Tại sao Chúa để cho người ta bị khuyết tật / tàn tật?

02 December, 2025
16 phút đọc
3,127 từ
Chia sẻ:

Tại Sao Chúa Để Cho Người Ta Bị Khuyết Tật / Tàn Tật?

Mở Đầu: Câu Hỏi Làm Đau Lòng Nhân Loại

“Tại sao Chúa để cho người ta bị khuyết tật?” – Đây là một trong những câu hỏi thách thức và gây đau đớn nhất, không chỉ cho những người ngoài đạo, mà còn cho chính những tín đồ trung tín. Nó chạm đến cốt lõi của sự hiểu biết chúng ta về Đức Chúa Trời: Ngài có toàn quyền, toàn tri và toàn ái không? Nếu có, tại sao sự đau khổ, bất toàn lại hiện diện ngay từ khi lọt lòng? Bài nghiên cứu này sẽ không tìm cách đưa ra một câu trả lời đơn giản, dễ dãi, nhưng sẽ cùng bạn đào sâu vào Lời Đức Chúa Trời để tìm kiếm những nguyên tắc thần học vững chắc, những gương mẫu Kinh Thánh và trên hết, là tìm thấy ánh sáng của sự hiện diện và mục đích của Đức Chúa Trời trong những hoàn cảnh tưởng chừng như tối tăm nhất.

Nguyên Lý Nền Tảng: Thế Gian Sa Ngã Và Hậu Quả Của Tội Lỗi

Để hiểu bất kỳ dạng đau khổ nào, chúng ta phải bắt đầu từ Sáng Thế Ký. Đức Chúa Trời sáng tạo một thế giới “rất tốt lành” (Sáng Thế Ký 1:31). Không có bệnh tật, khuyết tật hay sự chết. Tuy nhiên, tội lỗi của A-đam và Ê-va đã đem sự rủa sả, sự hư nát và sự chết vào thế gian (Sáng Thế Ký 3:16-19; Rô-ma 5:12). Cả thế gian thảy đều phục dưới quyền tội lỗi (Rô-ma 3:9). Điều này có nghĩa là mọi khía cạnh của thế giới tự nhiên và đời sống con người đều bị ảnh hưởng bởi sự sa ngã. Khuyết tật thể chất, bệnh tật di truyền, tai nạn trong lúc sinh nở… tất cả đều thuộc về hệ quả rộng lớn và phức tạp của tội lỗi trong một thế giới đã đánh mất sự hoàn hảo ban đầu.

Điều quan trọng cần phân biệt: Không phải mỗi cá nhân bị khuyết tật là do tội lỗi riêng của họ hay của cha mẹ họ. Quan niệm này đã bị chính Chúa Giê-xu bác bỏ thẳng thừng.

Phân Đoạn Then Chốt: Người Mù Từ Thuở Sanh (Giăng 9:1-3)

Đây là phân đoạn Kinh Thánh then chốt nhất để giải quyết câu hỏi của chúng ta.

“Đức Chúa Giê-xu đi ngang qua, thấy một người mù từ thuở sanh. Môn đồ hỏi Ngài rằng: Thưa Thầy, ai đã phạm tội, người hay là cha mẹ người, mà người sanh ra thì mù như vậy? Đức Chúa Giê-xu đáp rằng: Đó chẳng phải tại người hay tại cha mẹ đã phạm tội; nhưng ấy để cho những việc Đức Chúa Trời được tỏ ra trong người.” (Giăng 9:1-3).

Phân tích sâu hơn:
1. Câu hỏi sai lầm của môn đồ: Họ hỏi “Ai đã phạm tội?” – hàm ý tìm kiếm nguyên nhân quá khứ và đổ lỗi. Tư duy này bắt nguồn từ quan niệm thông thường thời đó (và đôi khi cả ngày nay).
2. Câu trả lời của Chúa Giê-xu: Ngài phá vỡ hoàn toàn mối liên hệ nhân quả trực tiếp giữa tội cá nhân và khuyết tật. “Đó chẳng phải tại người hay tại cha mẹ đã phạm tội”. Điều này giải phóng người khuyết tật khỏi gánh nặng bị kết tội và kỳ thị.
3. Hướng đến mục đích tương lai của Đức Chúa Trời:Nhưng ấy để cho những việc Đức Chúa Trời được tỏ ra trong người”. Từ Hy Lạp được dùng cho “tỏ ra” là phaneroō (φανερόω), có nghĩa là bày tỏ, biểu lộ, làm cho hiển nhiên. Sự khuyết tật trong trường hợp này là một “khung cảnh” được Đức Chúa Trời chủ quyền cho phép, để quyền năng, ân điển và công việc của Ngài được bày tỏ cách rõ ràng và vinh hiển. Ngay sau đó, Chúa Giê-xu đã chữa lành người ấy, và việc đó đã trở thành một bằng chứng hùng hồn về thân vị Đấng Mê-si của Ngài.

Nguyên tắc ở đây là: Trong chương trình chủ quyền của Đức Chúa Trời, Ngài có thể và thực sự sử dụng những sự yếu đuối, bất toàn của con người để làm phương tiện bày tỏ vinh quang, quyền năng và ân điển của Ngài.

Gương Mẫu Của Sứ Đồ Phao-lô: “Cái Giằm Xóc Trong Thịt”

Sứ đồ Phao-lô đã kinh nghiệm một dạng “khuyết tật” hoặc điểm yếu dai dẳng mà ông gọi là “một cái giằm xóc trong thịt” (2 Cô-rinh-tô 12:7). Ông đã ba lần cầu xin Chúa cất nó đi. Nhưng câu trả lời của Chúa là then chốt:

“Ngài phán rằng: Ân điển ta đủ cho ngươi rồi, vì sức mạnh của ta nên trọn vẹn trong sự yếu đuối.” (2 Cô-rinh-tô 12:9).

Từ Hy Lạp cho “nên trọn vẹn” là teleioō (τελειόω), mang ý nghĩa hoàn thành, làm cho trọn vẹn, đạt đến mục đích. Quyền năng của Đấng Christ không được bày tỏ bất chấp sự yếu đuối của Phao-lô, mà là thông qua và ngay trong sự yếu đuối ấy. Sự yếu đuối trở thành “đồ đựng” để chứa đựng và phô bày sức mạnh vô hạn của Đức Chúa Trời. Do đó, Phao-lô kết luận: “Vậy tôi sẽ lấy làm vui về sự yếu đuối tôi… Vì khi tôi yếu đuối, ấy là lúc tôi mạnh mẽ.” (2 Cô-rinh-tô 12:9-10).

Nguyên tắc thứ hai được rút ra: Ân điển của Đức Chúa Trời đủ cho chúng ta, và quyền năng của Ngài được bày tỏ trọn vẹn nhất chính trong những chỗ yếu, khuyết tật của chúng ta. Khuyết tật không phải là dấu hiệu của sự thất bại hay bị bỏ rơi, mà có thể là phương tiện đặc biệt để kinh nghiệm ân điển và quyền năng nâng đỡ của Đức Chúa Trời cách sâu sắc.

Bản Chất Và Giá Trị Theo Nhãn Quan Của Đức Chúa Trời

Xã hội loài người thường đánh giá giá trị dựa trên sự hoàn hảo thể chất, năng lực và sản xuất. Nhưng Đức Chúa Trời nhìn khác. Trong câu chuyện sáng thế, mỗi người đều được tạo dựng theo hình ảnh Ngài (Sáng Thế Ký 1:27). Hình ảnh đó không bị xóa bỏ bởi khuyết tật thể chất. Đức Chúa Trời “không tây vị người nào” (Công vụ 10:34). Ngài quan tâm đến tấm lòng (1 Sa-mu-ên 16:7).

Chúa Giê-xu đã dành sự quan tâm đặc biệt cho những người bị xã hội xem thường: người mù, què, phung, điếc. Hành động của Ngài xác nhận phẩm giá tuyệt đối của họ. Trong thân thể Đấng Christ – tức Hội Thánh – mọi chi thể, dù mạnh hay yếu, đều cần thiết và được tôn trọng (1 Cô-rinh-tô 12:22-24). Thực tế, những chi thể “yếu hơn” và “kém vinh hiển hơn” lại được ban cho sự tôn trọng trội hơn. Điều này đảo lộn hoàn toàn thang giá trị của thế gian.

Áp Dụng Thực Tiễn Cho Đời Sống Cơ Đốc

1. Đối Với Người Có Khuyết Tật:
- Tìm Kiếm Sự Đầy Đủ Trong Ân Điển: Như Phao-lô, hãy học tập tìm thấy sự đầy đủ trong ân điển Chúa mỗi ngày. Sự yếu đuối trở thành cơ hội để đức tin lớn lên và kinh nghiệm sự nâng đỡ kỳ diệu.
- Xem Mình Là Phương Tiện Cho Vinh Quang Chúa: Cuộc đời bạn có thể là một chứng tích sống động về việc Chúa bày tỏ quyền năng và sự nhân từ của Ngài qua một “đồ đựng bằng đất” (2 Cô-rinh-tô 4:7). Sự kiên nhẫn, niềm vui và đức tin của bạn giữa nghịch cảnh có sức mạnh làm chứng vượt xa lời nói.
- Tích Cực Trong Thân Thể Đấng Christ: Bạn có ân tứ và vai trò độc đáo trong Hội Thánh. Đừng tự cô lập. Hãy tìm cách phục vụ theo khả năng Chúa ban.

2. Đối Với Gia Đình Và Người Chăm Sóc:
- Nhìn Thấy Cơ Hội Thánh: Việc chăm sóc người khuyết tật không phải là gánh nặng thuần túy, mà có thể là một chức vụ thánh, một trường học dạy về tình yêu thương vô điều kiện, sự kiên nhẫn và lòng thương xót – những phẩm chất phản chiếu chính Chúa.
- Cầu Nguyện Với Cái Nhìn Đúng Đắn: Chúng ta vẫn nên cầu nguyện cho sự chữa lành (vì Đức Chúa Trời vẫn làm phép lạ), nhưng đồng thời cầu xin ơn để nhìn thấy mục đích của Chúa và được ban sức mạnh để bước đi trong hành trình Ngài định.

3. Đối Với Hội Thánh Nói Chung:
- Là Một Cộng Đồng Hòa Nhập Và Yêu Thương: Hội Thánh phải là nơi an toàn nhất, nơi mọi người đều được chào đón, tôn trọng và tìm thấy giá trị trong Đấng Christ. Phá bỏ mọi rào cản vật chất và thái độ.
- Học Bài Học Về Sự Phụ Thuộc: Người khuyết tật nhắc nhở toàn Hội Thánh một sự thật thuộc linh: tất cả chúng ta đều là những người tàn tật về mặt thuộc linh nếu không có Đấng Christ, và tất cả chúng ta đều lệ thuộc vào ân điển Ngài từng ngày.
- Thực Thi Chức Vụ Chữa Lành Và Phục Vụ: Bắt chước Chúa Giê-xu, Hội Thánh được kêu gọi mang lại sự chữa lành, an ủi và hỗ trợ thực tế, không phải bằng thái độ thương hại, mà bằng tình yêu thương tôn trọng.

Kết Luận: Hướng Về Sự Trọn Vẹn Trong Cõi Đời Đời

Cuối cùng, niềm hy vọng lớn nhất của chúng ta không nằm ở việc tìm được một lời giải thích triết học thỏa đáng hoàn toàn, mà nằm ở lời hứa về sự phục hồi trọn vẹn trong cõi đời đời. Tiên tri Ê-sai đã báo trước về thời đại Mê-si, khi “bấy giờ kẻ què sẽ nhảy như nai, và lưỡi kẻ câm sẽ hát” (Ê-sai 35:6). Sứ đồ Giăng trong sách Khải Huyền thấy khải tượng về Trời Mới Đất Mới, nơi “Đức Chúa Trời sẽ lau hết nước mắt khỏi mắt chúng, sẽ không có sự chết, cũng không có than khóc, kêu ca, hay là đau đớn nữa” (Khải Huyền 21:4). Mọi khuyết tật, mọi hậu quả của tội lỗi và sự sa ngã sẽ bị hủy diệt vĩnh viễn.

Cho đến ngày đó, chúng ta sống bằng đức tin, không bằng mắt thấy (2 Cô-rinh-tô 5:7). Chúng ta tin rằng Đức Chúa Trời chủ quyền và nhân từ, Ngài không lạnh lùng gây ra đau khổ, nhưng trong sự khôn ngoan vô hạn, Ngài cho phép nó xảy ra trong một thế gian sa ngã, và Ngài có quyền năng biến điều xấu nhất thành điều tốt nhất cho những ai yêu mến Ngài (Rô-ma 8:28). Người khuyết tật không phải là một “sai lầm” của tạo hóa, nhưng là một con người đầy đủ phẩm giá trong kế hoạch nhiệm mầu của Đức Chúa Trời, là đối tượng cho tình yêu thương vô điều kiện của Ngài, và là một chi thể quan trọng trong Thân Thể Đấng Christ, đang cùng chúng ta mong đợi ngày được cứu chuộc trọn vẹn cả thân thể lẫn linh hồn.

Quay Lại Bài Viết