Ngày của Chúa là gì?

02 December, 2025
16 phút đọc
3,112 từ
Chia sẻ:

Ngày của Chúa là gì?

Trong hành trình đức tin, thuật ngữ “Ngày của Chúa” xuất hiện với tần suất đáng kể trong Kinh Thánh và đời sống Hội Thánh, gợi lên nhiều câu hỏi về ý nghĩa thần học và áp dụng thực tiễn. Đây không chỉ đơn thuần là một khái niệm về thời gian, mà là một chủ đề xuyên suốt lịch sử cứu chuộc, phản ánh uy quyền, sự nghỉ ngơi và sự phán xét của Đức Chúa Trời. Bài nghiên cứu này sẽ đi sâu khám phá “Ngày của Chúa” từ góc nhìn toàn bộ Kinh Thánh, giải nghĩa ngôn ngữ gốc, và rút ra những bài học quý báu cho đời sống Cơ Đốc nhân ngày nay.

I. Tổng Quan và Ý Nghĩa Ngôn Ngữ Gốc

Cụm từ “Ngày của Chúa” (tiếng Hy Lạp: hēmera kuriou - ἡμέρα κυρίου) xuất hiện nhiều lần trong Tân Ước, đặc biệt trong các thư tín của Phao-lô và sách Khải Huyền. Trong tiếng Hê-bơ-rơ Cựu Ước, khái niệm tương đương là “Yom Yahweh” (יוֹם יְהוָה). Từ “yom” (יוֹם) có thể chỉ một khoảng thời gian 24 giờ, hoặc một thời kỳ, một giai đoạn đặc biệt. Cốt lõi của cụm từ này nhấn mạnh đến thời điểm Đức Chúa Trời can thiệp cách trực tiếp và mạnh mẽ vào lịch sử nhân loại để thi hành mục đích của Ngài, có thể là trong sự cứu chuộc hoặc sự phán xét.

Khái niệm này có hai khía cạnh chính cần phân biệt: Ngày của Chúa trong lịch sử (những lần can thiệp cục bộ) và Ngày của Chúa sau cùng (sự ứng nghiệm tối hậu trong thời kỳ cuối cùng). Sự hiểu lầm phổ biến là chỉ xem “Ngày của Chúa” như một ngày trong tuần (Chủ Nhật). Mặc dù có mối liên hệ, nhưng ý nghĩa thần học của nó rộng lớn và thâm sâu hơn nhiều.

II. “Ngày của Chúa” trong Cựu Ước: Ngày Phán Xét và Hy Vọng

Các tiên tri thường dùng “Ngày của Đức Giê-hô-va” để nói về sự phán xét của Chúa trên các dân tộc phản loạn, kể cả Y-sơ-ra-ên và Giu-đa khi họ bội giao ước.

  • Ê-sai 2:12 chép: “Vì sẽ có một ngày của Đức Giê-hô-va vạn quân đến trên mọi vật kiêu căng, ngạo mạn, và trên mọi vật tự cao; nó sẽ bị hạ xuống.” Ngày ấy là ngày của sự hạ xuống và đoán phát.
  • Giô-ên 1:15 kêu than: “Ôi! ngày đó! Vì ngày của Đức Giê-hô-va đã gần! Nó đến như một cơn hủy diệt đến từ Đấng Toàn năng.” Đặc biệt, Giô-ên 2:31 tiên tri: “Mặt trời sẽ đổi ra tối tăm, mặt trăng ra máu, trước khi ngày lớn và đáng sợ của Đức Giê-hô-va chưa đến.” Phê-rô đã trích dẫn lời này trong ngày Lễ Ngũ Tuần (Công vụ 2:20).
  • A-mốt 5:18-20 cảnh báo nghiêm khắc cho những ai trông mong Ngày của Chúa một cách sai lầm: “Khốn thay cho các ngươi là kẻ mong mỏi ngày của Đức Giê-hô-va!… Ngày của Đức Giê-hô-va há là sự tối tăm, chớ không phải sự sáng sao? Ấy là sự tối tăm mù mịt, không có một tia sáng.” Điều này cho thấy Ngày của Chúa, đối với kẻ thù của Chúa và kẻ tự kiêu, là một thảm họa kinh khiếp.

Tuy nhiên, song song với sự phán xét, Ngày của Chúa cũng mang lời hứa về sự phục hưng và hy vọng cho phần sót lại trung tín. Ma-la-chi 4:5 hứa về tiên tri Ê-li đến “trước ngày lớn và kinh khiếp của Đức Giê-hô-va đến,” mở đường cho sự phục hồi. Như vậy, Cựu Ước phác họa Ngày của Chúa như một ngày hai mặt: phán xét công bình đối với tội lỗi và sự cứu rỗi trọn vẹn cho những ai trông cậy Ngài.

III. “Ngày của Chúa” trong Tân Ước: Sự Ứng Nghiệm và Hoàn Tất

Tân Ước làm sáng tỏ và mở rộng khải tượng về Ngày của Chúa, tập trung vào Chúa Giê-xu Christ là trung tâm.

1. Sự Nhập Thể và Chức Vụ Của Đấng Christ: Ngày Cứu Chuộc Đã Đến
Sự giáng sinh và chức vụ của Chúa Giê-xu đánh dấu sự can thiệp quyết định của Đức Chúa Trời. Lu-ca 4:21 ghi lại sau khi đọc Ê-sai 61:1-2 (nói về “năm ban ơn của Đức Giê-hô-va”), Chúa Giê-xu tuyên bố: “Hôm nay ứng nghiệm lời Kinh Thánh mà các ngươi mới vừa nghe.” “Hôm nay” đó chính là sự khởi đầu của “Ngày Cứu Chuộc” trong Chúa Cứu Thế. Sự chết và sống lại của Ngài là sự kiện trung tâm của lịch sử, mở ra “ngày cứu rỗi” (2 Cô-rinh-tô 6:2).

2. Ngày của Chúa Như Ngày Phán Xét Sau Cùng và Sự Tái Lâm
Các sứ đồ tiếp tục rao giảng về Ngày của Chúa như một sự kiện tương lai gắn liền với sự tái lâm của Chúa Giê-xu Christ.

  • 1 Tê-sa-lô-ni-ca 5:2 cảnh báo: “Vì chính anh em biết rõ lắm rằng ngày của Chúa sẽ đến như kẻ trộm trong ban đêm.” Ẩn dụ “kẻ trộm” nhấn mạnh tính bất ngờ và sự cần thiết phải tỉnh thức.
  • 2 Phi-e-rơ 3:10 miêu tả cách sống động: “Nhưng ngày của Chúa sẽ đến như kẻ trộm; khi ấy các từng trời sẽ có tiếng vang rất lớn mà qua đi, các thể chất bị đốt mà tiêu tán, đất cùng mọi công trình trên nó đều sẽ bị đốt cháy cả.” Đây là sự phán xét cuối cùng trên toàn thể tạo vật.
  • Khải Huyền 1:10 cho biết sứ đồ Giăng “nhơn Đức Thánh Linh, bị đày ở đảo gọi là Bát-mô, vì cớ lời Đức Chúa Trời và chứng của Đức Chúa Jêsus. Nhằm ngày của Chúa, tôi được Đức Thánh Linh cảm giác”. Cụm “nhằm ngày của Chúa” (en tē kuriakē hēmera - ἐν τῇ κυριακῇ ἡμέρᾳ) ở đây rất quan trọng. Từ kuriakos (κυριακός) có nghĩa là “thuộc về Chúa”. Đây là lần duy nhất trong Tân Ước cụm từ này được dùng, và nhiều nhà giải kinh tin rằng nó ám chỉ ngày Chúa Nhật, ngày mà Hội Thánh đầu tiên nhóm lại để thờ phượng, kỷ niệm sự sống lại của Chúa (Công vụ 20:7; 1 Cô-rinh-tô 16:2). Như vậy, Ngày của Chúa trong Tân Ước cũng bắt đầu mang một ý nghĩa thực hành: một ngày đặc biệt thuộc về Chúa.

IV. Mối Liên Hệ Giữa Ngày Sa-bát và Ngày của Chúa (Chúa Nhật)

Đây là điểm cần giải thích cẩn thận. Trong Cựu Ước, Đức Chúa Trời định ra ngày Sa-bát (tiếng Hê-bơ-rơ: Shabbat - שַׁבָּת, nghĩa là “nghỉ ngơi”) như một dấu chỉ của giao ước và để kỷ niệm sự sáng tạo và giải cứu khỏi Ai Cập (Xuất Ê-díp-tô 20:8-11; Phục truyền 5:15).

Tuy nhiên, Tân Ước tiết lộ Chúa Giê-xu Christ là Chúa của ngày Sa-bát (Ma-thi-ơ 12:8) và Ngài mang đến sự nghỉ ngơi đích thực (Ma-thi-ơ 11:28). Sự sống lại của Ngài diễn ra vào “ngày thứ nhứt trong tuần lễ” (Ma-thi-ơ 28:1), tức là Chúa Nhật. Sự kiện trọng đại này đã khiến Hội Thánh đầu tiên, dưới sự dẫn dắt của Đức Thánh Linh, dời trọng tâm thờ phượng từ ngày thứ Bảy (Sa-bát) sang ngày thứ nhất (Chúa Nhật) – ngày của sự sống lại, ngày của sự sáng tạo mới trong Đấng Christ.

Do đó, “Ngày của Chúa” với tư cách là Chúa Nhật không phải là “Sa-bát Cơ Đốc Giáo” theo nghi thức, mà là một sự ứng nghiệm và nâng cao của nguyên tắc Sa-bát. Nó là ngày kỷ niệm sự cứu chuộc hoàn tất, nhóm lại trong Đấng Christ, và hướng về sự nghỉ ngơi đời đời còn lại cho dân sự của Đức Chúa Trời (Hê-bơ-rơ 4:9-10).

V. Ứng Dụng Thực Tiễn Cho Đời Sống Cơ Đốc Nhân

Làm thế nào để chúng ta sống với nhận thức về “Ngày của Chúa” cả trong hiện tại lẫn tương lai?

1. Sống Tỉnh Thức và Thánh Khiết Trong Mọi Ngày
Vì Ngày của Chúa sau cùng sẽ đến bất ngờ, chúng ta được kêu gọi sống trong thái độ tỉnh thức thuộc linh. 1 Tê-sa-lô-ni-ca 5:4-6 dạy: “Hỡi anh em, anh em chẳng phải ở nơi tối tăm… vì hết thảy chúng ta đều là con của sự sáng… Vậy, chớ ngủ như kẻ khác, nhưng phải tỉnh thức và dè giữ.” Điều này có nghĩa là luôn sống dưới ánh sáng của Lời Chúa, ăn năn tội lỗi, và làm sáng danh Ngài.

2. Tận Hiến Ngày Chúa Nhật Cách Có Ý Nghĩa
Dù chúng ta được tự do trong Đấng Christ (Cô-lô-se 2:16), nhưng việc dành riêng ngày Chúa Nhật làm “ngày của Chúa” (kuriakos) là một thực hành thuộc linh phong phú:

  • Thờ phượng và Hiệp một: Tìm kiếm sự nhóm lại với Hội Thánh để nghe giảng Lời Chúa, bẻ bánh, cầu nguyện và khích lệ nhau (Hê-bơ-rơ 10:25).
  • Nghỉ ngơi thuộc linh: Tạm gác những lo toan thế tục để tập trung vào Chúa, gia đình và sự phục hồi tâm linh. Đây là cơ hội kinh nghiệm trước sự nghỉ ngơi đời đời.
  • Công bố Phúc Âm: Ngày Chúa Nhật là dịp để mời người chưa tin đến nghe về Chúa Giê-xu.

3. Lao Động Với Viễn Cảnh Vĩnh Cửu
Hiểu về Ngày của Chúa giúp chúng ta làm việc hôm nay với mục đích đời đời. 1 Cô-rinh-tô 3:13 nói về Ngày của Chúa sẽ thử nghiệm công việc mỗi người. Hãy xây dựng đời sống và chức vụ bằng “vàng, bạc, đá quý” là những điều bền vững trước mặt Chúa.

4. An Ủi và Hy Vọng Trong Sự Đau Khổ
Đối với những ai đang chịu bức hại hoặc đau đớn, lời hứa về Ngày của Chúa là nguồn hy vọng lớn. Đó là ngày Chúa sẽ lau hết nước mắt, hủy diệt sự ác và lập lại sự công bình trọn vẹn (Khải Huyền 21:4).

Kết Luận

“Ngày của Chúa” là một khái niệm đa diện và sâu sắc trong Kinh Thánh. Nó bắt đầu như lời cảnh báo phán xét trong Cựu Ước, được mặc khải trọn vẹn trong sự chết và sống lại của Chúa Giê-xu Christ, được Hội Thánh kỷ niệm mỗi tuần trong ngày Chúa Nhật, và sẽ đạt đến đỉnh điểm trong ngày phán xét cuối cùng và sự tái lâm vinh hiển của Ngài. Hiểu được điều này không chỉ làm phong phú kiến thức thần học, mà còn định hướng cách chúng ta sống, thờ phượng và trông đợi. Ước mong mỗi chúng ta, nhờ ân điển Chúa, có thể sống mỗi ngày trong sự tỉnh thức, tận hiến ngày của Chúa cách ý nghĩa, và hướng lòng về ngày vinh quang khi “mọi đầu gối sẽ quỳ xuống và mọi lưỡi sẽ xưng Giê-xu Christ là Chúa” (Phi-líp 2:10-11) trong Ngày Trọng Đại ấy.


“Đức Chúa Jêsus Christ… là Đấng làm chứng thành tín, là trái đầu mùa của những kẻ ngủ, là Đấng làm đầu mọi kẻ cai trị thế gian, là Chúa của các vua trong thế gian… kìa, Ngài đến giữa đám mây, mọi mắt sẽ trông thấy.” (Khải Huyền 1:5, 7)
Quay Lại Bài Viết