).
Lưu ý: Ngài hứa đáp ứng "mọi sự cần dùng" (nhu cầu, không nhất thiết là mong muốn), theo "sự giàu có của Ngài" (nguồn lực vô tận của thiên đàng), chứ không phải theo số dư tài khoản của chúng ta, và chỉ trong "Đức Chúa Jêsus Christ" – tức là trong mối liên hệ giao ước với Đấng Christ. Sự chu cấp này có thể đến qua công việc mới, sự giúp đỡ của Hội Thánh, hay một cách hoàn toàn bất ngờ, nhưng nó luôn được lọc qua sự khôn ngoan và tình yêu của Ngài.
Tin cậy không phải là thụ động. Nó là một cuộc chiến thuộc linh hằng ngày, đòi hỏi những hành động cụ thể:
1. Chân Thật Trong Cầu Nguyện và Than Thở (Venting Lament):
Hãy noi gương các Thi Thiên (như Thi Thiên 13, 22, 88). Bạn có thể thưa với Chúa: "Lạy Chúa, con sợ hãi. Con không biết làm sao để trả nợ. Con cảm thấy thất bại và xấu hổ." Đức Chúa Trời có thể chịu đựng những lời than thở chân thật của bạn. Hãy biến nỗi lo thành lời cầu nguyện: "Xin Cha cho con bánh hôm nay đủ dùng. Xin mở đường cho con. Xin dạy con trong hoàn cảnh này." (Xem Phi-líp 4:6-7).
2. Tập Trung Vào Lời Hứa, Không Phải Hoàn Cảnh:
Hãy viết ra những câu Kinh Thánh về sự chu cấp và thành tín của Đức Chúa Trời (ví dụ: Ca Thương 3:22-23, Hê-bơ-rơ 13:5, Ma-thi-ơ 6). Đọc đi đọc lại, thuộc lòng, và suy ngẫm. Điều này "lập trình" lại tâm trí bạn khỏi sự sợ hãi để hướng đến đức tin (Rô-ma 10:17).
3. Trung Tín Trong Việc Nhỏ và Quản Lý Những Gì Còn Lại:
Ngay cả khi tài sản bị tịch thu, bạn vẫn còn thời gian, tài năng, sức khỏe (dù ít hay nhiều), và Lời Chúa. Hãy trung tín quản lý những điều đó. Tiếp tục dâng phần mười và dâng hiến nếu có thể (điều này thể hiện đức tin rằng Ngài vẫn là chủ nguồn cung). Hãy xem câu chuyện bà góa nghèo dâng hai đồng tiền (Mác 12:41-44).
4. Chấp Nhận Sự Giúp Đỡ và Đồng Hành Của Hội Thánh:
Đức Chúa Trời thường dùng thân thể Đấng Christ để chu cấp. Đừng để sự kiêu hãnh hoặc xấu hổ cô lập bạn (Ga-la-ti 6:2). Hãy để Hội Thánh biết nhu cầu của bạn (một cách khôn ngoan) và cho phép họ trở thành cánh tay của Đức Chúa Trời ôm lấy bạn.
5. Tìm Kiếm Sự Khôn Ngoan Thực Tế và Hành Động:
Tin cậy không có nghĩa là không làm gì cả. Hãy tìm kiếm lời khuyên tài chính khôn ngoan từ những người tin kính. Gửi đi đơn xin việc, học một kỹ năng mới, đàm phán với chủ nợ. Hãy làm những gì bạn có thể làm, và phó thác kết quả cho Đức Chúa Trời. Đây là sự hợp tác giữa sự cố gắng của con người và sự tể trị thánh của Đức Chúa Trời.
6. Nhìn Xa Hơn Vật Chất: Xác Định Lại Giá Trị Bản Thân Trong Đấng Christ:
Khủng hoảng tài chính thường đánh cắp đi cảm giác giá trị bản thân ("Tôi là người kiếm tiền, nếu không còn việc, tôi là ai?"). Hãy ăn rễ trong chân lý: giá trị của bạn đến từ việc bạn được tạo dựng theo hình ảnh Đức Chúa Trời (Sáng Thế Ký 1:27) và được chuộc lại bởi huyết quý báu của Đấng Christ (1 Phi-e-rơ 1:18-19). Bạn là con cái Đức Chúa Trời, không phải là một nghề nghiệp hay một số dư ngân hàng.
Cuối cùng, sự tin cậy của chúng ta được đặt trên một nền tảng không lay chuyển: sự thành tín (faithfulness) của chính Đức Chúa Trời. Lời Ngài tuyên bố: "Đức Giê-hô-va ơi, sự nhân từ Ngài hằng có đến đời đời; xin chớ bỏ công việc của tay Ngài!" (Thi Thiên 138:8). Ngài đã không tiếc chính Con Ngài, thì Ngài chẳng nào không ban mọi sự luôn với Con ấy cho chúng ta sao? (Rô-ma 8:32).
Con đường phía trước có thể còn nhiều chông gai. Có thể bạn vẫn sẽ mất nhà, công việc có thể chưa đến ngay, và gánh nặng nợ nần vẫn còn đó. Nhưng bạn không cô đơn. Bạn không bị bỏ rơi. Đức Chúa Trời đang tôi luyện đức tin quý giá hơn vàng của bạn (1 Phi-e-rơ 1:6-7). Hãy nhìn xem Chúa Giê-xu, "là Đấng làm đầu và cuối cùng của đức tin chúng ta, tức là Đấng vì sự vui mừng đã đặt trước mình, chịu lấy thập tự giá, khinh điều sỉ nhục, và hiện nay ngồi bên hữu ngai Đức Chúa Trời." (Hê-bơ-rơ 12:2). Ngài đã đi qua sự từ bỏ tột cùng để bạn có thể tin chắc rằng, dù trong thung lũng tối tăm nhất, bàn tay thành tín của Cha Thiên Thượng vẫn đang nắm giữ bạn. Hãy tiếp tục bước đi, một ngày một ngày, tựa toàn bộ sức nặng của mình lên Ngài.