Một Hội Thánh Có Nên Dâng Một Phần Mười Từ Số Tiền Dâng Hiến Nhận Được?
Vấn đề tài chính trong Hội Thánh luôn là một chủ đề cần được xem xét cẩn thận dưới ánh sáng của Lời Chúa. Câu hỏi đặt ra: "Một Hội Thánh có nên dâng một phần mười từ số tiền dâng hiến nhận được không?" không chỉ liên quan đến sự quản lý nguồn lực, mà còn chạm đến nguyên tắc nền tảng của đức tin, sự vâng phục, và khải tượng về vương quốc Đức Chúa Trời. Bài nghiên cứu này sẽ đi sâu vào Kinh Thánh để tìm kiếm các nguyên tắc đời đời, phân biệt giữa luật pháp và ân điển, và đưa ra những ứng dụng thực tiễn, khôn ngoan cho đời sống Hội Thánh ngày nay.
Trước khi trả lời câu hỏi chính, chúng ta cần hiểu rõ nguồn gốc và mục đích của "phần mười" (ma'aser - מַעֲשֵׂר) trong Kinh Thánh.
1. Phần mười trong Cựu Ước: Phần mười được thiết lập rõ ràng trong luật pháp Môi-se. Nó là một mệnh lệnh, một sự trưng thu thiêng liêng dành cho Đức Giê-hô-va (Lê-vi Ký 27:30). Mục đích chính của phần mười bao gồm:
Nuôi sống người Lê-vi - chi phái không được chia sản nghiệp đất đai, chuyên lo công việc Đền Tạm/Đền Thờ (Dân Số Ký 18:21-24).
Cung cấp cho các kỳ lễ - để dân chúng có thể ăn mừng trước mặt Chúa (Phục Truyền 14:22-27).
Chăm sóc người nghèo, khách lạ, kẻ mồ côi và góa bụa - cứ ba năm thì có "phần mười thứ ba" dành riêng cho mục đích này (Phục Truyền 14:28-29, 26:12).
2. Phần mười trong Tân Ước: Đây là điểm then chốt. Chúa Giê-xu Christ đã nhắc đến phần mười, nhưng Ngài đặt nó trong bối cảnh rộng lớn hơn của lẽ công bình, sự thương xót và đức tin (Ma-thi-ơ 23:23, "Khốn cho các ngươi, là kẻ dâng phần mười mùi hương, bạc hà, thì là, mà bỏ sự hệ trọng hơn hết trong luật pháp, là sự công bình, sự thương xót và sự trung tín; đó là các việc các ngươi phải làm, mà cũng không nên bỏ các việc kia"). Sứ đồ Phao-lô không ra lệnh về phần mười cho các tín hữu ngoại bang, nhưng ông dạy nguyên tắc cao hơn: dâng hiến cách rộng rãi, vui lòng và có hệ thống để hỗ trợ công việc Chúa và các thánh đồ (1 Cô-rinh-tô 16:1-2; 2 Cô-rinh-tô 9:6-7).
Quan trọng hơn, Tân Ước giới thiệu một thực tại mới: tất cả những gì chúng ta có đều thuộc về Chúa. Chúng ta không còn là chủ sở hữu, mà là quản gia (oikonomos - οἰκονόμος) của các ân tứ Ngài ban (1 Phi-e-rơ 4:10). Tinh thần dâng hiến trong Tân Ước xuất phát từ lòng biết ơn vì ân điển, chứ không từ sự ép buộc của luật pháp.
Hội Thánh (ekklesia - ἐκκλησία) là thân thể của Đấng Christ, là đền thờ của Đức Thánh Linh. Tiền dâng hiến mà Hội Thánh nhận được từ các tín hữu không phải là "thu nhập" của một tổ chức, mà là của dâng thiêng liêng được ủy thác cho Hội Thánh quản lý để làm công việc Chúa.
1. Có phải Hội Thánh phải giữ luật phần mười? Hội Thánh trong Tân Ước không nằm dưới giao ước luật pháp Môi-se, nên không bị ràng buộc bởi mệnh lệnh phải trích ra chính xác 10%. Tuy nhiên, nguyên tắc đằng sau phần mười – đó là sự công nhận rằng mọi thứ đều đến từ Chúa, và cần có sự phân bổ có chủ ý, có kỷ luật để nuôi sống người phục vụ và mở rộng vương quốc – vẫn mang giá trị đạo đức và khôn ngoan.
2. Phân đoạn then chốt: 1 Cô-rinh-tô 9:13-14
"Anh em há chẳng biết rằng ai hầu việc thánh thì ăn của dâng trong đền thờ, còn ai hầu việc nơi bàn thờ thì có phần nơi bàn thờ sao? Cũng vậy, Chúa có truyền rằng ai rao giảng Tin Lành thì được nhờ Tin Lành mà sinh sống."
Phao-lô viện dẫn nguyên tắc đền thờ từ Cựu Ước để áp dụng cho Hội Thánh Tân Ước. Người làm công việc Chúa (mục sư, truyền đạo) đáng được Hội Thánh chu cấp để họ có thể toàn tâm toàn ý phục vụ (xem thêm Ga-la-ti 6:6, 1 Ti-mô-thê 5:17-18). Đây là chi phí hàng đầu và chính đáng.
3. Việc "Hội Thánh dâng phần mười" nghĩa là gì? Ở đây, chúng ta cần hiểu khái niệm "dâng" theo hai cấp độ:
Cấp độ cá nhân tín hữu: Dâng cho Chúa qua Hội Thánh địa phương của mình.
Cấp độ Hội Thánh địa phương: Dâng (hay phân bổ) nguồn lực ra bên ngoài bản thân Hội Thánh đó, để hỗ trợ công việc Chúa rộng lớn hơn.
Việc một Hội Thánh trích ra một phần (có thể là 10% hoặc hơn) từ tổng số dâng hiến để gửi đi nơi khác chính là hành động "dâng" ở cấp độ tập thể. Nó thể hiện tầm nhìn vượt ra ngoài bốn bức tường nhà thờ, tham gia vào đại mạng lệnh (Ma-thi-ơ 28:19-20), và thực hành sự hiệp thông (koinonia - κοινωνία) với Hội Thánh phổ thông.
Việc Hội Thánh chủ ý dành một phần ngân sách (có thể gọi là "phần mười của Hội Thánh") để dâng cho các công việc bên ngoài mang lại nhiều lợi ích:
1. Tránh tinh thần ích kỷ, tự túc: Một Hội Thánh chỉ giữ lại mọi thứ cho mình dễ rơi vào tình trạng "tích trữ" thay vì "đầu tư" cho Nước Trời. Hành động dâng đi nhắc nhở rằng Hội Thánh là một phần của Thân Thể lớn hơn.
2. Tham gia vào công việc truyền giáo toàn cầu: Hỗ trợ các giáo sĩ, các tổ chức truyền giáo, các Hội Thánh non trẻ hoặc ở vùng khó khăn (Rô-ma 15:26-27, 2 Cô-rinh-tô 8:1-4).
3. Thể hiện lòng biết ơn và đức tin: Hành động này tuyên bố rằng Hội Thánh tin cậy Chúa sẽ tiếp tục chu cấp, ngay cả khi dành một phần lớn cho công việc khác. Nó là một bài học sống động về đức tin cho mỗi tín hữu.
4. Tạo nên văn hóa rộng rãi, hào phóng: Tinh thần của lãnh đạo Hội Thánh sẽ thấm nhuần vào từng thành viên. Một Hội Thánh hào phóng thường có những tín hữu hào phóng.
5. Làm trọn các mục đích của phần mười trong Cựu Ước một cách thuộc linh: Số tiền đó có thể dùng để:
Nuôi sống người phục vụ Chúa (tương đương người Lê-vi): hỗ trợ mục sư, nhà truyền giáo.
Chăm sóc người thiếu thốn (tương đương người nghèo, khách lạ): các chương trình xã hội, cứu trợ.
Xây dựng "nơi thờ phượng" tâm linh (tương đương Đền Thờ): hỗ trợ xây dựng nhà thờ, cơ sở vật chất cho Hội Thánh khác.
Vậy, một Hội Thánh nên ứng xử thế nào với số tiền dâng hiến nhận được? Dưới đây là các bước ứng dụng thực tế, linh hoạt dựa trên nguyên tắc Kinh Thánh:
1. Ưu tiên ngân sách theo mô hình Tân Ước:
- Chu cấp đầy đủ cho người phục vụ chính (mục sư, chấp sự) để họ không phải lo lắng về cơm áo (1 Ti-mô-thê 5:17-18).
- Chi phí cho sự thờ phượng và môn đồ hóa: duy trì nơi nhóm lại, tài liệu học Kinh Thánh, hoạt động nhóm.
- Chăm sóc người trong Hội Thánh có nhu cầu (Công vụ 4:34-35, Gia-cơ 1:27).
2. Thiết lập một tỷ lệ hoặc quỹ dâng riêng:
Hội Thánh nên có một quyết định minh bạch, được sự đồng ý của hội chúng, về việc trích một phần trăm nhất định từ tổng thu (ví dụ: 10%, 15%, 20%) để lập thành "Quỹ Truyền Giáo & Hiệp Thông". Con số không phải là luật, nhưng việc có một tỷ lệ cố định tạo nên kỷ luật và cam kết. Số phần trăm có thể tăng dần theo thời gian khi đức tin và nguồn lực tăng trưởng.
3. Phân bổ quỹ dâng đó cách khôn ngoan:
Hỗ trợ các nhà truyền giáo, giáo sĩ mà Hội Thánh có mối liên hệ và tin tưởng.
Giúp đỡ các Hội Thánh anh em gặp khó khăn hoặc mới thành lập.
Đóng góp cho các tổ chức Cơ Đốc uy tín đang làm công tác xã hội, in ấn Kinh Thánh, v.v.
Ứng phó với các thảm họa, khủng hoảng để thể hiện tình yêu thương thực tế.
4. Duy trì sự minh bạch và giải trình: Toàn thể Hội Thánh cần được biết về tỷ lệ dâng ra bên ngoài và cách sử dụng quỹ này. Sự minh bạch xây dựng lòng tin và khích lệ mọi người dâng hiến cách rời rộng hơn.
5. Luôn giữ tinh thần tự nguyện và vui mừng: Điều này không nên trở thành một "luật lệ nặng nề" cho Hội Thánh. Nó phải là một đặc ân, một sự đáp lại với ân điển, và một nguồn vui lớn khi thấy đồng tiền mình dâng được nhân lên trong công việc Chúa khắp nơi.
Cuối cùng, câu trả lời cho câu hỏi "Một Hội Thánh có nên dâng một phần mười từ số tiền dâng hiến nhận được không?" không phải là "có" hay "không" cứng nhắc theo luật pháp. Thay vào đó, dựa trên sự dạy dỗ toàn bộ Kinh Thánh, chúng ta có thể kết luận rằng:
Một Hội Thánh trưởng thành, có tầm nhìn theo Kinh Thánh, nên có chủ ý, có kỷ luật và có đức tin trong việc dành ra một phần đáng kể (có thể bắt đầu từ 10% như một hướng dẫn khôn ngoan) từ các của dâng để đầu tư vào công việc Chúa bên ngoài bản thân Hội Thánh địa phương.
Hành động này không phải để được phước, mà là để bày tỏ và sống với phước hạnh rằng chúng ta đã được ban cho mọi sự dư dật trong Đấng Christ. Nó biến Hội Thánh từ một "điểm đến" cuối cùng của của dâng thành một "kênh dẫn" phước lành đến với thế giới. Khi Hội Thánh hành động như một quản gia trung tín và rộng rãi, chính Hội Thánh đó sẽ kinh nghiệm lời hứa của Chúa: "Hãy cho, thì sẽ ban cho các ngươi" (Lu-ca 6:38), không chỉ về vật chất, mà quan trọng hơn là về ân tứ thuộc linh, sự tăng trưởng và niềm vui trong Đức Thánh Linh.
Ước mong mỗi Hội Thánh địa phương luôn tìm kiếm sự dẫn dắt của Đức Thánh Linh để quản lý nguồn lực Chúa giao cách khôn ngoan, vừa chăm sóc chu đáo cho đàn chiên tại chỗ, vừa mở rộng vòng tay và tấm lòng đến những cánh đồng truyền giáo đang trông chờ.