Chúa Giê-su Là Ai? Tìm Hiểu Về Cuộc Đời và Di Sản của Ngài

03 December, 2025
15 phút đọc
2,836 từ
Chia sẻ:

Chúa Giê-su Là Ai? Tìm Hiểu Về Cuộc Đời và Di Sản của Ngài

Câu hỏi trọng tâm nhất trong lịch sử nhân loại không phải là một câu hỏi về khoa học, triết học hay chính trị, mà là một câu hỏi cá nhân mà chính Chúa Giê-su đã đặt ra cho các môn đồ Ngài: “Còn các ngươi thì nói ta là ai?” (Ma-thi-ơ 16:15). Câu trả lời cho câu hỏi này quyết định đức tin, hy vọng và định mệnh đời đời của mỗi người. Là nhà nghiên cứu Kinh Thánh Tin Lành, chúng ta không thể dựa trên cảm tính hay truyền thống, mà phải quay về với Lời Đức Chúa Trời được mặc khải trọn vẹn để khám phá chân tướng về Con Một của Ngài. Bài nghiên cứu này sẽ đi sâu vào thần tính, nhân tính, chức vụ và di sản đời đời của Chúa Cứu Thế Giê-su.

I. THẦN TÍNH VĨNH HẰNG: NGÔI LỜI ĐẾN TỪ TRỜI

Chúa Giê-su không phải chỉ là một nhà cải cách tôn giáo, một tiên tri vĩ đại, hay một thầy dạy đạo đức. Ngài là Đức Chúa Trời thật đến trong xác thịt. Sách Giăng mở đầu bằng một tuyên bố thần học hùng hồn: “Ban đầu có Ngôi Lời, Ngôi Lời ở cùng Đức Chúa Trời, và Ngôi Lời là Đức Chúa Trời... Ngôi Lời đã trở nên xác thịt, ở giữa chúng ta” (Giăng 1:1, 14). Từ “Ngôi Lời” trong nguyên ngữ Hy Lạp là Logos, mang ý nghĩa về Lý Trí phổ quát, Nguyên lý Sáng Tạo và Lời Phán quyền năng. Khẳng định “Ngôi Lời Đức Chúa Trời” (θεὸς ἦν ὁ λόγος) không cho phép bất kỳ sự giải thích nào làm giảm thiểu thần tính trọn vẹn của Ngài.

Sứ đồ Phao-lô xác nhận điều này trong thư Cô-lô-se: “Ngài là hình ảnh của Đức Chúa Trời không thấy được... vì muôn vật đã được dựng nên trong Ngài... và muôn vật đượcc nhờ Ngài mà tồn tại” (Cô-lô-se 1:15-17). Chúa Giê-su chính là Đấng Tạo Hóa (Đấng dựng nên), chứ không phải là thọ tạo (vật được dựng nên). Danh xưng “Con Đức Chúa Trời” không hàm ý một thời điểm bắt đầu, nhưng nói lên mối quan hệ đồng bản thể, đồng đẳng và vĩnh hằng giữa Cha và Con (Giăng 10:30).

II. NHÂN TÍNH TRỌN VẸN: ĐẤNG CHRIST ĐẾN TRONG XÁC THỊT

Mặc khải lớn lao của Cơ Đốc giáo là Đức Chúa Trời đã tự hạ mình, mặc lấy bản chất con người. “Ngôi Lời đã trở nên xác thịt” (Giăng 1:14). Chúa Giê-su được sinh ra bởi một nữ đồng trinh là Ma-ri, đúng như lời tiên tri Ê-sai: “Này, một gái đồng trinh sẽ chịu thai, và sanh một con trai, rồi người ta sẽ đặt tên con trai đó là Em-ma-nu-ên” (Ê-sai 7:14), nghĩa là “Đức Chúa Trời ở cùng chúng ta” (Ma-thi-ơ 1:23). Việc giáng sinh đồng trinh khẳng định nguồn gốc siêu nhiên của Ngài và Ngài không mang tội tổ tông của A-đam.

Tuy nhiên, Ngài đã sống một đời sống con người trọn vẹn. Ngài lớn lên, kinh nghiệm đói khát, mệt mỏi, đau đớn thể xác và cảm xúc buồn bã (Giăng 4:6; 11:35). Quan trọng hơn, Ngài bị cám dỗ trong mọi việc y như chúng ta, song không hề phạm tội (Hê-bơ-rơ 4:15). Từ ngữ Hy Lạp peirazō (bị cám dỗ) cho thấy Ngài thật sự đối diện với sự lôi kéo của tội lỗi, nhưng bản tính vô tội của Ngài đã chiến thắng. Nhân tính trọn vẹn của Ngài khiến Ngài trở nên Thầy Tế Lễ Thượng Phẩm đầy thương xót, thông cảm với những yếu đuối của chúng ta (Hê-bơ-rơ 2:17-18).

III. BA CHỨC VỤ MÊ-SI: ĐẤNG CHỊU XỨC DẦU CỦA ĐỨC CHÚA TRỜI

Danh hiệu “Christ” (tiếng Hy Lạp: Christos) là dịch nghĩa của từ “Mê-si” (tiếng Hê-bơ-rơ: Mashiach), có nghĩa là “Đấng được xức dầu”. Trong Cựu Ước, ba chức vụ quan trọng được xức dầu để phục vụ là: Tiên Tri, Thầy Tế Lễ và Vua. Chúa Giê-su đến để làm trọn cả ba chức vụ Mê-si này một cách hoàn hảo.

  • Tiên Tri: Ngài là Tiên Tri vĩ đại nhất, không chỉ rao truyền Lời Đức Chúa Trời mà chính Ngài là Lời (Phục truyền 18:15; Giăng 6:14). Sự dạy dỗ của Ngài có thẩm quyền trực tiếp từ Cha.
  • Thầy Tế Lễ: Theo trật tự Mên-chi-xê-đéc, Ngài dâng chính mình Ngài làm của lễ chuộc tội một lần đủ cả, và hiện đang cầu thay cho các thánh đồ (Thi thiên 110:4; Hê-bơ-rơ 7:24-27).
  • Vua: Ngài là Vua dòng dõi Đa-vít, cai trị trên ngai của Đa-vít đời đời (Lu-ca 1:32-33). Vương quốc của Ngài không thuộc về thế gian này, nhưng thuộc linh và công chính (Giăng 18:36).

IV. CÔNG VIỆC CỨU CHUỘC: SỰ CHẾT ĐỀN TỘI VÀ SỰ SỐNG LẠI VINH HIỂN

Trọng tâm của Phúc Âm nằm ở sự chết và sống lại của Chúa Giê-su. Ngài đến “cho chiên mình sự sống, và sự sống dư dật” (Giăng 10:10b), nhưng con đường dẫn đến sự sống đó đi qua thập tự giá. Ngài tuyên bố: “Con người đã đến... phó sự sống mình làm giá chuộc cho nhiều người” (Mác 10:45). Từ “giá chuộc” (Hy Lạp: lytron) có nghĩa là giá tiền để mua chuộc một nô lệ được tự do. Cái chết của Ngài không phải là một cái chết tình cờ hay tử đạo, mà là một sự hy sinh có chủ đích, thay thế, và mang tính đền tội.

Sứ đồ Phao-lô giải thích: “Đấng Christ đã vì chúng ta chịu lấy sự rủa sả của luật pháp” (Ga-la-ti 3:13). Trên thập tự giá, Ngài gánh lấy trên thân thể Ngài sự hình phạt mà tội lỗi chúng ta đáng phải chịu. Sự phục sinh của Ngài vào ngày thứ ba là bằng chứng quyền năng của Đức Chúa Trời, xác nhận rằng sự hi sinh của Ngài đã được chấp nhận và sự công bình đã được thỏa mãn (Rô-ma 4:25). Sự Phục Sinh không chỉ là một phép lạ, mà là sự đầu trái của kẻ chết được sống lại (1 Cô-rinh-tô 15:20), bảo đảm sự sống lại và sự sống đời đời cho những ai tin Ngài.

V. SỰ TÁI LÂM VÀ DI SẢN ĐỜI ĐỜI

Công việc của Chúa Giê-su chưa kết thúc. Theo lời hứa, Ngài sẽ trở lại trong vinh hiển để phán xét thế gian và hoàn tất Vương Quốc của Ngài. “Khi Con người ngự trong sự vinh hiển mình mà đến với các thiên sứ thánh, thì Ngài sẽ ngồi trên ngai vinh hiển của Ngài... Ngài sẽ chia người nầy với người khác ra” (Ma-thi-ơ 25:31-32). Sự tái lâm của Ngài là niềm hy vọng trọn vẹn của Hội Thánh (Tít 2:13).

Di sản Ngài để lại không phải là một tổ chức tôn giáo bằng đá, mà là một Hội Thánh sống động, gồm những người được chuộc bởi huyết Ngài. Ngài ban Đức Thánh Linh làm Đấng Yên ủi, dạy dỗ và hướng dẫn chúng ta (Giăng 14:26). Di sản cuối cùng là sự sống đời đời và sự hiệp một trọn vẹn với Đức Chúa Trời trong trời mới đất mới (Khải Huyền 21:1-4).

ỨNG DỤNG THỰC TẾ CHO ĐỜI SỐNG CƠ ĐỐC NHÂN

Hiểu biết về Chúa Giê-su phải dẫn đến sự biến đổi đời sống. Dưới đây là một số ứng dụng thiết thực:

  1. Đặt Đức Tin Cá Nhân Nơi Ngài: Chân lý về Đấng Christ không chỉ để nghiên cứu, mà để tin cậy. Hãy trả lời câu hỏi “Ngài là ai?” với đức tin như Phi-e-rơ: “Thầy là Đấng Christ, Con Đức Chúa Trời hằng sống” (Ma-thi-ơ 16:16). Tin Ngài là Chúa và tin sự sống lại của Ngài để được cứu (Rô-ma 10:9).
  2. Sống Dưới Quyền Tể Trị Của Vua: Nếu Ngài là Vua, mọi lĩnh vực đời sống chúng ta—tài chính, các mối quan hệ, công việc—phải quy phục thẩm quyền của Ngài. Hãy để ý muốn Ngài làm chủ.
  3. Nương Dựa vào Thầy Tế Lễ Thượng Phẩm: Trong những lúc yếu đuối, thất bại, bị cám dỗ, hãy đến với Ngài với lòng thật thà. Ngài thông cảm và ban ơn để giúp chúng ta trong lúc có cần (Hê-bơ-rơ 4:16).
  4. Rao Truyền Phúc Âm về Ngài: Sứ mạng của chúng ta là làm chứng về Ngài. Hãy chia sẻ với người khác về Chúa Giê-su—Ngài là ai, Ngài đã làm gì, và Ngài kêu gọi họ đáp ứng thế nào.
  5. Sống Với Niềm Hy Vọng Sống Lại: Sự phục sinh của Đấng Christ bảo đảm sự phục sinh của chúng ta. Điều này mang lại sự can đảm trong cơn bắt bớ, an ủi trong sự mất mát người thân, và khích lệ sống thánh khiết (1 Cô-rinh-tô 15:58).

KẾT LUẬN

Chúa Giê-su Christ là trung tâm điểm của lịch sử và của toàn bộ Kinh Thánh. Ngài là Đức Chúa Trời thật và là người thật, Đấng Mê-si chịu xức dầu, Cứu Chúa chịu chết chuộc tội, Chúa sống lại đắc thắng, và là Vua sẽ trở lại. Cuộc đời và di sản của Ngài mời gọi mỗi chúng ta không chỉ ngưỡng mộ từ xa, mà bước vào mối quan hệ cá nhân với Ngài bằng đức tin và sự vâng phục. Khi chúng ta thật sự hiểu và tiếp nhận Ngài là ai, cuộc đời chúng ta sẽ được cứu chuộc, biến đổi, và hướng đến một tương lai vinh hiển trong sự hiện diện đời đời của Ngài. Hãy cùng với Giăng kết luận: “Nhưng ai tin Con, thì được sự sống đời đời; ai không chịu tin Con, thì chẳng thấy sự sống đâu, nhưng cơn thạnh nộ của Đức Chúa Trời vẫn ở trên người đó” (Giăng 3:36).

Quay Lại Bài Viết