Chúa Có Tồn Tại Không?
Câu hỏi “Chúa có tồn tại không?” không chỉ là một vấn đề triết học trừu tượng, mà là câu hỏi nền tảng quyết định ý nghĩa, mục đích và số phận đời đời của con người. Là một nhà nghiên cứu Kinh Thánh, chúng ta không tiếp cận câu hỏi này chỉ bằng lý luận thuần túy, mà bằng sự kết hợp giữa bằng chứng khách quan, sự mặc khải của chính Đức Chúa Trời trong Kinh Thánh, và kinh nghiệm chứng nghiệm của hàng tỷ tín hữu qua các thời đại. Bài viết này sẽ khảo sát một cách chuyên sâu các luận cứ chứng minh cho sự hiện hữu của Đức Chúa Trời, đặc biệt dưới ánh sáng của Lời Ngài.
Kinh Thánh tuyên bố rõ ràng ngay từ câu mở đầu: “Ban đầu Đức Chúa Trời dựng nên trời đất” (Sáng Thế Ký 1:1). Sứ đồ Phao-lô lập luận rằng chính sự sáng tạo là bằng chứng rõ ràng và hiển nhiên cho sự hiện hữu và quyền năng của Đấng Tạo Hóa: “Vì các vật về Đức Chúa Trời đã biết rõ ràng trong lòng họ, bởi Đức Chúa Trời đã bày tỏ điều đó cho họ rồi. Vì từ buổi sáng thế, những sự trọn lành của Ngài, tức là quyền phép đời đời và bổn tánh Ngài, đã thấy rõ ràng, bởi các vật Ngài làm nên” (Rô-ma 1:19-20).
Từ ngữ Hy Lạp được dùng cho “các vật Ngài làm nên” là “poiēma” (ποίημα), có nghĩa là “tác phẩm”, “công trình nghệ thuật”. Vũ trụ không phải là một sự ngẫu nhiên hỗn độn, mà là một poiēma – một kiệt tác được thiết kế phức tạp và tinh tế đến mức đòi hỏi phải có một Nhà Thiết Kế tối thượng. Sự phức tạp không thể giản lược của một tế bào, sự cân bằng hoàn hảo của các hằng số vật lý để duy trì sự sống (như lực hấp dẫn, lực điện từ), và trật tự kỳ diệu của các thiên hà – tất cả đều lớn tiếng rao truyền về một Đấng Sáng Tạo thông minh và quyền năng. Thi thiên 19:1 khẳng định: “Các từng trời rao truyền sự vinh hiển của Đức Chúa Trời, Bầu trời giải tỏ công việc tay Ngài làm.”
Con người không chỉ là một cỗ máy sinh học phức tạp. Trong mỗi chúng ta tồn tại ý thức về đạo đức, lương tâm, khát vọng về ý nghĩa và sự vĩnh cửu. Điều này chỉ có thể giải thích thỏa đáng nếu chúng ta được tạo dựng theo hình ảnh của một Đức Chúa Trời có nhân cách và thánh khiết. Sáng Thế Ký 1:27 chép: “Đức Chúa Trời dựng nên loài người như hình Ngài; Ngài dựng nên loài người giống như hình Đức Chúa Trời.”
Lương tâm (syneidēsis trong tiếng Hy Lạp) là tiếng nói bên trong phán xét giữa thiện và ác, phản ánh luật pháp đạo đức của Đức Chúa Trời được khắc ghi trong lòng người (Rô-ma 2:14-15). Hơn nữa, triết gia Blaise Pascal từng nói về “khoảng trống hình Chúa” trong lòng mỗi người – một sự trống rỗng và khát khao mà chỉ chính Đức Chúa Trời mới có thể lấp đầy. Truyền đạo 3:11 viết: “Đức Chúa Trời khiến sự đời đời ở trong lòng người.” Từ “đời đời” ở đây trong tiếng Hê-bơ-rơ là “olam”, chỉ về ý niệm vô tận, vĩnh cửu. Khát vọng vượt khỏi cái chết và tìm kiếm điều vĩnh cửu chính là bằng chứng nội tại mạnh mẽ rằng chúng ta được tạo dựng cho một Đấng Vĩnh Hằng.
Đây là luận cứ mạnh mẽ và rõ ràng nhất cho Cơ Đốc giáo. Đức Chúa Trời không chỉ để con người suy đoán về Ngài qua vũ trụ và lương tâm (mặc khải chung), mà Ngài đã chủ động bày tỏ chính mình một cách đặc biệt qua Lời Ngài (Kinh Thánh) và Con Ngài (Chúa Giê-xu Christ).
1. Kinh Thánh – Lời Được Linh Cảm: Sự thống nhất kỳ diệu của 66 sách Kinh Thánh, được viết bởi hơn 40 tác giả trong khoảng 1500 năm, thuộc nhiều nền văn hóa và hoàn cảnh khác nhau, nhưng lại kể một câu chuyện xuyên suốt về sự sáng tạo, sự sa ngã của con người và kế hoạch cứu chuộc qua Đấng Mê-si, là điều không thể giải thích nếu không có một Tác Giả tối cao đằng sau. Hàng trăm lời tiên tri được ứng nghiệm chính xác, đặc biệt là những lời tiên tri về Đấng Christ (như nơi sinh tại Bết-lê-hem – Mi-chê 5:2; cách thức chết bằng sự đóng đinh – Thi thiên 22:16; sự sống lại – Thi thiên 16:10), là bằng chứng siêu nhiên cho thấy Đức Chúa Trời đang phán.
2. Chúa Giê-xu Christ – Hình Ảnh Của Đức Chúa Trời Vô Hình: Đây là trung tâm điểm của đức tin Cơ Đốc. Sự hiện hữu lịch sử của Giê-xu Nazareth là một sự kiện được ghi chép rõ ràng. Câu hỏi then chốt là: Ngài là ai? Ngài đã tuyên bố mình là Đức Chúa Trời nhập thể (Giăng 10:30 “Ta với Cha là một”; Giăng 8:58 “Trước khi chưa có Áp-ra-ham, đã có ta”). Những tuyên bố này chỉ có thể là: hoặc Ngài là Chúa, hoặc Ngài là kẻ điên, hoặc là tên lừa đảo. Bằng chứng về đời sống vô tội, các phép lạ quyền năng (đặc biệt sự sống lại từ kẻ chết), và sự biến đổi triệt để của hàng tỷ mạng sống qua các thế kỷ, khẳng định rằng Ngài thật sự là Đấng Ngài đã tuyên bố. Cô-lô-se 1:15 tuyên bố: “Ấy chính Ngài là hình ảnh của Đức Chúa Trời không thấy được.” Chúa Giê-xu chính là câu trả lời sống động, hữu hình và lịch sử cho câu hỏi “Chúa có tồn tại không?”.
Trong khi các bằng chứng trên mang tính khách quan, thì có một phòng thí nghiệm để mỗi người kiểm chứng sự hiện hữu của Chúa: đó là chính đời sống và tấm lòng của mình. Đức Chúa Trời hứa rằng: “Các ngươi hãy tìm ta, thì sẽ được sống” (A-mốt 5:4). Kinh nghiệm của vô số Cơ Đốc nhân là sự đáp ứng của Đức Chúa Trời đối với lời cầu nguyện chân thành, sự biến đổi nhân cách (II Cô-rinh-tô 5:17), sự bình an siêu nhiên vượt trên mọi sự hiểu biết (Phi-líp 4:7), và sự cảm nhận về sự hiện diện và dẫn dắt của Ngài trong đời sống hằng ngày.
Từ ngữ “biết” trong Kinh Thánh (tiếng Hê-bơ-rơ yada, tiếng Hy Lạp ginōskō) thường mang nghĩa kinh nghiệm cá nhân mật thiết, chứ không chỉ là nhận thức lý trí. Gióp, sau mọi tranh chiến, đã thốt lên: “Trước lỗ tai tôi có nghe đồn về Chúa, Nhưng bây giờ, mắt tôi đã thấy Ngài” (Gióp 42:5). Đây là bước nhảy từ “nghe nói về Chúa” sang “gặp gỡ Chúa” một cách cá nhân.
Niềm tin vào Đức Chúa Trời hằng sống không phải là một ý tưởng triết học để tranh luận, mà là nền tảng cho một đời sống biến đổi. Dưới đây là những ứng dụng thực tế:
- Trong Sự Thờ Phượng: Nhận biết Chúa hiện hữu đưa chúng ta vào mối tương giao thờ phượng. Chúng ta không cầu nguyện với một ý niệm trừu tượng, mà với một Đấng Cha yêu thương, Đấng nghe và đáp lời (Thi thiên 65:2).
- Trong Đạo Đức và Lựa Chọn: Hiểu rằng “Đức Giê-hô-va từ trên trời ngó xuống các con loài người, Đặng xem thử có kẻ nào khôn ngoan, Tìm kiếm Đức Chúa Trời chăng” (Thi thiên 14:2) thúc giục chúng ta sống với lòng kính sợ Chúa, làm mọi sự như làm cho Chúa chứ không phải cho người ta (Cô-lô-se 3:23).
- Trong Sự Hy Vọng và Ý Nghĩa: Sự hiện hữu của Chúa ban cho cuộc đời một mục đích tối hậu: biết Ngài, yêu Ngài, tôn vinh Ngài và ở với Ngài đời đời. Nó mang lại hy vọng vững chắc trước sự chết, vì chúng ta tin vào lời hứa về sự sống lại và sự sống đời đời (Giăng 11:25-26).
- Trong Thử Thách: Khi gặp khó khăn, chúng ta có thể tin cậy rằng Đức Chúa Trời yêu thương, chủ quyền và khôn ngoan vẫn đang cai trị, và Ngài sẽ khiến mọi sự hiệp lại làm ích cho những kẻ yêu mến Ngài (Rô-ma 8:28).
Bằng chứng về sự hiện hữu của Đức Chúa Trời là đa chiều, hùng hồn và thuyết phục, từ vũ trụ bao la đến lương tâm thầm kín, từ lời tiên tri ứng nghiệm đến nhân vật Giê-xu lịch sử, và từ kinh nghiệm sống động của hàng tỷ người. Tuy nhiên, Đức Chúa Trời không ép buộc sự tin nhận. Ngài ban cho con người tự do để lựa chọn.
Kinh Thánh không cố gắng “chứng minh” Chúa cho người chỉ muốn tranh luận, nhưng Ngài hứa sẽ bày tỏ chính mình cho những ai thành tâm tìm kiếm Ngài: “Các ngươi hãy tìm ta, thì sẽ được sống… hãy tìm Đức Giê-hô-va thì sẽ sống” (A-mốt 5:4, 6). Thư Hê-bơ-rơ 11:6 khẳng định: “Vả, không có đức tin, thì chẳng hề có thể nào ở cho đẹp ý Ngài; vì kẻ đến gần Đức Chúa Trời phải tin rằng có Đức Chúa Trời, và Ngài là Đấng hay thưởng cho kẻ tìm kiếm Ngài.”
Vậy, câu trả lời cuối cùng cho “Chúa có tồn tại không?” không chỉ nằm ở các luận cứ, mà nằm ở sự đáp ứng của chính bạn. Bạn có sẵn lòng bước ra khỏi sự hoài nghi thụ động, thành tâm cầu nguyện: “Lạy Chúa, nếu Ngài thật có, xin hãy bày tỏ chính Ngài cho con” và bắt đầu tìm kiếm Ngài qua Kinh Thánh và qua Danh Chúa Giê-xu Christ hay không? Đó là bước khởi đầu của một hành trình khám phá vĩ đại nhất – hành trình biết Đức Chúa Trời hằng sống.