Tại Sao Kinh Thánh Lại Chứa Đựng Nhiều Lời Lên Án Như Vậy?
Đối với nhiều độc giả lần đầu tiếp cận, đặc biệt là khi đọc Cựu Ước, Kinh Thánh dường như chứa đầy những lời cảnh báo nghiêm khắc, những án phạt kinh khiếp, và những sự lên án dành cho tội lỗi. Từ những lời tiên tri về sự hủy diệt các thành phố đến những luật lệ chi tiết và hình phạt, một câu hỏi thường trực được đặt ra: Tại sao một Đức Chúa Trời yêu thương lại để Lời Ngài chứa đựng nhiều lời lên án đến vậy? Để hiểu được điều này, chúng ta cần đi sâu vào thần tính của Đức Chúa Trời, mục đích của Luật Pháp, và trung tâm điểm của toàn bộ Kinh Thánh: Chúa Cứu Thế Giê-xu.
Trước khi hiểu về "sự lên án", chúng ta phải hiểu về Đấng phán xét. Kinh Thánh mặc khải Đức Chúa Trời trước hết là Đấng Thánh Khiết.
"Các ngươi phải nên thánh, vì ta là Đức Giê-hô-va, Đức Chúa Trời các ngươi, vốn là thánh" (Lê-vi Ký 19:2). Trong tiếng Hê-bơ-rơ, từ "thánh" (קָדוֹשׁ - qadosh) mang ý nghĩa cốt lõi là tách biệt, khác biệt, hoàn toàn thanh sạch. Sự thánh khiết của Đức Chúa Trời không chỉ là một phẩm tính đạo đức cao nhất, mà còn là bản chất cốt lõi của Ngài, hoàn toàn tách biệt khỏi mọi điều ô uế, tội lỗi.
Ha-gai 1:13 tuyên bố: "Ta, Đức Giê-hô-va vạn quân, đã phán". Điều này nhấn mạnh uy quyền tối cao và sự hoàn hảo tuyệt đối trong mọi lời phán của Ngài. Sứ đồ Giăng tóm tắt: "Đức Chúa Trời là sự sáng, trong Ngài chẳng có sự tối tăm đâu" (1 Giăng 1:5). Ánh sáng và bóng tối không thể cùng tồn tại. Sự thánh khiết của Đức Chúa Trời, giống như ánh sáng chói lòa, tự nhiên và tất yếu phải phơi bày, lên án mọi sự tối tăm (tội lỗi) mà nó chiếu rọi.
Do đó, những "lời lên án" trong Kinh Thánh không phải là sự giận dữ bộc phát hay ác ý của một vị thần độc đoán. Chúng là sự phản ứng tất yếu và công bình của một bản thể Thánh Khiết tuyệt đối khi đối diện với sự phản nghịch và ô uế của tội lỗi. Nếu Đức Chúa Trời không lên án tội lỗi, thì Ngài đã không còn là Đấng Thánh Khiết nữa, và Ngài cũng không còn là Đức Chúa Trời của chân lý và công bình.
Phần lớn những lời cảnh báo nghiêm khắc nằm trong luật pháp Môi-se (Ngũ Kinh). Chúng ta phải hiểu mục đích thần học của Luật Pháp. Sứ đồ Phao-lô giải thích rõ trong thư Rô-ma: "Vả, chẳng có một người nào bởi việc làm theo luật pháp mà sẽ được xưng công bình trước mặt Ngài, vì luật pháp cho người ta biết tội lỗi" (Rô-ma 3:20).
Tiếng Hy Lạp ở đây dùng từ epignōsis (ἐπίγνωσις) - có nghĩa là "sự nhận biết đầy đủ, sự hiểu biết thấu đáo". Luật Pháp được ban cho không phải như một cái thang để con người leo lên thiên đàng, mà như một tấm gương hoàn hảo để con người nhìn thấy chân tướng tội lỗi, sự bất toàn, và sự cần thiết tuyệt đối của một Đấng Cứu Chúa.
Hãy xem 10 Điều Răn (Xuất Ê-díp-tô Ký 20). Chúng không chỉ là những quy tắc ứng xử; chúng là tiêu chuẩn tuyệt đối của sự thánh khiết. Khi một người đứng trước tiêu chuẩn đó, họ nhận ra mình đã vi phạm (Rô-ma 7:7). Các luật lệ về sự thanh sạch, hình phạt (như "mắt đền mắt") đều phục vụ mục đích: (1) Duy trì trật tự trong xã hội dân Y-sơ-ra-ên thánh, (2) Dạy cho dân sự khái niệm về sự nghiêm trọng của tội lỗi trước mặt Đấng Thánh, và (3) Quan trọng nhất, dẫn dắt họ đến chỗ nhận biết mình cần ân điển.
Galati 3:24 tóm tắt hoàn hảo: "Ấy vậy, luật pháp đã như thầy giáo đặng dẫn chúng ta đến Đấng Christ, hầu cho chúng ta bởi đức tin mà được xưng công bình". Từ "thầy giáo" (παιδαγωγός - paidagōgos) trong văn hóa Hy Lạp chỉ người quản gia có nhiệm vụ dẫn đứa trẻ đến trường. Luật Pháp chính là "quản gia" nghiêm khắc, bằng những lời cảnh báo và hình phạt, dẫn dắt một nhân loại lầm lạc đến với ngôi trường của Ân Điển, là Chúa Giê-xu Christ.
Các sách tiên tri như Ê-sai, Giê-rê-mi, Ê-xê-chi-ên đầy rẫy những lời cảnh báo về sự phán xét, lưu đày, và hủy diệt. Tuy nhiên, bối cảnh luôn luôn là: Đức Chúa Trời kiên nhẫn cảnh báo trong một thời gian dài trước khi sự phán xét xảy đến.
Chẳng hạn, với thành Ni-ni-ve, Đức Chúa Trời sai Giô-na đến tuyên bố sự hủy diệt trong 40 ngày (Giô-na 3:4). Đó không phải là một bản án tức thì không thể tránh khỏi, mà là một lời cảnh báo cuối cùng để kêu gọi sự ăn năn. Và kết quả là cả thành từ vua đến dân thường đều ăn năn, và Đức Chúa Trời đã tha thứ (Giô-na 3:10).
Ê-xê-chi-ên 33:11 chứa đựng lời lẽ đầy xúc động của Đức Chúa Trời: "Chúa Giê-hô-va phán: Ta chẳng lấy sự kẻ dữ chết làm vui, nhưng vui về nó xây bỏ đường lối mình và được sống. Các ngươi hãy xây bỏ, hãy xây bỏ đường lối xấu của các ngươi! Lẽ nào các ngươi muốn chết, hỡi nhà Y-sơ-ra-ên?"
Những lời "lên án" của các tiên tri, vì thế, thực chất là tiếng kêu của tình yêu thương và lòng thương xót. Chúng giống như tiếng còi báo động hỏa hoạn trong một tòa nhà đang ngủ say. Tiếng còi ấy nghe có vẻ chói tai, khó chịu, nhưng mục đích của nó là cứu mạng sống. Sự im lặng trước tội lỗi mới chính là sự thù nghịch thật sự.
Tất cả những lời lên án trong Kinh Thánh đều tập trung và tìm thấy ý nghĩa trọn vẹn tại đồi Gô-gô-tha. Đây là phân đoạn then chốt: "Vì Đức Chúa Trời đã sai Con Ngài đến thế gian, chẳng phải để đoán xét thế gian đâu, nhưng hầu cho thế gian nhờ Con ấy mà được cứu. Ai tin Con ấy thì chẳng bị đoán xét đâu; ai không tin thì đã bị đoán xét rồi, vì không tin đến danh Con độc sanh của Đức Chúa Trời" (Giăng 3:17-18).
Chúa Giê-xu đến không phải để lên án, nhưng để gánh lấy sự lên án thay cho chúng ta. Trên thập tự giá, Ngài trở nên tội lỗi vì chúng ta (2 Cô-rinh-tô 5:21). Sự thánh khiết của Đức Chúa Trời và tình yêu thương của Đức Chúa Trời gặp nhau tại đây. Sự thánh khiết đòi hỏi tội lỗi phải bị trừng phạt. Tình yêu thương muốn tội nhân được tha thứ. Thập tự giá là nơi sự trừng phạt được thi hành trên Chúa Giê-xu, Đấng vô tội, để tội nhân ăn năn tin nhận có thể được tha thứ.
Lời lên án cuối cùng, kinh khủng nhất trong Kinh Thánh không phải là lời phán xuống Sô-đôm hay thành Giê-ri-cô, mà là tiếng kêu của Đấng Christ: "Ê-li, Ê-li, lam-ma-sa-bách-ta-ni?" nghĩa là: "Đức Chúa Trời tôi ơi, Đức Chúa Trời tôi ơi, sao Ngài lìa bỏ tôi?" (Ma-thi-ơ 27:46). Trong giây phút ấy, Chúa Giê-xu, Đấng vô tội, đã gánh chịu trọn vẹn sự lên án, sự đoán phạt, và sự phân cách khỏi Đức Chúa Trời Cha mà đáng lẽ tội nhân phải chịu đời đời.
Vì vậy, Kinh Thánh không kết thúc bằng lời lên án, mà kết thúc bằng lời mời: "Kẻ nào khát, hãy đến. Kẻ nào muốn, hãy nhận lấy nước sự sống cách nhưng không" (Khải Huyền 22:17). Những lời lên án trong Kinh Thánh, khi được đọc dưới ánh sáng của thập tự giá, trở thành bằng chứng hùng hồn về sự nghiêm trọng của tội lỗi và sự vĩ đại khôn lường của tình yêu cứu chuộc trong Đấng Christ.
Là Cơ Đốc nhân, chúng ta tiếp cận những phân đoạn Kinh Thánh chứa lời cảnh báo nghiêm khắc như thế nào?
- Đọc Với Thái Độ Khiêm Nhường và Tự Xét: Thay vì lên án người khác khi đọc những đoạn này (như Sô-đôm, A-chân), hãy hỏi: "Lạy Chúa, có điều gì trong đời sống con cần Chúa thanh tẩy không?" (Thi Thiên 139:23-24). Những lời lên án trong Kinh Thánh trước hết là tấm gương cho chính chúng ta.
- Hiểu Đúng Về Sự Kính Sợ Chúa: "Sự kính sợ Đức Giê-hô-va là khởi đầu sự tri thức" (Châm Ngôn 1:7). Sự kính sợ này không phải là nỗi sợ hãi run rẩy của một tên nô lệ, mà là lòng tôn kính, thần phục và kinh ngạc trước sự thánh khiết và uy quyền của Ngài. Nó dẫn chúng ta đến chỗ tránh xa điều ác (Châm Ngôn 16:6).
- Rao Giảng Toàn Bộ Ý Chỉ Của Đức Chúa Trời: Khi làm chứng hay giảng dạy, chúng ta phải trung thực với toàn bộ Kinh Thánh. Rao giảng về tình yêu thương của Đức Chúa Trời mà không nói về sự thánh khiết và phán xét của Ngài là rao giảng một "tin lành" rỗng tuếch, không có sức cứu rỗi. Phao-lô đã tuyên bố: "Vì tôi không tiếc mà rao truyền mọi ý chỉ của Đức Chúa Trời cho anh em" (Công Vụ 20:27). Mọi người cần hiểu tại sao họ cần một Đấng Cứu Thế trước khi có thể đón nhận Ngài.
- Sống Với Lòng Biết Ơn Về Sự Tự Do Khỏi Án Phạt: "Cho nên hiện nay chẳng còn có sự đoán phạt nào cho những kẻ ở trong Đức Chúa Jêsus Christ" (Rô-ma 8:1). Mỗi khi đọc những lời cảnh báo, hãy để nó nhắc nhở chúng ta về ân điển lớn lao mà chúng ta đã nhận được trong Đấng Christ, và thúc đẩy chúng ta sống một đời sống xứng đáng với sự kêu gọi đó (Ê-phê-sô 4:1).
- Cầu Nguyện Cho Sự Thức Tỉnh Thuộc Linh: Hãy dùng sự hiểu biết về sự nghiêm trọng của tội lỗi và phán xét để cầu nguyện cách sốt sắng hơn cho những người thân yêu chưa tin Chúa, xin Chúa Thánh Linh thức tỉnh lương tâm họ và dẫn đưa họ đến sự ăn năn.
Kinh Thánh chứa đựng những lời lên án không phải vì Đức Chúa Trời muốn đè bẹp con người, nhưng vì Ngài muốn cứu con người. Chúng là chẩn đoán trung thực của Bác Sĩ Tối Cao về căn bệnh chết người của nhân loại: tội lỗi. Một bác sĩ yêu thương không thể và không nên giấu bệnh nhân chẩn đoán ung thư của họ. Ông phải nói sự thật nghiêm khắc để bệnh nhân đồng ý điều trị.
Những lời lên án trong Cựu Ước và những cảnh báo trong Tân Ước (như Hê-bơ-rơ 10:26-31) đều chỉ về cùng một phương thuốc duy nhất: huyết báu của Chúa Giê-xu Christ. Chúng làm nền cho tin mừng, tô đậm vinh quang của ân điển. Khi chúng ta run sợ trước sự thánh khiết của Đức Chúa Trời, hãy chạy đến với thập tự giá, nơi sự thánh khiết ấy đã được thỏa mãn và tình yêu thương ấy đã được bày tỏ trọn vẹn. Ở đó, chúng ta không tìm thấy sự lên án, mà tìm thấy sự tha thứ, bình an, và sự sống đời đời.
"Hỡi kẻ mệt mỏi và gánh nặng, hãy đến cùng ta, ta sẽ cho các ngươi được yên nghỉ." (Ma-thi-ơ 11:28)