Một Cơ Đốc Nhân Có Thể Mất Sự Cứu Rỗi Hay Không?
Trong hành trình đức tin, một trong những câu hỏi thần học sâu sắc và thiết thực nhất mà mỗi tín hữu phải đối diện là: "Một khi đã thật sự tin nhận Chúa Giê-xu Christ, tôi có thể đánh mất sự cứu rỗi đó hay không?" Câu hỏi này chạm đến cốt lõi của sự bảo đảm, sự bền đỗ và bản chất của ân điển. Bài nghiên cứu này sẽ khảo sát Kinh Thánh một cách toàn diện, xem xét các quan điểm thần học chính, và rút ra những ứng dụng thiết thực cho đời sống Cơ Đốc nhân.
Giới Thiệu: Trọng Tâm Của Sự Bảo Đảm
Sự bảo đảm về sự cứu rỗi không phải là một đề tài mang tính lý thuyết suông, mà là nền tảng cho sự bình an, niềm hy vọng và năng lực phục vụ của người tin Chúa. Sứ đồ Giăng viết rõ mục đích của ông: "Ta đã viết những điều đó cho các ngươi, hầu cho các ngươi biết mình có sự sống đời đời, là kẻ nào tin đến danh Con Đức Chúa Trời" (1 Giăng 5:13). Từ ngữ "biết" (tiếng Hy Lạp: eidēte - εἰδῆτε) ở đây mang nghĩa biết chắc, nhận thức rõ ràng, chỉ về một sự bảo đảm khách quan dựa trên Lời Chúa, không phải trên cảm xúc chủ quan.
Quan Điểm "Một Lần Được Cứu, Mãi Mãi Được Cứu" (Bảo Đảm Đời Đời)
Quan điểm này tin rằng một người thật sự được tái sanh bởi Đức Thánh Linh thì không thể đánh mất sự cứu rỗi. Sự cứu rỗi là công trình hoàn toàn của Đức Chúa Trời, dựa trên sự chọn lựa chủ động của Ngài và công lao hoàn thành của Chúa Giê-xu Christ.
- Công Tác Của Ba Ngôi Đức Chúa Trời: Sự cứu rỗi được mô tả như một công trình trọn vẹn của Ba Ngôi. Chúa Cha đã chọn (Ê-phê-sô 1:4), Chúa Con đã chuộc (Giăng 19:30), và Chúa Thánh Linh đã niêm phong (Ê-phê-sô 1:13). Danh từ "ấn tín" (tiếng Hy Lạp: sphragis - σφραγίς) chỉ về sự đóng ấn của chủ nhân, biểu thị quyền sở hữu, sự bảo vệ và lời hứa hoàn tất.
- Quyền Năng Giữ Gìn Của Đức Chúa Trời: Chúa Giê-xu phán: "Ta ban cho nó sự sống đời đời; nó chẳng chết mất bao giờ, và chẳng ai cướp nó khỏi tay ta. Cha ta là Đấng lớn hơn hết đã cho ta nó, và chẳng ai cướp nổi nó khỏi tay Cha" (Giăng 10:28-29). Động từ "cướp" (harpazō - ἁρπάζω) mang nghĩa giật lấy, đoạt lấy bằng vũ lực. Lời hứa này chỉ ra sự an toàn kép: trong tay Con và trong tay Cha.
- Tính Vĩnh Cửu Của Sự Sống Đời Đời: Bản chất của "sự sống đời đời" (Giăng 3:16) không phải chỉ là sự sống kéo dài vô tận, mà là một phẩm chất sống – chính sự sống của Đức Chúa Trời. Một khi đã được ban cho, nó không thể bị thu hồi.
- Sự Xưng Công Bình Vĩnh Viễn: Người tin Chúa được "xưng công bình" (Rô-ma 5:1). Đây là một phán quyết pháp lý một lần đủ cả của Đức Chúa Trời, dựa trên sự công bình của Đấng Christ được kể cho chúng ta, không dựa trên sự công bình của chính chúng ta.
Những Cảnh Báo Trong Kinh Thánh Và Khả Năng "Bội Đạo"
Tuy nhiên, Kinh Thánh cũng đưa ra những lời cảnh báo nghiêm túc về việc từ bỏ đức tin. Điều này đặt ra câu hỏi: Liệu những cảnh báo này có mâu thuẫn với lời hứa bảo đảm?
- Những Lời Cảnh Báo Rõ Ràng: Sứ đồ Hê-bơ-rơ viết: "Vì chưng nếu chúng ta đã nhận sự hiểu biết lẽ thật rồi, mà lại cố ý phạm tội, thì không còn có tế lễ chuộc tội nữa" (Hê-bơ-rơ 10:26). Trong phân đoạn về "đất sanh gai gốc" (Hê-bơ-rơ 6:4-8), tác giả mô tả những người đã "nếm sự ban cho từ trên trời", nhưng sau lại "sa ngã". Từ "sa ngã" (tiếng Hy Lạp: parapiptō - παραπίπτω) có nghĩa là ngã sang một bên, lạc khỏi đường, thường được hiểu là bội đạo.
- Giải Nghĩa Các Cảnh Báo: Có hai cách giải thích chính:
- Cảnh báo cho những người chưa thật sự được tái sanh: Họ có kinh nghiệm bề ngoài (nếm, thông phần), nhưng không có sự biến đổi bên trong bởi Thánh Linh. Họ giống như hạt giống rơi trên đất đá, mọc lên nhưng không rễ (Ma-thi-ơ 13:20-21). Những lời cảnh báo này như một phương tiện để Đức Chúa Trời giữ gìn những người thật sự thuộc về Ngài khỏi sự tự dối mình.
- Cảnh báo là phương tiện để giữ gìn: Chính những lời cảnh báo nghiêm khắc này là phương tiện Đức Chúa Trời dùng để cảnh tỉnh và giữ gìn con cái thật của Ngài trong sự bền đỗ. Chúng như hàng rào báo nguy hiểm bên vực thẳm, ngăn người thật của Chúa không rơi vào thảm họa.
- Sự Bền Đỗ Cho Đến Cuối Cùng: Chúa Giê-xu phán: "Nhưng kẻ nào bền chí cho đến cuối cùng, thì sẽ được rỗi" (Ma-thi-ơ 24:13). Sự "bền chí" này không phải là điều kiện để kiếm được sự cứu rỗi, mà là bằng chứng chứng minh sự cứu rỗi thật. Nó là kết quả tất yếu của đức tin chân thật, được Đức Thánh Linh ban năng lực.
Phân Biệt Giữa Tội Lỗi Và Sự Bội Đạo
Điều quan trọng là phải phân biệt giữa một Cơ Đốc nhân vấp ngã trong tội lỗi và một người hoàn toàn, có chủ ý từ bỏ đức tin (bội đạo).
- Tội Lỗi Trong Đời Sống Tín Đồ: Mọi tín hữu đều vẫn phạm tội (1 Giăng 1:8). Nhưng đặc điểm của con cái Đức Chúa Trời là không sống trong tội lỗi cách liên tục, vô hối (1 Giăng 3:9). Khi phạm tội, họ sẽ bị Cha thiêng liêng sửa phạt (Hê-bơ-rơ 12:6) và được Thánh Linh cáo trách, dẫn đến sự ăn năn.
- Bội Đạo (Apostasy): Đây là sự từ chối có chủ ý và hoàn toàn Chúa Giê-xu Christ và đức tin từng được tuyên xưng. Nó không phải là một tội lẻ, mà là sự khước từ trọn vẹn chân lý, chà đạp Con Đức Chúa Trời (Hê-bơ-rơ 10:29). Kinh Thánh gợi ý rằng những người đi đến hành động này chứng tỏ đức tin của họ chưa bao giờ thật (1 Giăng 2:19).
Ứng Dụng Thực Tế Cho Đời Sống Cơ Đốc Nhân
Dù đứng ở quan điểm thần học nào, Kinh Thánh kêu gọi chúng ta sống với thái độ nghiêm túc và trách nhiệm trong đức tin.
1. Sống Với Sự Bảo Đảm, Không Với Sự Tự Mãn
Sự bảo đảm cứu rỗi không bao giờ là cái cớ cho đời sống buông thả. Ngược lại, nó là nguồn động lực mạnh mẽ cho sự thánh khiết và phục vụ. Phao-lô khuyên: "Hãy lấy lòng sợ sệt run rẩy làm nên sự cứu chuộc mình" (Phi-líp 2:12b). "Sự sợ sệt run rẩy" này không phải là nỗi sợ mất sự cứu rỗi, mà là lòng tôn kính, kính sợ thánh khiết đối với Đấng đang hành động trong chúng ta (câu 13).
2. Kiểm Tra Đời Sống Mình
Sứ đồ Phao-lô khuyên mỗi tín hữu: "Hãy tự thử mình xem mình có đức tin chăng; hãy tự xét đoán mình" (2 Cô-rinh-tô 13:5). Chúng ta xét đoán dựa trên các dấu hiệu của sự sống mới: tình yêu thương anh em (1 Giăng 3:14), sự vâng giữ các điều răn Chúa (1 Giăng 2:3), sự thắng hơn thế gian bởi đức tin (1 Giăng 5:4).
3. Bám Lấy Chúa Christ Là Nguồn Cội Của Đức Tin
Trọng tâm không đặt trên "đức tin của tôi" như một hành động hoàn hảo, mà trên Đấng mà đức tin của tôi đặt để vào. Chúa Giê-xu Christ là "Đấng làm đầu và làm cuối cùng của đức tin" (Hê-bơ-rơ 12:2). Sự bền đỗ của chúng ta phụ thuộc vào sự trung tín của Ngài (2 Ti-mô-thê 2:13).
4. Nương Dựa Vào Thánh Linh Và Lời Chúa
Chính Đức Thánh Linh là Đấng ban năng lực cho chúng ta sống đời sống mới. Hãy hằng ngày được đầy dẫy Ngài (Ê-phê-sô 5:18) và để Lời Chúa ở trong mình (Cô-lô-se 3:16). Đây là vũ khí và lương thực cho sự bền đỗ.
Kết Luận: Ân Điển Từ Đầu Đến Cuối
Cuộc tranh luận về sự bảo đảm cứu rỗi cuối cùng dẫn chúng ta đến bờ của mầu nhiệm: sự chủ tể của Đức Chúa Trời và trách nhiệm của con người. Kinh Thánh trình bày cả hai chân lý này cách song song mà không mâu thuẫn. Lời hứa quyền năng của Đức Chúa Trời về sự giữ gìn cho chúng ta sự bình an và lòng biết ơn. Những lời cảnh báo nghiêm túc của Ngài cho chúng ta sự tỉnh thức và trách nhiệm.
Thay vì sống trong sợ hãi hoặc tự mãn, chúng ta được kêu gọi sống trong sự tin cậy và vâng phục. Hãy nhìn xem Chúa Giê-xu, Đấng khởi đầu và hoàn tất đức tin cho chúng ta. Sự cứu rỗi, từ đầu đến cuối, là một công trình của ân điển. Như Phao-lô tuyên bố: "Ấy chính Ngài là Đấng làm cho chúng tôi nên vững vàng trong Đấng Christ, và đã xức dầu cho chúng tôi; Ngài cũng lấy ấn mình mà đóng cho chúng tôi, và ban của tin Đức Thánh Linh trong lòng chúng tôi" (2 Cô-rinh-tô 1:21-22). Vì vậy, hãy vững lòng, cứ làm công việc Chúa, vì biết rằng công lao khó nhọc trong Chúa chúng ta không hề uổng (1 Cô-rinh-tô 15:58).