Tại Sao Chúa Không Chữa Lành Cho Tất Cả Mọi Người?
Một trong những câu hỏi đau đớn và thách thức nhất trong hành trình đức tin Cơ Đốc là: “Nếu Chúa là Đấng yêu thương và quyền năng, tại sao Ngài không chữa lành cho tất cả?” Chúng ta thấy lời hứa về sự chữa lành trong Kinh Thánh, chứng kiến những chứng nhân về phép lạ, nhưng đồng thời cũng đối diện với thực tế: nhiều tín hữu chân thành cầu xin vẫn phải sống chung với bệnh tật, khuyết tật, hoặc đau đớn thể xác lâu dài. Câu hỏi này chạm đến trọng tâm của sự hiểu biết về bản tính Đức Chúa Trời, chủ quyền của Ngài, và mục đích của sự đau khổ trong đời sống con dân Ngài. Bài nghiên cứu này sẽ khám phá vấn đề phức tạp này dưới ánh sáng của Lời Đức Chúa Trời, với sự tôn trọng dành cho nỗi đau của mỗi cá nhân và sự tôn cao chân lý của Ngài.
Nền Tảng: Chữa Lành Là Một Phần Trong Công Việc Cứu Chuộc Của Đấng Christ
Trước khi đi vào lý do “tại sao không”, chúng ta phải thiết lập nền tảng Kinh Thánh vững chắc: Chữa lành thể xác nằm trong sự chuộc tội của Đấng Christ. Tiên tri Ê-sai đã báo trước về Đấng Mê-si: “Thật người đã mang sự đau ốm của chúng ta, đã gánh sự buồn bực của chúng ta... Bởi lằn roi người mà chúng ta được lành bệnh” (Ê-sai 53:4-5). Sứ đồ Ma-thi-ơ trích dẫn lời tiên tri này và áp dụng trực tiếp vào chức vụ của Chúa Giê-xu: “hầu cho được ứng nghiệm lời tiên tri Ê-sai rằng: Chính Ngài đã lấy tật nguyền của chúng ta, và gánh bệnh hoạn của chúng ta” (Ma-thi-ơ 8:17). Từ ngữ Hê-bơ-rơ cho “chữa lành” trong Ê-sai 53:5 là rapha’, mang ý nghĩa chữa lành, băng bó, phục hồi. Điều này cho thấy sự chữa lành toàn diện—thuộc linh, cảm xúc và thể xác—đã được trả giá trên thập tự giá.
Sứ đồ Gia-cơ cũng khẳng định đây là một ân tứ và trách nhiệm trong Hội Thánh: “Trong anh em có ai đau ốm chăng? hãy mời các trưởng lão Hội thánh đến, sau khi nhân danh Chúa xức dầu cho người bịnh đoạn, thì các trưởng lão hãy cầu nguyện cho người. Sự cầu nguyện bởi đức tin sẽ cứu kẻ bịnh, Chúa sẽ đỡ kẻ ấy dậy; và nếu kẻ bịnh có phạm tội, cũng sẽ được tha” (Gia-cơ 5:14-15). Rõ ràng, Chúa quan tâm đến sự đau đớn thể xác của chúng ta và ban cho Hội Thánh phương cách để tìm kiếm sự chữa lành.
Những Lý Do Theo Kinh Thánh Giải Thích Cho Việc Chữa Lành Không Luôn Xảy Ra
Mặc dù chữa lành là một phần trong sự cứu chuộc, Kinh Thánh cho thấy nó không phải lúc nào cũng được ban cho theo cách hoặc thời điểm chúng ta mong đợi. Dưới đây là những nguyên tắc Kinh Thánh quan trọng:
1. Chủ Quyền Tối Cao Và Sự Khôn Ngoan Vô Hạn Của Đức Chúa Trời
Đức Chúa Trời là Đấng Tạo Hóa và là Cha. Ngài nhìn thấy toàn cảnh lịch sử và đời sống chúng ta mà chúng ta không thấy. Sự chữa lành thể xác tức thời không phải lúc nào cũng phục vụ cho mục đích tối thượng của Ngài. Câu chuyện về Sứ đồ Phao-lô là minh họa rõ ràng nhất: “Lại hầu cho tôi khỏi tự cao bởi sự cao trọng của những sự tỏ ra ấy, thì đã cho một cái giằm xóc vào thịt tôi, tức là quỉ sứ của Sa-tan, để vả tôi, hầu cho tôi khỏi tự cao” (2 Cô-rinh-tô 12:7). Phao-lô đã cầu xin Chúa ba lần để cái “giằm” (từ Hy Lạp skolops – có thể là bệnh tật, khuyết tật, hay sự chống đối) được cất đi. Nhưng câu trả lời của Chúa là: “Ân điển ta đủ cho ngươi rồi, vì sức mạnh của ta nên trọn vẹn trong sự yếu đuối” (câu 9). Từ “đủ” trong tiếng Hy Lạp là arkeō, có nghĩa là đầy đủ, thỏa mãn. Chúa không hứa sẽ cất đi sự yếu đuối, nhưng hứa ban ân điển và sức mạnh để sống trong và qua sự yếu đuối ấy, để quyền năng của Đấng Christ được tỏ ra.
2. Mục Đích Lớn Hơn: Sự Thánh Hóa Và Vinh Hiển Của Đức Chúa Trời
Kinh Thánh nhiều lần cho thấy bệnh tật và đau khổ có thể được Chúa cho phép (không phải gây ra) để hoàn thành một mục đích thuộc linh sâu xa hơn. Trong Giăng 9, Chúa Giê-xu gặp một người mù từ khi mới sinh. Các môn đồ hỏi: “Thưa thầy, ai đã phạm tội, người hay là cha mẹ người, mà người sanh ra thì mù như vậy?” (Giăng 9:2). Câu trả lời của Chúa Giê-xu phá vỡ mọi khuôn mẫu: “Đó chẳng phải tại người hay tại cha mẹ đã phạm tội; nhưng ấy để cho những việc Đức Chúa Trời được tỏ ra trong người” (câu 3). Bệnh tật ở đây không phải là hình phạt tội lỗi cá nhân, mà là một phương tiện để công việc quyền năng và vinh hiển của Đức Chúa Trời được bày tỏ. Sự chữa lành cuối cùng đã đến, nhưng chỉ sau nhiều năm sống trong khiếm khuyết.
Nguyên tắc vàng được Phao-lô tuyên bố: “Chúng ta biết rằng mọi sự hiệp lại làm ích cho kẻ yêu mến Đức Chúa Trời, tức là cho kẻ được gọi theo ý muốn Ngài đã định” (Rô-ma 8:28). “Mọi sự” (panta) bao gồm cả sức khỏe lẫn bệnh tật, sự lành mạnh lẫn đau yếu. Mục đích tối hậu là “làm ích” – tức là góp phần vào sự trở nên giống như hình ảnh của Con Ngài (Rô-ma 8:29).
3. Yếu Tố Đức Tin Và Sự Hợp Tác Của Con Người
Trong nhiều phép lạ chữa lành của Chúa Giê-xu, Ngài thường nói: “Đức tin ngươi đã chữa lành ngươi” (như trong Lu-ca 8:48, 17:19). Đức tin không phải là một “công đức” để đổi lấy phép lạ, nhưng là thái độ của lòng tin cậy, vâng phục và mở ra để đón nhận quyền năng của Ngài. Tuy nhiên, chúng ta phải cẩn thận: đôi khi đức tin mạnh mẽ vẫn gặp phải câu trả lời “không” hoặc “chưa”, như trường hợp Phao-lô. Điều này nhắc nhở chúng ta rằng đức tin thật không đặt nền trên kết quả được ban cho, mà trên chính Con Đức Chúa Trời.
Mặt khác, đôi khi sự thiếu đức tin có thể cản trở (Mác 6:5-6), và tội lỗi không xưng nhận có thể ảnh hưởng đến sức khỏe (Gia-cơ 5:16, 1 Cô-rinh-tô 11:29-30). Nhưng một lần nữa, đây không phải là quy tắc cứng nhắc; người mù trong Giăng 9 không phạm tội, và nhiều người đau ốm ngày nay cũng không phải là vì tội riêng của họ.
4. Bối Cảnh Của Một Thế Gian Đã Bị Sa Ngã
Chúng ta sống trong một thế giới đã bị phá hủy bởi tội lỗi, nơi sự chết, bệnh tật và sự hư nát là một phần của thực tại (Rô-ma 8:20-22). Mọi sự chữa lành trong đời này đều là tạm thời; cuối cùng, mọi người đều phải đối mặt với sự chết của thể xác. Chữa lành là một “sự nếm trước” (arrabōn – của cầm) của sự sống lại và thân thể vinh hiển trong cõi đời đời, nhưng nó không phải là sự trọn vẹn cuối cùng. Chúa đang làm công việc chuộc lại (apolutrōsis) mọi sự, và công việc đó sẽ chỉ hoàn tất khi Ngài tái lâm.
Ứng Dụng Thực Tế Cho Đời Sống Cơ Đốc Nhân
Làm thế nào để chúng ta sống với những lẽ thật này một cách thực tế và đầy hy vọng?
1. Cầu Nguyện Cách Bền Đỉnh Và Phó Thác: Chúng ta được kêu gọi trình dâng mọi nhu cầu, bao gồm bệnh tật, cho Chúa (Phi-líp 4:6). Hãy cầu xin cách chân thành, cụ thể cho sự chữa lành, như Phao-lô đã làm. Nhưng hãy cầu nguyện với tấm lòng thưa rằng: “Dầu vậy, chớ theo ý tôi, mà theo ý Cha” (Lu-ca 22:42). Sự chữa lành là một điều tốt để cầu xin, nhưng ý muốn tốt lành, đẹp lòng và trọn vẹn của Đức Chúa Trời (Rô-ma 12:2) mới là điều tối thượng.
2. Tìm Kiếm Sự Chữa Lành Toàn Diện: Ngay cả khi thể xác chưa được chữa lành, Chúa luôn sẵn sàng chữa lành tấm lòng tan vỡ, sự cô đơn, và những vết thương trong tâm hồn (Thi Thiên 147:3). Sự hiện diện, sự bình an (eirēnē), và ân điển đầy đủ của Ngài là có thật trong mọi hoàn cảnh.
3. Trở Thành Phương Tiện Của Ân Điển Chúa: Giống như sự mù lòa của người đàn ông trong Giăng 9 đã trở thành cơ hội để công việc của Đức Chúa Trời được tỏ ra, sự yếu đuối của chúng ta có thể trở thành một chứng tích sống động về ân điển đủ cho chúng ta. Thái độ kiên nhẫn, vui vẻ và trông cậy trong lúc đau ốm có thể làm chứng cho người khác về Đấng Christ mạnh hơn một phép lạ.
4. Sống Trong Cộng Đồng Hội Thánh: Đừng đau đớn một mình. Hãy mời các trưởng lão cầu nguyện (Gia-cơ 5:14), nhận sự nâng đỡ thực tế và thuộc linh từ thân thể Đấng Christ. Hội Thánh là bàn tay và vòng tay của Chúa dành cho những ai đang đau khổ.
Kết Luận: Hướng Về Sự Chữa Lành Tối Hậu
Câu trả lời cuối cùng cho câu hỏi “Tại sao không?” nằm ở sự hi vọng Cơ Đốc. Sự chữa lành trọn vẹn, cuối cùng và vĩnh viễn đã được đảm bảo cho mọi tín hữu. Sứ đồ Giăng nhìn thấy cảnh tượng trên trời mới, đất mới: “Ngài sẽ lau ráo hết nước mắt khỏi mắt chúng, sẽ không có sự chết, cũng không có than khóc, kêu ca, hay là đau đớn nữa; vì những sự thứ nhất đã qua rồi” (Khải Huyền 21:4). Thân thể phục sinh của chúng ta sẽ là thân thể vinh hiển, mạnh mẽ, không bệnh tật, không khiếm khuyết, giống như thân thể vinh hiển của Chúa Phục Sinh (Phi-líp 3:21).
Vì vậy, trong lúc chờ đợi, chúng ta cầu xin cho sự chữa lành với lòng tin quyết và biết ơn khi nó đến. Đồng thời, chúng ta học tập như Phao-lô, “Vậy tôi vì Đấng Christ mà đành chịu trong sự yếu đuối, nhuốc nhơ, túng ngặt, bắt bớ, khốn khó; vì khi tôi yếu đuối, ấy là lúc tôi mạnh mẽ” (2 Cô-rinh-tô 12:10). Sự mạnh mẽ thật không phải là thoát khỏi mọi khó khăn, mà là kinh nghiệm được quyền năng của Đấng Christ đầy đủ trong chính sự yếu đuối của chúng ta. Dù câu trả lời cho lời cầu nguyện là “có”, “không” hay “hãy chờ đợi”, chúng ta vẫn có thể tín thác rằng Cha Thiên Thượng, Đấng đã ban Con Ngài vì chúng ta, đang nắm giữ chúng ta và sẽ dẫn dắt chúng ta qua mọi nỗi đau, để cuối cùng đưa chúng ta vào trong sự hiện diện trọn vẹn và sự chữa lành trọn vẹn của Ngài.