Có hy vọng nào dù 'thịt và lòng con hao mòn' (Thi thiên 73:26) không?

02 December, 2025
15 phút đọc
2,965 từ
Chia sẻ:

Có Hy Vọng Nào Dù 'Thịt Và Lòng Con Hao Mòn'?

Trong hành trình đức tin, mỗi Cơ Đốc nhân đều có những lúc đối diện với sự hao mòn không thể tránh khỏi: thể xác bệnh tật, tâm trí mệt mỏi, tinh thần kiệt quệ. Giữa những khoảnh khắc ấy, lời của thánh thi gia A-sáp trong Thi thiên 73:26 vang lên như một lời tuyên xưng xen lẫn nỗi niềm thổn thức: "Dầu thịt và lòng con hao mòn, Đức Chúa Trời là sức mạnh của lòng con, và là cơ nghiệp con đời đời." (Thi Thiên 73:26, Kinh Thánh Tin Lành Việt Ngữ 1925). Câu Kinh Thánh này không phải là một lý thuyết suông, mà là kết luận đúc rút từ một cuộc vật lộn thuộc linh sâu sắc. Bài nghiên cứu này sẽ đi sâu khám phá bối cảnh, ý nghĩa nguyên thủy, và sự ứng nghiệm trọn vẹn của lời hứa này trong ánh sáng của cả Kinh Thánh, để tìm ra nguồn hy vọng vững chắc cho chúng ta ngày nay.

Bối Cảnh Thống Khổ Và Khải Tượng Của A-Sáp (Thi Thiên 73)

Để hiểu trọn vẹn câu 26, chúng ta phải đặt nó trong toàn bộ bài thơ của A-sáp. Ông bắt đầu bằng một sự nghi ngờ gần như tuyệt vọng: "Thật, Đức Chúa Trời ở thiện đối với Y-sơ-ra-ên, Tức là đối với người có lòng sạch. Còn phần tôi, suýt té nhào, Chân tôi gần trật bước." (Thi thiên 73:1-2). Nguyên nhân? Ông thấy sự thịnh vượng của kẻ ác: họ khỏe mạnh, giàu có, kiêu ngạo và bạo ngược, dường như sống một cuộc đời vô sự (c.3-12). Trong khi đó, ông - người giữ lòng trong sạch - lại bị hành hạ và trừng phạt mỗi ngày (c.13-14). Sự tương phản này khiến ông gần như vấp ngã, cho đến khi ông bước vào "nơi thánh của Đức Chúa Trời" (c.17). Tại đây, ông nhìn thấy "sự cuối cùng" (הַחֲרִית, *haḥărît*) của họ. Khải tượng thuộc linh này đã lật ngược hoàn toàn nhận thức của ông. Ông nhận ra sự phù vân của đời người và sự phán xét cuối cùng của Đức Chúa Trời (c.18-20). Sự hao mòn của ông không phải là dấu hiệu của sự bỏ rơi, mà là một phần của thân phận con người trong một thế giới sa ngã. Và chính trong sự hao mòn đó, một chân lý vĩnh hằng được bày tỏ.

Giải Nghĩa Thi Thiên 73:26: Sự Hao Mòn và Nguồn Sức Mạnh Vĩnh Cửu

Chúng ta hãy phân tích câu Kinh Thánh trọng tâm qua ngôn ngữ nguyên thủy và văn mạch:

1. "Dầu thịt và lòng con hao mòn":
"Thịt" (בָּשָׂר, *bāsār*): Chỉ toàn bộ thân thể vật lý, con người trong sự yếu đuối và tính tạm thời của nó.
"Lòng" (לֵבָב, *lēḇāḇ*): Không chỉ là trái tim thể xác, mà là trung tâm của ý chí, cảm xúc, tâm trí và sự hiểu biết - toàn bộ đời sống nội tâm.
"Hao mòn" (כָּלָה, *kālāh*): Động từ này mang nghĩa kết thúc, tiêu tan, kiệt quệ, mòn mỏi. Nó mô tả một quá trình suy yếu dần, tiến về sự chấm dứt. A-sáp công nhận một sự thật bi thảm: cả con người bên ngoài lẫn bên trong của ông đều đang trên đà suy tàn. Đây là hệ quả của tội lỗi và sự rủa sả (Sáng thế ký 3:19; Rô-ma 5:12).

2. "Đức Chúa Trời là sức mạnh của lòng con, và là cơ nghiệp con đời đời":
"Sức mạnh" (צוּר, *ṣûr*): Từ này thường được dịch là "hòn đá", "vầng đá", "đá tảng". Nó gợi lên hình ảnh về một pháo đài kiên cố, nơi trú ẩn vững chắc, nguồn lực bất biến (Xem Thi thiên 18:2, "Đức Giê-hô-va là hòn đá tôi"). Khi cảm xúc và ý chí (lòng) của A-sáp hao mòn, ông tìm thấy một nguồn sức mạnh bên ngoài chính mình, một "Vầng Đá" không bao giờ lay chuyển.
"Cơ nghiệp... đời đời" (חֶלְקִי, *ḥelqî*... לְעוֹלָם, *lə‘ôlām*): Trong Cựu Ước, cơ nghiệp thường liên quan đến đất đai. Nhưng A-sáp đã vượt lên trên những phước hạnh vật chất tạm thời. Ông tuyên bố chính Đức Chúa Trời là phần của ông, là di sản vĩnh cửu. Điều này vang vọng lời của các thầy tế lễ Lê-vi (Dân số ký 18:20) và đỉnh cao là trong Chúa Cơ Đốc (Ê-phê-sô 1:11, 14).

Mâu thuẫn mà A-sáp trình bày thật sâu sắc: Sự yếu đuối của con người trở thành không gian để quyền năng của Đức Chúa Trời được bày tỏ trọn vẹn. Hy vọng không nằm ở việc thịt và lòng ngừng hao mòn, mà nằm ở việc trong và qua sự hao mòn ấy, chúng ta nắm lấy một Đấng không hề hao mòn.

Sự Mặc Khải Trọn Vẹn Trong Chúa Giê-xu Christ: Đấng Hao Mòn Để Chúng Ta Được Đầy Dẫy

A-sáp nói tiên tri về một hy vọng mà ông chỉ thấy lờ mờ. Hy vọng ấy trở nên hữu hình trong Chúa Giê-xu Christ. Sứ đồ Phao-lô, cũng từng trải sự hao mòn (2 Cô-rinh-tô 11:23-30), đã viết: "Chúng ta có châu báu nầy trong chậu bằng đất, hầu cho tỏ quyền phép lớn dường ấy là bởi Đức Chúa Trời, mà chẳng phải bởi chúng ta." (2 Cô-rinh-tô 4:7). Chính Chúa Giê-xu, Con Đức Chúa Trời, đã tự nguyện bước vào sự "hao mòn" tột cùng:
• Ngài mang lấy thân thể hay hao mòn (Phi-líp 2:7).
• Tâm hồn Ngài "buồn bực cho đến chết" (Ma-thi-ơ 26:38).
• Thể xác Ngài bị hành hạ, đổ huyết trên thập tự giá.
• Thậm chí, trong giây phút đen tối nhất, Ngài kêu lên: "Đức Chúa Trời tôi ôi! Đức Chúa Trời tôi ôi! sao Ngài lìa bỏ tôi?" (Ma-thi-ơ 27:46), một sự hao mòn thuộc linh thăm thẳm khi gánh tội lỗi thế gian.

Nhưng chính qua sự hao mòn tự nguyện và thay thế của Ngài, Ngài đã đạp nát quyền lực của sự hư nát và sự chết. Sự phục sinh của Đấng Christ là bằng chứng tối hậu rằng Đức Chúa Trời là sức mạnh chiến thắng sự hao mòn. Vì thế, Phao-lô có thể nói: "Cho nên tôi vì cớ Đấng Christ mà đành chịu trong sự yếu đuối... Vì khi tôi yếu đuối, ấy là lúc tôi mạnh mẽ." (2 Cô-rinh-tô 12:10). Sức mạnh của chúng ta không phải là sự bất tử của thể xác hay sự bất biến của cảm xúc, mà là Đấng Christ sống trong chúng ta (Ga-la-ti 2:20). Ngài là "Vầng Đá" đời đời mà chúng ta có thể nương náu (1 Cô-rinh-tô 10:4).

Ứng Dụng Thực Tiễn: Sống Với Hy Vọng Giữa Sự Hao Mòn

Làm thế nào để áp dụng lẽ thật này vào đời sống hằng ngày khi chúng ta đối diện với bệnh tật, già yếu, thất vọng, hay kiệt sức?

1. Thành Thật Với Chúa Trong Sự Hao Mòn:
Như A-sáp, chúng ta cần được tự do để trình bày với Chúa sự bức bách, ghen tị, và mệt mỏi của mình (Thi thiên 62:8). Sự cầu nguyện chân thật là bước đầu tiên để kinh nghiệm Ngài là sức mạnh. Đừng cố gắng "giả vờ mạnh mẽ" trước mặt Chúa.

2. Chuyển Hướng Đôi Mắt Từ Sự Hao Mòn Sang Đấng Bất Biến:
A-sáp chỉ được giải cứu khi ông "vào nơi thánh của Đức Chúa Trời" (c.17). Chúng ta cần kỷ luật đưa tâm trí mình vào sự hiện diện của Chúa qua sự suy gẫm Lời Ngài và cầu nguyện. Hãy nhìn lên Chúa Giê-xu, "Đấng khởi nguyên và cuối cùng của đức tin chúng ta" (Hê-bơ-rơ 12:2).

3. Tái Định Nghĩa "Sức Mạnh" Theo Kinh Thánh:
Văn hóa thế gian ca ngợi sự tự lực, khỏe mạnh và bất khả chiến bại. Nhưng Nước Đức Chúa Trời hoạt động trên một nguyên tắc ngược lại: ân điển được ban cho người khiêm nhường, quyền năng được làm trọn trong sự yếu đuối (2 Cô-rinh-tô 12:9). Sức mạnh thật là có khả năng nương dựa hoàn toàn vào Chúa.

4. Đầu Tư Vào Cơ Nghiệp Đời Đời:
Khi thịt và lòng hao mòn, chúng ta dễ bám víu vào những điều tạm bợ. A-sáp nhắc chúng ta rằng cơ nghiệp thật là chính Đức Chúa Trời. Hãy đầu tư thời gian, năng lực, và tình yêu vào mối tương giao với Chúa và vào công việc Nước Ngài - những điều sẽ còn lại đời đời (Ma-thi-ơ 6:19-21).

5. Sống Trong Cộng Đồng Hội Thánh:
Khi một phần thân thể (chúng ta) hao mòn, các phần khác trong Thân thể Đấng Christ có thể nâng đỡ (1 Cô-rinh-tô 12:26). Hãy để Hội Thánh là nơi chúng ta có thể yếu đuối trong an toàn, được cầu thay, và nhìn thấy sức mạnh của Chúa qua anh chị em mình.

Kết Luận: Hy Vọng Không Phải Sự Miễn Nhiễm, Mà Là Sự Hiện Diện

Vậy, có hy vọng nào dù thịt và lòng hao mòn không? Câu trả lời từ Kinh Thánh là một tiếng "Vâng!" vang dội. Hy vọng đó không nằm ở việc chúng ta trở nên bất khả xâm phạm trước những đau đớn, bệnh tật, hay thất vọng của kiếp người. Hy vọng Cơ Đốc không hứa hẹn một con đường tránh né thung lũng hao mòn, nhưng hứa hẹn một sự hiện diện vững chắc, một "Vầng Đá" để nương náu, và một "Cơ Nghiệp" vĩnh cửu xuyên qua nó. Hy vọng ấy được đóng đinh và sống lại trong Chúa Giê-xu Christ.

Lời tuyên xưng của A-sáp cuối cùng đã tìm thấy sự ứng nghiệm trọn vẹn: "Nhưng tôi gần Đức Chúa Trời thật có ích" (c.28). Khi chúng ta ở gần Ngài, ngay cả trong sự hao mòn, chúng ta khám phá ra rằng chính sự yếu đuối của mình trở thành khung cảnh để quyền năng vô hạn của Ngài được tôn vinh. Vì thế, chúng ta có thể cùng với sứ đồ Phao-lô nói rằng: "Vậy nên chúng ta chẳng ngã lòng... Dầu con người bề ngoài hư nát, nhưng con người bề trong cứ đổi mới càng ngày càng hơn." (2 Cô-rinh-tô 4:16). Sự hao mòn bên ngoài không thể cướp đi sự đổi mới đời đời đang diễn ra bên trong chúng ta bởi Thánh Linh của Đức Chúa Trời, Đấng là "của cầm về cơ nghiệp chúng ta" (Ê-phê-sô 1:14).


Bài nghiên cứu này dựa trên bản Kinh Thánh Tin Lành Việt Ngữ 1925 (Bản Truyền Thống) và có tham khảo từ ngữ gốc Hê-bơ-rơ. Mọi sự vinh hiển đều quy về Đức Chúa Trời.

Quay Lại Bài Viết