Sự Tự Do Theo Kinh Thánh
Trong một thế giới tôn vinh khái niệm tự do cá nhân – tự do ngôn luận, tự do lựa chọn, tự do tôn giáo – thì quan niệm của Kinh Thánh về sự tự do mang đến một góc nhìn hoàn toàn khác biệt và thâm sâu. Sự tự do theo Kinh Thánh không phải là trạng thái không có ràng buộc, mà là khả năng sống đúng với mục đích tối cao mà Đấng Tạo Hóa đã định cho con người. Bài nghiên cứu này sẽ đi sâu khám phá sự mặc khải tiệm tiến về tự do trong Kinh Thánh, tập trung vào sự giải phóng tối hậu trong Chúa Cứu Thế Giê-xu.
Để hiểu về sự tự do, Kinh Thánh trước hết phơi bày một sự thật nghiêm túc về thân phận con người: chúng ta không tự do. Trái lại, chúng ta đang ở trong tình trạng nô lệ. Sứ đồ Phao-lô tuyên bố: "Vì hết thảy đều đã phạm tội, thiếu mất sự vinh hiển của Đức Chúa Trời" (Rô-ma 3:23). Tội lỗi không đơn thuần là một hành động sai trái, mà là một thế lực, một quyền lực thống trị. Chúa Giê-xu phán: "Quả thật, quả thật, ta nói cùng các ngươi, ai phạm tội lỗi là tôi mọi của tội lỗi" (Giăng 8:34). Từ ngữ Hy Lạp được dùng ở đây là "doulos" (δοῦλος), có nghĩa là "nô lệ", "đầy tớ".
Sự nô lệ này dẫn đến hậu quả tất yếu: "Vì tiền công của tội lỗi là sự chết" (Rô-ma 6:23a). Con người cũng bị nô lệ bởi sợ hãi sự chết (Hê-bơ-rơ 2:15) và bởi các lề thói, truyền thống hay triết lý hư không của thế gian (Cô-lô-se 2:8). Đây là bức tranh ảm đạm nhưng chân thực: nhân loại, dù khao khát tự do, lại đang bị cầm tù trong vòng xoáy của tội lỗi và sự hư mất.
Tin Mừng trọng tâm của Kinh Thánh chính là Đấng Christ đến để giải phóng những kẻ bị tù đày. Ngài tuyên bố: "Nếu Con giải phóng các ngươi, các ngươi sẽ thật sự được tự do" (Giăng 8:36). Sự tự do này không phải là một khái niệm trừu tượng, mà là một thực tại thuộc linh được mua bằng giá rất đắt – huyết của Con Đức Chúa Trời. Phao-lô giải thích: "Ấy là sự Chúa Christ đã buông tha chúng ta, cho chúng ta được tự do; vậy hãy đứng vững, chớ lại để mình dưới ách tôi mọi nữa" (Ga-la-ti 5:1). Từ "tự do" ở đây trong tiếng Hy Lạp là "eleutheria" (ἐλευθερία), chỉ trạng thái tự do khỏi sự nô lệ, khỏi sự ràng buộc.
Sự tự do này trước hết là tự do khỏi án phạt của tội lỗi. Nhờ sự chết thay và sự sống lại của Chúa Giê-xu, người tin nhận Ngài được xưng công bình: "Cho nên hiện nay chẳng còn có sự định tội cho những kẻ ở trong Đức Chúa Jêsus Christ" (Rô-ma 8:1). Kế đến, đó là tự do khỏi quyền lực của tội lỗi. Phao-lô giải thích trong Rô-ma 6: Phép báp-tem tượng trưng cho việc chúng ta đồng chết với Christ, và sự sống lại với Ngài để bước đi trong đời sống mới: "Vì chúng ta biết rằng người cũ của chúng ta đã bị đóng đinh trên thập tự giá với Ngài, hầu cho thân thể của tội lỗi bị tiêu diệt đi, và từ nay chúng ta không phục dưới tội lỗi nữa" (Rô-ma 6:6).
Một ngộ nhận phổ biến là cho rằng tự do trong Christ có nghĩa là "muốn làm gì thì làm". Kinh Thánh bác bỏ điều này. Sự tự do thuộc linh không phải là sự tự do để phạm tội, mà là sự tự do để không phạm tội nữa, và quan trọng hơn, là tự do để phục vụ Đức Chúa Trời và người lân cận trong tình yêu thương.
Phao-lô viết: "Hỡi anh em, anh em đã được gọi để được tự do; song đừng cậy sự tự do mà làm dịp cho anh em ăn ở theo tánh xác thịt, nhưng hãy lấy lòng yêu thương làm nô lệ cho nhau" (Ga-la-ti 5:13). Ở đây xuất hiện một nghịch lý tuyệt vời của Phúc Âm: Chúng ta được giải phóng khỏi ách nô lệ cho tội lỗi và Sa-tan, để trở thành "nô lệ" (doulos) cho sự công bình và cho Đấng Christ (Rô-ma 6:18). Đây là sự phục vụ trong tình yêu thương, hoàn toàn khác với sự nô lệ trong sợ hãi.
Phao-lô cũng mô tả cuộc chiến nội tâm giữa xác thịt và Thánh Linh: "Vả, xác thịt có những điều ưa muốn trái với những điều của Thánh Linh, Thánh Linh có những điều ưa muốn trái với của xác thịt; hai bên trái nhau dường ấy, nên anh em không làm được điều mình muốn làm" (Ga-la-ti 5:17). Chìa khóa cho đời sống tự do thật nằm ở việc bước đi bởi Thánh Linh: "Hãy bước đi theo Thánh Linh, chắc chắn anh em sẽ không làm trọn những điều tham muốn của xác thịt" (Ga-la-ti 5:16).
Một chủ đề quan trọng khác là mối quan hệ giữa tự do và luật pháp Đức Chúa Trời (Torah). Sứ đồ Phao-lô dành nhiều công sức để giải thích rằng người tin Chúa không còn ở "dưới luật pháp" như một phương cách để được xưng công bình, nhưng ở "dưới ân điển" (Rô-ma 6:14). Tuy nhiên, điều này không có nghĩa là luật pháp trở nên xấu xa hay bị hủy bỏ. Ngược lại, "luật pháp là thánh, điều răn cũng là thánh, công bình và tốt lành" (Rô-ma 7:12). Vấn đề nằm ở sự yếu đuối của xác thịt chúng ta.
Người được tự do trong Christ không sống để vi phạm luật pháp, nhưng được Thánh Linh ban năng lực để sống đẹp lòng Đức Chúa Trời, là Đấng mà luật pháp phản ánh ý muốn của Ngài. Luật pháp trở nên "luật pháp của Đấng Christ" (Ga-la-ti 6:2) – luật của tình yêu thương. Chúa Giê-xu tóm tắt toàn bộ luật pháp và lời tiên tri vào hai điều răn lớn: yêu Chúa hết lòng và yêu người lân cận như chính mình (Ma-thi-ơ 22:37-40). Sự tự do chân chính thể hiện khi chúng ta vui lòng và có năng lực để tuân giữ những điều này.
Làm thế nào để kinh nghiệm và sống trong sự tự do mà Christ đã ban? Dưới đây là một số nguyên tắc thực tiễn:
1. Nhận Biết và Tuyên Xác Sự Thật: Sự tự do bắt đầu bằng việc nhận biết sự thật. Chúa Giê-xu phán: "Các ngươi sẽ biết lẽ thật, và lẽ thật sẽ buông tha các ngươi" (Giăng 8:32). Hãy thường xuyên đọc, suy ngẫm Lời Chúa – nơi chứa đựng lẽ thật giải phóng – và tuyên xác địa vị của mình trong Christ: "Tôi đã được buông tha, tôi là con cái tự do của Đức Chúa Trời".
2. Bước Đi Bởi Thánh Linh Mỗi Ngày: Sự tự do được duy trì bởi quyền năng của Đức Thánh Linh. Hãy học tập nhạy bén với sự hướng dẫn của Ngài qua Lời Chúa, sự cáo trách trong lương tâm, và sự bình an trong tâm trí. Cầu nguyện, đầu phục, và để Ngài điều khiển đời sống mình (Ê-phê-sô 5:18).
3. Từ Chối Trở Lại Vòng Nô Lệ Cũ: Phao-lô cảnh cáo các tín hữu Ga-la-ti đừng trở lại dưới ách nô lệ của luật pháp hoặc tội lỗi. Trong đời sống, chúng ta phải kiên quyết từ chối những thói quen, mối quan hệ, hay tư tưởng cũ từng cầm tù mình. Hãy "tính chính mình như đã chết về tội lỗi và như còn sống cho Đức Chúa Trời trong Đức Chúa Jêsus Christ" (Rô-ma 6:11).
4. Sử Dụng Tự Do Để Phục Vụ và Xây Dựng: Hãy chủ động dùng sự tự do của mình để làm điều thiện, gánh vác gánh nặng cho nhau, và rao truyền Tin Lành của sự tự do cho người khác. "Vì, hỡi anh em, anh em đã được gọi đến sự tự do; chỉ đừng lấy sự tự do làm dịp cho anh em ăn ở theo tánh xác thịt, nhưng hãy lấy lòng yêu thương làm nô lệ cho nhau" (Ga-la-ti 5:13).
Sự tự do theo Kinh Thánh là một món quà siêu nhiên, được ban cho bởi ân điển qua đức tin nơi công lao cứu chuộc của Chúa Giê-xu Christ. Nó không phải là sự tự trị khỏi Đức Chúa Trời, mà là sự giải phóng để thuộc về Ngài cách trọn vẹn. Đó là tự do khỏi án phạt và quyền lực của tội lỗi, tự do để yêu mến Đức Chúa Trời và phục vụ Người lân cận, và tự do để lớn lên trong sự thánh khiết theo hình ảnh của Đấng Christ.
Sự tự do này vừa là một thực tại đã được hoàn tất (chúng ta đã được buông tha), vừa là một kinh nghiệm đang tiếp diễn (chúng ta đang được biến đổi). Hãy sống và bước đi trong sự tự do cao quý đó, không lợi dụng nó để che đậy sự gian ác, nhưng như những đầy tớ trung tín của Đức Chúa Trời (I Phi-e-rơ 2:16). Cuối cùng, sự tự do viên mãn sẽ được thể hiện trọn vẹn khi chúng ta được ở trong sự hiện diện của Ngài đời đời, nơi không còn tội lỗi, buồn rầu, hay sự chết – nơi tự do thật ngự trị vĩnh hằng.