Cơ Thể Phục Sinh Của Chúng Ta Sẽ Khác Với Thân Thể Hiện Tại Như Thế Nào?
Trong hành trình đức tin, một trong những lẽ đạo trọng tâm và đầy hy vọng nhất chính là sự sống lại của thân thể. Sứ đồ Phao-lô đã tuyên bố: “Nếu Đấng Christ đã chẳng sống lại, thì đức tin anh em là vô ích, anh em còn ở trong tội lỗi mình” (1 Cô-rinh-tô 15:17). Nhưng vì Ngài đã sống lại, chúng ta có một lời hứa chắc chắn về thân thể phục sinh cho chính mình. Bài nghiên cứu này sẽ đi sâu vào Kinh Thánh để khám phá bản chất, đặc tính và sự vinh hiển của thân thể phục sinh mà mỗi tín hữu sẽ nhận lãnh, đồng thời rút ra những ứng dụng thực tiễn cho đời sống Cơ Đốc hôm nay.
Không thể hiểu về thân thể phục sinh của chúng ta mà không bắt đầu từ sự kiện nền tảng: sự phục sinh của Chúa Giê-xu Christ. Kinh Thánh gọi Ngài là “trái đầu mùa của những kẻ ngủ” (1 Cô-rinh-tô 15:20). Từ “trái đầu mùa” (Hy Lạp: aparchē - ἀπαρχή) không chỉ nói đến thứ tự thời gian, mà quan trọng hơn, nó nói đến sự đại diện và bảo đảm. Trái đầu mùa đem đến niềm vui và sự bảo đảm cho cả mùa gặt sắp tới. Thân thể phục sinh của Chúa Giê-xu chính là khuôn mẫu, là lời hứa bảo đảm cho thân thể phục sinh của chúng ta.
Sau khi phục sinh, thân thể của Chúa Giê-xu mang những đặc điểm kỳ diệu: Vừa có thực thể vật lý vừa siêu việt. Ngài có thể ăn uống (Lu-ca 24:42-43), để cho Thô-ma rờ xem vết đinh (Giăng 20:27), chứng minh Ngài không phải là ma (ma không có xương thịt). Nhưng đồng thời, Ngài có thể hiện ra trong phòng kín cửa (Giăng 20:19, 26), và biến hình cách nhiệm mầu. Điều này cho thấy thân thể phục sinh là một thân thể thật, nhưng được biến đổi bởi quyền năng của Đức Chúa Trời, vượt trên những giới hạn của không gian, vật chất và sự hư nát mà chúng ta biết hiện nay.
Trong 1 Cô-rinh-tô chương 15, Sứ đồ Phao-lô đã dành một phân đoạn tuyệt vời để so sánh và đối chiếu giữa thân thể hiện tại (thân thể chết) và thân thể tương lai (thân thể sống). Đây là một trong những phân đoạn quan trọng nhất về giáo lý phục sinh. Chúng ta sẽ phân tích từng cặp tương phản mà Phao-lô đưa ra:
1. Bị Hư Hoại và Không Hư Hoại (1 Cô-rinh-tô 15:42)
Thân thể hiện tại của chúng ta là “bị hư hoại” (Hy Lạp: phthora - φθορά). Từ này chỉ sự hư nát, suy tàn, tan rã, và cuối cùng là sự chết. Ngay từ khi sinh ra, cơ thể chúng ta đã trên lộ trình của sự hư hoại. Ngược lại, thân thể phục sinh sẽ là “không hư hoại” (aphtharsia - ἀφθαρσία). Đây là đặc tính của sự bất tử, không thể bị hủy diệt, không bị ảnh hưởng bởi bệnh tật, lão hóa hay sự chết. Nó hoàn toàn được cứu chuộc khỏi án phạt của tội lỗi (Rô-ma 8:23).
2. Ô Nhục và Vinh Hiển (1 Cô-rinh-tô 15:43)
Thân thể hiện tại mang sự “ô nhục”. Đây không chỉ là sự yếu đuối, mà còn là sự ô nhục của tội lỗi. Thân thể là công cụ của tội lỗi (Rô-ma 6:12-13), và mang trong nó sự hổ thẹn từ sự sa ngã (Sáng-thế Ký 3:7-10). Ngay cả khi được tái sinh, chúng ta vẫn chiến đấu với xác thịt. Thân thể phục sinh sẽ mang “vinh hiển”. Từ “vinh hiển” (Hy Lạp: doxa - δόξα) nói đến sự rực rỡ, uy nghi, phản chiếu chính bản tính của Đức Chúa Trời. Nó sẽ hoàn toàn thánh khiết, tinh sạch và đẹp đẽ trước mặt Đức Chúa Trời, không còn một chút vết nhơ nào của tội lỗi.
3. Yếu Đuối và Mạnh Mẽ (1 Cô-rinh-tô 15:43)
Thân thể hiện tại là “yếu đuối”. Chúng ta bị giới hạn bởi sức lực, dễ mệt mỏi, dễ bị tổn thương bởi bệnh tật và tai nạn. Thân thể phục sinh sẽ là “mạnh mẽ”. Nó sẽ có một sức mạnh không giới hạn, một năng lực hoàn toàn mới, phù hợp cho đời sống vĩnh cửu và sự phục vụ trong cõi đời đời.
4. Thể Tự Nhiên và Thể Thuộc Linh (1 Cô-rinh-tô 15:44)
Đây là sự tương phản quan trọng nhất. Thân thể hiện tại là “thể tự nhiên” (Hy Lạp: sōma psychikon - σῶμα ψυχικόν). Từ psychē nghĩa là “linh hồn” hay “sự sống tự nhiên”. Thân thể này được thiết kế cho sự sống trong thế giới tự nhiên, bị chi phối bởi linh hồn và các nhu cầu vật chất. Thân thể phục sinh sẽ là “thể thuộc linh” (sōma pneumatikon - σῶμα πνευματικόν). Từ pneuma nghĩa là “Thánh Linh”. Điều này không có nghĩa là nó vô hình hay phi vật chất, mà có nghĩa là nó được Thánh Linh ban sự sống, kiểm soát và làm cho thích hợp hoàn toàn cho đời sống trong cõi thuộc linh và vĩnh cửu. Nó hoàn toàn phù hợp với ý muốn của Đức Chúa Trời.
1. Giống Như Thân Thể Vinh Hiển Của Chúa Giê-xu (Phi-líp 3:20-21)
Phao-lô viết: “Ngài sẽ biến hóa thân thể hèn mạt chúng ta ra giống như thân thể vinh hiển Ngài”. Câu Kinh Thánh này là then chốt. Chúng ta không biết hết mọi chi tiết, nhưng chúng ta biết chắc một điều: thân thể chúng ta sẽ giống như thân thể của Chúa Giê-xu phục sinh. Sự vinh hiển, quyền năng, vẻ đẹp và đặc tính siêu việt của thân thể Ngài sẽ là đặc tính của thân thể chúng ta. Đây là sự hoàn tất của sự cứu chuộc, khi chúng ta được “đồng hình đồng dạng với Con Ngài” (Rô-ma 8:29).
2. Được Mặc Lấy Sự Không Hư Nát và Sự Sống (1 Cô-rinh-tô 15:53-54)
Thân thể hay chết này sẽ “mặc lấy sự không hay chết”. Hình ảnh “mặc lấy” nói lên một sự biến đổi toàn diện, một sự thay đổi về bản chất. Lời tiên tri trong Ê-sai 25:8 và Ô-sê 13:14 sẽ được ứng nghiệm trọn vẹn: “Sự chết đã bị nuốt mất trong sự thắng”. Thân thể phục sinh là thân thể của sự chiến thắng cuối cùng trên sự chết.
3. Được Nhận Biết và Có Cá Tính (Lu-ca 24:31, 39; 1 Cô-rinh-tô 13:12)
Một câu hỏi thường gặp là: “Chúng ta có nhận ra nhau trên thiên đàng không?”. Sự kiện Chúa Giê-xu phục sinh cho chúng ta câu trả lời. Các môn đồ đã nhận ra Ngài (dù đôi khi cần sự mặc khải). Môi-se và Ê-li hiện ra trên núi hóa hình cũng được nhận biết (Ma-thi-ơ 17:3-4). Thân thể phục sinh không phải là một bản sao mơ hồ, mà là sự tiếp nối và biến đổi của chính cá nhân chúng ta. Chúng ta sẽ nhận biết “như chúng ta được biết” – tức là một sự nhận biết trọn vẹn, sâu sắc và đầy đủ trong tình yêu thương.
Giáo lý về thân thể phục sinh không chỉ là lẽ đạo cho tương lai, mà có sức biến đổi mạnh mẽ đối với cách chúng ta sống hôm nay.
1. Sống Với Lòng Hy Vọng và Can Đảm Trước Sự Chết (1 Tê-sa-lô-ni-ca 4:13-18)
Sự hiểu biết về thân thể phục sinh biến đổi nỗi sợ hãi về sự chết thành niềm hy vọng chắc chắn. Chúng ta không nói “tạm biệt” với người thân yêu trong Chúa, mà là “hẹn gặp lại”. Sự đau buồn của chúng ta không phải là sự tuyệt vọng, mà là sự nhớ thương trong niềm tin. Điều này cho chúng ta sự can đảm để đối diện với bệnh tật, tuổi già và sự ra đi của chính mình.
2. Có Thái Độ Đúng Đắn Đối Với Thân Thể Hiện Tại (1 Cô-rinh-tô 6:19-20)
“Anh em chẳng biết rằng thân thể mình là đền thờ của Đức Thánh Linh… và anh em chẳng phải thuộc về chính mình sao?”. Nếu thân thể này một ngày kia sẽ được cứu chuộc và biến hóa, thì nó có giá trị vô cùng ngay bây giờ. Chúng ta được kêu gọi:
- Tôn trọng thân thể: Không lạm dụng, không làm ô uế nó bằng tội lỗi tình dục, hay các thói hư tật xấu.
- Chăm sóc thân thể: Một cách khôn ngoan, như một sự quản lý tốt ân tứ của Chúa, dù biết nó sẽ hư nát.
- Sử dụng thân thể để làm vinh hiển Đức Chúa Trời: Như một công cụ của sự công bình (Rô-ma 6:13), phục vụ Chúa và phục vụ người khác.
3. Sống Thánh Khiết, Chuẩn Bị Cho Sự Vinh Hiển Tương Lai (1 Giăng 3:2-3)
Giăng viết: “Ai có sự trông cậy đó trong lòng, thì tự mình làm nên thanh sạch, cũng như Ngài là thanh sạch.” Hiểu biết rằng chúng ta sẽ trở nên giống như Chúa Giê-xu, hoàn toàn thánh khiết trong thân thể phục sinh, thúc giục chúng ta sống thánh khiết ngay bây giờ. Đây là động lực tích cực cho sự nên thánh: sống phù hợp với định mệnh tương lai của mình.
4. Chịu Khổ Cách Kiên Nhẫn Và Có Ý Nghĩa (Rô-ma 8:18)
Phao-lô nói: “Sự đau đớn bây giờ chẳng đáng so sánh với sự vinh hiển hầu đến.” Những đau đớn thể xác, bệnh tật, khuyết tật trong thân thể hiện tại là thật và đau đớn. Nhưng niềm hy vọng phục sinh đặt chúng vào một viễn cảnh vĩnh cửu. Chúng chỉ là tạm thời, và chúng đang chuẩn bị cho chúng ta một khối lượng vinh hiển đời đời (2 Cô-rinh-tô 4:17).
Thân thể phục sinh của chúng ta sẽ là một sự sáng tạo mới đầy vinh quang của Đức Chúa Trời. Từ một thân thể hư nát, ô nhục, yếu đuối và thuộc về linh hồn tự nhiên, chúng ta sẽ được mặc lấy một thân thể không hư nát, vinh hiển, mạnh mẽ và thuộc linh, giống như thân thể vinh hiển của Chúa Giê-xu Christ. Lẽ đạo này không phải là sự mơ mộng viễn vông, mà là chân lý đặt nền trên sự phục sinh lịch sử của Chúa Giê-xu.
Niềm hy vọng này biến đổi toàn bộ cuộc sống hiện tại của chúng ta. Nó ban cho chúng ta sự can đảm trước sự chết, động lực để sống thánh khiết, thái độ tôn trọng đối với thân thể hiện tại, và sự kiên nhẫn để chịu khổ. Hãy sống mỗi ngày với ánh sáng của ngày mai đó chiếu rọi vào. Hãy để lời hứa về sự biến hóa thân thể thúc đẩy chúng ta chạy xông vào trận, phục vụ Chúa cách trung tín, và nóng chờ ngày được gặp Ngài, không chỉ bằng linh hồn, mà bằng cả một thân thể đã được cứu chuộc trọn vẹn.
“Hỡi sự chết, sự thắng của mầy ở đâu? Hỡi sự chết, cái nọc của mầy ở đâu?” (1 Cô-rinh-tô 15:55). Nhờ Chúa Giê-xu Christ, chúng ta có câu trả lời của sự chiến thắng, và chúng ta sẽ kinh nghiệm điều đó một cách trọn vẹn trong chính thân thể phục sinh của mình.