Có phải thiếu yêu thương khi nói với ai đó rằng họ đang phạm tội không?

02 December, 2025
15 phút đọc
2,879 từ
Chia sẻ:

Có Phải Thiếu Yêu Thương Khi Nói Với Ai Đó Rằng Họ Đang Phạm Tội Không?

Trong hành trình đức tin, một trong những thách thức tế nhị nhất mà Cơ Đốc nhân thường đối mặt là việc phải đối thoại với một anh chị em về tội lỗi trong đời sống của họ. Cảm giác ngại ngùng, sợ bị cho là “xét đoán” hay “thiếu yêu thương” thường khiến chúng ta im lặng. Nhưng sự im lặng đó có thực sự là yêu thương? Hay chính việc can đảm nói ra lẽ thật, với đúng tinh thần và phương cách, mới là biểu hiện chân chính của tình yêu thương Cơ Đốc? Bài nghiên cứu này sẽ đi sâu vào Kinh Thánh để khám phá nguyên tắc của Đức Chúa Trời về vấn đề then chốt này.

I. Nền Tảng Kinh Thánh: Lẽ Thật và Tình Yêu Thương Không Tách Rời

Nguyên tắc nền tảng được Sứ đồ Phao-lô trình bày rõ ràng trong Ê-phê-sô 4:15: “Nhưng muốn cho chúng ta lấy lòng yêu thương nói ra lẽ chân thật...”. Câu Kinh Thánh này cho thấy một sự kết hợp không thể tách rời: “lòng yêu thương” (agape)“lẽ chân thật” (aletheia). Trong tiếng Hy Lạp, “agape” chỉ tình yêu mang tính hy sinh, vị tha, xuất phát từ chính bản tính của Đức Chúa Trời (1 Giăng 4:8). Còn “aletheia” là sự thật, lẽ thật khách quan, thường chỉ về chân lý của Phúc Âm và Lời Đức Chúa Trời. Như vậy, nói lẽ thật mà không có tình yêu thương sẽ trở nên khắc nghiệt, phán xét. Ngược lại, một “tình yêu thương” chỉ muốn làm vui lòng người, né tránh lẽ thật, thực chất là một tình cảm ích kỷ, thiếu trách nhiệm, không quan tâm đến sự an vui đời đời của người khác.

Chúa Giê-xu chính là hiện thân hoàn hảo của sự kết hợp này. Ngài đầy dẫy ân điển và lẽ thật (Giăng 1:14). Ngài tiếp nhận người đàn bà bị bắt tại trận phạm tội tà dâm với lòng thương xót sâu sắc (“Ta cũng không định tội ngươi”), nhưng Ngài cũng không bỏ qua tội lỗi mà rõ ràng phán: “Hãy đi, đừng phạm tội nữa” (Giăng 8:11). Lời phán vừa thể hiện ân điển tha thứ, vừa là lẽ thật kêu gọi ăn năn, thay đổi. Sự im lặng của Chúa trước tội lỗi của bà mới thực sự là thiếu yêu thương.

II. Mục Đích Tối Thượng: Sự Phục Hồi, Không Phải Sự Lên Án

Động cơ và mục đích quyết định tính chất của hành động. Kinh Thánh phân biệt rõ giữa sự “xét đoán” (krino) mang tính lên án, kết tội và sự “sửa dạy” (paideia) hay “khiển trách” (elegcho) mang tính xây dựng, phục hồi.

Trong Ga-la-ti 6:1, Sứ đồ Phao-lô đưa ra chỉ dẫn then chốt: “Hỡi anh em, ví bằng có người nào tình cờ phạm lỗi gì, anh em là kẻ có Đức Thánh Linh, hãy lấy lòng mềm mại mà sửa họ lại...”. Từ “sửa lại” trong nguyên văn Hy Lạp là “katarizo”, có nghĩa là chữa lành, phục hồi, đặt vào đúng vị trí (như người thợ gãy xương nắn lại cho lành). Mục tiêu không phải là đè bẹp hay làm xấu hổ người phạm lỗi, mà là phục hồi mối tương giao của họ với Chúa và với Hội Thánh. Câu Kinh Thánh này cũng nhấn mạnh thái độ: “lấy lòng mềm mại”“chính mình anh em phải giữ, e cũng bị dỗ dành chăng”. Điều này loại trừ thái độ kiêu ngạo, “cả vú lấp miệng em”.

Chúa Giê-xu cũng dạy một quy trình rõ ràng cho việc giải quyết tội lỗi trong cộng đồng đức tin: “Nếu anh em ngươi phạm tội cùng ngươi, hãy trách người giữa ngươi với một mình người; nếu người nghe ngươi, thì ngươi được anh em lại.” (Ma-thi-ơ 18:15). Mục đích cuối cùng được nêu rõ: “được anh em lại” (win your brother over - NIV). Đây là mục tiêu của tình yêu thương Cơ Đốc: giành lại, chứ không đánh mất một linh hồn.

III. Những Nguy Cơ Cần Tránh: Khi Sự “Yêu Thương” Thành Giả Hình

Có hai thái cực sai lầm chúng ta cần tránh:

1. Thái độ tự tôn, khắc nghiệt: Đây là khi chúng ta nói về tội lỗi của người khác với thái độ khinh bỉ, tự cho mình là công chính. Điều này trái với tinh thần Ga-la-ti 6:1 và lời cảnh báo của Chúa Giê-xu về việc xét đoán: “Các ngươi đừng đoán xét ai, để mình khỏi bị đoán xét... Sao ngươi dòm thấy cái rác trong mắt anh em ngươi, mà chẳng thấy cây đà trong mắt mình?” (Ma-thi-ơ 7:1-3). Việc “thấy cây đà trong mắt mình” nhắc chúng ta nhớ đến sự yếu đuối và nhu cầu được tha thứ của chính mình.

2. Thái độ thỏa hiệp, nhu nhược: Đây là khi chúng ta, nhân danh “yêu thương” hoặc “không muốn mất lòng”, mà im lặng trước tội lỗi. Đây thực chất là sự ích kỷ (sợ mối quan hệ bị ảnh hưởng) và thiếu trách nhiệm với linh hồn anh em. Kinh Thánh gọi đây là “ghét người lân cận mình”: “Chớ trả thù, chớ giữ sự báo thù cùng con cháu dân sự mình; nhưng hãy yêu thương kẻ lân cận như mình: Ta là Đức Giê-hô-va. ... Chẳng nên ghét anh em trong lòng. Hãy sửa trị kẻ lân cận mình, e vì cớ nó mà mình cũng phải mang tội chăng. Chớ trả thù, chớ giữ sự báo thù cùng con cháu dân sự mình, nhưng hãy yêu thương kẻ lân cận như mình: Ta là Đức Giê-hô-va.” (Lê-vi Ký 19:17-18). Câu này cho thấy một nghịch lý sâu sắc: Im lặng trước tội lỗi của người khác là ghét họ; còn sửa trị (khiển trách) họ trong tình yêu thương mới thực sự là yêu họ. Sự im lặng của chúng ta có thể khiến họ tiếp tục trong đường lối hủy diệt, và chính chúng ta cũng mang tội vì thiếu trách nhiệm.

IV. Ứng Dụng Thực Tiễn: Làm Thế Nào Để “Lấy Lòng Yêu Thương Nói Lẽ Chân Thật”?

Dựa trên các nguyên tắc Kinh Thánh, dưới đây là một số hướng dẫn thực tiễn:

1. Tự Kiểm Lòng Mình Trước:
Hãy tự hỏi: Động cơ của tôi là gì? Có phải vì yêu thương và mong muốn sự tốt đẹp nhất cho người ấy không? Tôi có đang nuôi dưỡng sự giận dữ, ghen tị hay không? Tôi có sẵn sàng tha thứ và đồng hành không? Hãy cầu nguyện, xưng nhận những thiếu sót của chính mình với Chúa trước khi nghĩ đến lỗi của người khác.

2. Cầu Nguyện Cho Người Đó và Cho Chính Mình:
Hãy dành thời gian cầu thay cho anh chị em đó, xin Chúa Thánh Linh cáo trách lòng họ (Giăng 16:8) và ban cho bạn sự khôn ngoan, lời nói nhẹ nhàng và thời điểm thích hợp.

3. Chọn Thời Điểm và Địa Điểm Thích Hợp:
Thực hiện theo Ma-thi-ơ 18:15: “giữa ngươi với một mình người”. Đừng nói chuyện này trước mặt người khác. Hãy chọn nơi kín đáo, thời gian đủ dài để trò chuyện, không phải vội vã.

4. Sử Dụng Ngôn Ngữ Cá Nhân và Khiêm Nhường:
Bắt đầu bằng cách bày tỏ tình yêu thương và sự quan tâm của bạn. Sử dụng ngôn ngữ “tôi” thay vì “bạn/anh/chị”. Ví dụ: “Tôi rất quý trọng anh và mối quan hệ của chúng ta. Gần đây tôi có để ý đến điều... và nó khiến tôi lo lắng cho anh. Tôi có thể đã hiểu sai, chúng ta có thể cùng trao đổi được không?”. Tránh những lời buộc tội như “Anh sai rồi!”.

5. Gắn Chặt Với Lời Chúa:
Đừng dựa trên ý kiến cá nhân hay tiêu chuẩn văn hóa. Hãy cùng nhau xem xét Kinh Thánh một cách tôn trọng. Lời Đức Chúa Trời mới có quyền năng để cảm hóa và biến đổi (Hê-bơ-rơ 4:12).

6. Lắng Nghe và Đồng Cảm:
Hãy cho họ cơ hội giải thích. Có thể có những nguyên nhân sâu xa hay những hiểu lầm bạn chưa biết. Hãy lắng nghe với tấm lòng muốn hiểu.

7. Sẵn Sàng Tha Thứ và Đồng Hành:
Nếu người đó ăn năn, hãy bày tỏ sự tha thứ ngay lập tức và rõ ràng, như Chúa đã tha thứ chúng ta (Ê-phê-sô 4:32). Hãy đề nghị hỗ trợ, cầu nguyện cùng, hoặc tìm sự giúp đỡ từ những người trưởng thành thuộc linh nếu cần. Nếu họ chưa tiếp nhận, hãy kiên nhẫn, tiếp tục cầu nguyện, và khi cần, áp dụng các bước tiếp theo trong Ma-thi-ơ 18:16-17 với sự khôn ngoan và khiêm nhường.

V. Kết Luận: Yêu Thương Chân Thật Là Một Trách Nhiệm Thiêng Liêng

Như vậy, nói với một anh chị em rằng họ đang phạm tội KHÔNG phải là thiếu yêu thương, nếu điều đó xuất phát từ một tấm lòng yêu thương chân thành, với mục đích phục hồi, dựa trên Lẽ Thật của Đức Chúa Trời, và được thực hiện với thái độ khiêm nhường, mềm mại. Ngược lại, im lặng để mặc người ấy tiếp tục trong tội lỗi, hủy hoại đời sống thuộc linh và mối tương giao với Chúa, mới chính là sự thiếu yêu thương nghiêm trọng.

Tình yêu thương Cơ Đốc (agape) không phải là một thứ tình cảm mềm yếu, dễ dãi. Nó là tình yêu can đảm, dám đối diện với lẽ thật, dám chịu trách nhiệm cho sự an vui đời đời của nhau. Như Chúa yêu thương Hội Thánh, Ngài vừa hi sinh thân mình, vừa tẩy sạch Hội Thánh bằng nước và Lời (Ê-phê-sô 5:25-26). Ước mong mỗi chúng ta, được đầy dẫy Đức Thánh Linh, ngày càng khôn ngoan hơn trong việc sống và thực hành sự kết hợp tuyệt vời giữa “lòng yêu thương” và “lẽ chân thật”, để gây dựng Thân Thể Đấng Christ ngày càng vững mạnh.

Quay Lại Bài Viết