Chúa Giê-su Là Ai? Tìm Hiểu Về Cuộc Đời và Di Sản của Ngài
Trong dòng chảy của lịch sử nhân loại, không một nhân vật nào gây tranh cãi, thu hút sự tôn thờ, và thay đổi thế giới sâu sắc như Chúa Giê-su Christ. Câu hỏi “Chúa Giê-su là ai?” không chỉ là một vấn đề lịch sử hay thần học trừu tượng; đó là câu hỏi quyết định vận mệnh đời đời của mỗi linh hồn. Là nhà nghiên cứu Kinh Thánh Tin Lành, chúng ta phải quay về với nguồn khải thần chính thống duy nhất – Kinh Thánh – để tìm kiếm câu trả lời trọn vẹn, không pha tạp với các truyền thống hay triết lý của loài người. Bài viết này sẽ đi sâu khảo cứu thân vị, cuộc đời và di sản vĩnh cửu của Ngài, dựa trên nền tảng giải kinh vững chắc.
Giáo lý nền tảng của Cơ Đốc giáo chân chính khẳng định Chúa Giê-su Christ là 100% Đức Chúa Trời và 100% con người. Sự kết hợp mầu nhiệm này không phải là sự pha trộn hay giảm thiểu, nhưng là sự hiệp nhất trọn vẹn trong một Ngôi vị.
1. Chúa Giê-su Là Đức Chúa Trời Trọn Vẹn (Thần Tính):
- Ngôi Lời Đời Đời: Giăng 1:1 tuyên bố rõ ràng: “Ban đầu có Ngôi Lời, Ngôi Lời ở cùng Đức Chúa Trời, và Ngôi Lời là Đức Chúa Trời.” Từ “Ngôi Lời” trong nguyên ngữ Hy Lạp là “Logos”, không chỉ là lời nói, mà là lý trí, nguyên lý sáng tạo và biểu hiện thần tính trọn vẹn. Ngài hiện hữu từ ban đầu (vĩnh cửu), trong mối tương giao với Đức Chúa Chúa Trời, và chính Ngài là Đức Chúa Trời.
- Được Xưng Nhận là Đức Chúa Trời: Trong Giăng 20:28, Sứ đồ Thô-ma đã thốt lên khi gặp Chúa Giê-su phục sinh: “Lạy Chúa tôi và Đức Chúa Trời tôi!” Chúa Giê-su không sửa lại hay khiển trách lời tuyên xưng này, Ngài chấp nhận nó.
- Sở Hữu Các Thuộc Tính của Đức Chúa Trời: Ngài toàn tri (Giăng 2:24-25), toàn tại (Ma-thi-ơ 28:20), toàn năng (quyền năng trên sóng gió, ma quỷ, bệnh tật, sự chết – Mác 4:39-41), và không hề thay đổi (Hê-bơ-rơ 13:8).
- Được Thờ Phượng: Chỉ Đức Chúa Trời mới xứng đáng nhận sự thờ phượng (Xuất Ê-díp-tô Ký 20:3-5). Thế nhưng, Chúa Giê-su đã nhiều lần nhận sự thờ phượng (Ma-thi-ơ 14:33, 28:9) và khẳng định: “Ngươi phải thờ phượng Chúa, là Đức Chúa Trời ngươi, và chỉ hầu việc một mình Ngài mà thôi” (Ma-thi-ơ 4:10). Việc Ngài chấp nhận sự thờ phượng chứng minh Ngài là Đức Chúa Trời.
2. Chúa Giê-su Là Con Người Trọn Vẹn (Nhân Tính):
- Được Sinh Bởi Người Nữ: Ga-la-ti 4:4 chép: “Nhưng khi kỳ hạn đã được trọn, Đức Chúa Trời bèn sai Con Ngài bởi người nữ sanh ra.” Ngài có một khởi đầu làm người, được mang thai cách siêu nhiên bởi Đức Thánh Linh trong lòng trinh nữ Ma-ri (Lu-ca 1:35), nhưng được sinh ra một cách tự nhiên.
- Có Thân Thể, Linh Hồn và Cảm Xúc: Ngài đói (Ma-thi-ơ 4:2), khát (Giăng 19:28), mệt mỏi (Giăng 4:6), khóc (Giăng 11:35), vui mừng (Lu-ca 10:21), và đau buồn (Ma-thi-ơ 26:38). Ngài có một linh hồn (Ma-thi-ơ 26:38) và một tâm trí con người (Lu-ca 2:52).
- Bị Cám Dỗ Mà Không Phạm Tội: Hê-bơ-rơ 4:15 khẳng định: “Vì chúng ta không có thầy tế lễ thượng phẩm không có thể cảm thương sự yếu đuối chúng ta, bèn có một thầy tế lễ bị cám dỗ trong mọi việc cũng như chúng ta, song chẳng phạm tội.” Nhân tính của Ngài thật sự, nhưng tội lỗi thì không. Sự vô tội này khiến Ngài trở nên Chiên Con không tì vết, xứng đáng làm của lễ chuộc tội.
Kinh Thánh dùng nhiều danh hiệu để bày tỏ thân vị và công việc của Chúa Giê-su:
- Đấng Christ (Mê-si): “Christ” là phiên âm của từ Hy Lạp “Christos”, tương đương với từ Hê-bơ-rơ “Mashiach” (Mê-si), có nghĩa là “Đấng được xức dầu”. Đây không phải là họ, mà là chức vụ: Đấng được Đức Chúa Trời xức dầu để làm Vua, Tiên tri, và Thầy Tế Lễ Thượng Phẩm (Thi thiên 2:2, Đa-ni-ên 9:25). Phi-e-rơ tuyên xưng: “Ngài là Đấng Christ, Con Đức Chúa Trời hằng sống” (Ma-thi-ơ 16:16).
- Con Đức Chúa Trời: Danh hiệu này nhấn mạnh mối quan hệ độc nhất, đời đời và đồng bản thể giữa Chúa Giê-su với Đức Chúa Cha (Giăng 1:14, 18). Nó nói lên thần tính của Ngài.
- Con Người: Danh hiệu Chúa Giê-su thường dùng nhất để chỉ chính mình (hơn 80 lần trong các sách Phúc Âm). Nó liên hệ đến lời tiên tri trong Đa-ni-ên 7:13-14 về một nhân vật thiên thượng, được trao quyền cai trị đời đời. Nó kết nối nhân tính của Ngài với quyền tể trị thiên thượng.
- Chúa (Kyrios): Trong bản Septuagint (Bản Bảy Mươi), từ “Kyrios” trong Hy Lạp được dùng để dịch danh xưng “Yahweh” (GIA-VÊ) của Đức Chúa Trời trong Cựu Ước. Khi Tân Ước gọi Chúa Giê-su là “Chúa”, đặc biệt trong các tín điều “Jésus-Christ est Seigneur” (Chúa Giê-su Christ là Chúa – Rô-ma 10:9), nó chính là sự tuyên xưng thần tính tuyệt đối của Ngài.
- Chiên Con của Đức Chúa Trời: Giăng Báp-tít giới thiệu: “Kìa, Chiên Con của Đức Chúa Trời, là Đấng cất tội lỗi thế gian đi!” (Giăng 1:29). Hình ảnh này chỉ về của lễ chuộc tội thay thế, hoàn hảo, như chiên con trong lễ Vượt Qua (Xuất Ê-díp-tô Ký 12), ứng nghiệm lời tiên tri về Đầy Tớ Chịu Khổ trong Ê-sai 53.
Cuộc đời Chúa Giê-su được ghi lại trong bốn sách Phúc Âm, không phải như một tiểu sử chi tiết, mà như một bản tường thuật thần học về sự bày tỏ của Đức Chúa Trời trong xác thịt.
- Giáng Sinh và Thời Niên Thiếu: Sự giáng sinh khiêm nhường tại Bết-lê-hem (Mi-chê 5:2) ứng nghiệm lời tiên tri. Ngài lớn lên trong một gia đình lao động tại Na-xa-rét, vâng phục cha mẹ (Lu-ca 2:51), và “càng khôn ngoan, càng thêm lớn, và càng được đẹp lòng Đức Chúa Trời và người ta” (Lu-ca 2:52).
- Chức Vụ Công Khai: Sau khi chịu phép báp-têm và bị cám dỗ, Ngài bắt đầu chức vụ rao giảng, dạy dỗ, chữa lành và đuổi quỷ. Bài giảng trên núi (Ma-thi-ơ 5-7) công bố tiêu chuẩn công bình của Nước Đức Chúa Trời. Các phép lạ của Ngài không chỉ là hành động nhân từ, mà là những dấu chỉ (Semeia) xác nhận Nước Trời đã đến và thân vị của Ngài (Ma-thi-ơ 11:2-6).
- Sự Chết Chuộc Tội: Đỉnh điểm của chức vụ Chúa Giê-su không phải là những phép lạ, mà là sự chết tự nguyện của Ngài trên thập tự giá. Ngài phán: “Con người đã đến... phú sự sống mình làm giá chuộc cho nhiều người” (Mác 10:45). Trên thập tự giá, Ngài gánh thay tội lỗi của nhân loại. Tiếng kêu “Đức Chúa Trời tôi ôi! sao Ngài lìa bỏ tôi?” (Ma-thi-ơ 27:46) cho thấy sự đoán phạt mà Ngài – Đấng vô tội – gánh chịu thay cho chúng ta, để sự thông công giữa Cha và Con bị tạm ngắt vì tội lỗi của chúng ta.
- Sự Sống Lại Vinh Hiển: Sự sống lại của Chúa Giê-su không phải là sự hồi sinh, mà là sự biến đổi vào một thân thể vinh hiển, bất tử. Đây là bằng chứng tối hậu về thần tính của Ngài (Rô-ma 1:4) và là nền tảng cho đức tin Cơ Đốc. Nếu Đấng Christ không sống lại, thì đức tin chúng ta là vô ích (1 Cô-rinh-tô 15:17). Sự sống lại là sự đắc thắng của sự sống trên sự chết, công bình trên tội lỗi.
- Thăng Thiên và Sự Cai Trị Hiện Tại: Sau 40 ngày hiện ra, Ngài thăng thiên về trời (Công vụ 1:9). Hiện nay, Ngài đang ngồi bên hữu Đức Chúa Trời (Hê-bơ-rơ 10:12), là Đấng Trung Bảo (1 Ti-mô-thê 2:5), Thầy Tế Lễ Thượng Phẩm cầu thay cho chúng ta (Hê-bơ-rơ 7:25), và là Chúa Tể của Hội Thánh.
Di sản của Chúa Giê-su vượt xa những lời dạy đạo đức. Ngài để lại một công trình cứu chuộc hoàn tất và một cộng đồng được cứu chuộc.
- Công Trình Cứu Rỗi Hoàn Tất: Trên thập tự giá, Chúa Giê-su đã kêu lên “Mọi sự đã được trọn” (Giăng 19:30). Trong tiếng Hy Lạp, từ “trọn” là “Tetelestai”, một thuật ngữ thương mại có nghĩa “Đã thanh toán trọn vẹn”. Tội nợ của chúng ta đã được trả xong. Ân điển cứu rỗi được ban cho bởi đức tin nơi Ngài, không do việc làm (Ê-phê-sô 2:8-9).
- Sự Hình Thành Hội Thánh: Chúa Giê-su phán: “Ta sẽ lập Hội thánh Ta” (Ma-thi-ơ 16:18). Hội Thánh là thân thể của Ngài (Cô-lô-se 1:18), gồm tất cả những người thật lòng tin nhận Ngài, được Ngài chuộc bằng huyết báu.
- Lời Hứa Về Sự Tái Lâm: Di sản của Ngài chưa kết thúc. Ngài hứa: “Ta sẽ trở lại” (Giăng 14:3). Sự tái lâm của Ngài là niềm hy vọng phước hạnh (Tít 2:13), là sự hoàn tất mọi lời hứa, sự phán xét cuối cùng, và sự thiết lập Vương Quốc đời đời của Đức Chúa Trời.
Hiểu biết về Chúa Giê-su không chỉ dừng ở nhận thức, mà phải biến đổi đời sống:
- Đặt Đức Tin Cá Nhân Nơi Ngài: Câu hỏi “Chúa Giê-su là ai?” đòi hỏi một sự đáp cá nhân. Bạn có tin nhận Ngài là Chúa Cứu Thế của chính mình không? Hãy tiếp nhận Ngài (Giăng 1:12), ăn năn tội và tin vào Phúc Âm (Mác 1:15).
- Bước Đi Trong Mối Tương Giao: Đấng Christ không chỉ là Đấng Cứu Rỗi trong quá khứ, mà là Chúa và Bạn hữu trong hiện tại. Hãy nuôi dưỡng mối tương giao với Ngài qua sự cầu nguyện, suy gẫm Lời Ngài và vâng lời.
- Sống Với Tư Cách Công Dân Nước Trời: Vì Ngài là Chúa, mọi lĩnh vực đời sống chúng ta – gia đình, công việc, tài chính – đều phải thuận phục dưới sự cai trị của Ngài.
- Rao Truyền Danh Ngài: Di sản của Ngài được tiếp nối qua chứng nhân của chúng ta. Hãy sẵn sàng chia sẻ về Ngài cho người khác, như Phi-líp đã làm với hoạn quan Ê-thi-ô-bi (Công vụ 8:35).
- Sống Với Niềm Hy Vọng Sống Lại: Sự sống lại của Chúa Giê-su bảo đảm cho sự sống lại của chúng ta. Điều này cho chúng ta can đảm đối diện với sự chết, an ủi trong sự mất mát, và sống với viễn cảnh đời đời.
Kết Luận:
Chúa Giê-su Christ không chỉ là một nhà đạo đức, một nhà cách mạng, hay một tiên tri. Ngài là Đức Chúa Trời nhập thể, là Đấng Mê-si được hứa, là Chiên Con gánh tội, là Chúa Tể phục sinh, và là Đấng Cứu Rỗi duy nhất của nhân loại. Câu trả lời cho câu hỏi “Chúa Giê-su là ai?” quyết định số phận đời đời. Lời tuyên xưng của Phi-e-rơ vang vọng qua mọi thời đại: “Chúa là Đấng Christ, Con Đức Chúa Trời hằng sống” (Ma-thi-ơ 16:16). Ước mong mỗi chúng ta không chỉ hiểu biết về Ngài qua nghiên cứu, mà còn biết Ngài cách cá nhân, yêu mến Ngài tha thiết, sống cho Ngài trọn vẹn, và trông đợi Ngài trở lại trong vinh hiển. A-men.