Chúa Giê-su Là Ai? Khám Phá Cuộc Đời và Di Sản Của Ngài
Trong dòng chảy của lịch sử nhân loại, không có nhân vật nào vừa gây tranh cãi, vừa được tôn thờ, vừa làm thay đổi cục diện thế giới sâu sắc như Giê-su Na-xa-rét. Câu hỏi “Chúa Giê-su là ai?” không chỉ là một đề tài lịch sử hay thần học, mà là câu hỏi định mệnh, quyết định đời đời cho mỗi linh hồn. Phi-e-rơ, khi được chính Chúa Giê-su chất vấn, đã tuyên bố: “Chúa là Đấng Christ, Con Đức Chúa Trời hằng sống” (Ma-thi-ơ 16:16). Lời tuyên xưng này là nền tảng cho mọi sự hiểu biết về Ngài. Bài nghiên cứu chuyên sâu này sẽ khám phá danh tính, chức vụ và di sản vĩnh cửu của Chúa Giê-su Christ dựa trên Lời Mặc Khải từ Kinh Thánh.
Chúa Giê-su không phải bắt đầu sự tồn tại tại Bết-lê-hem. Ngài là Đức Chúa Trời vĩnh hằng, bước vào không gian và thời gian. Sứ đồ Giăng mở đầu sách Phúc Âm với một tuyên bố thần học sâu sắc: “Ban đầu có Ngôi Lời, Ngôi Lời ở cùng Đức Chúa Trời, và Ngôi Lời là Đức Chúa Trời... Ngôi Lời đã trở nên xác thịt, ở giữa chúng ta” (Giăng 1:1, 14). Thuật ngữ “Ngôi Lời” (tiếng Hy Lạp: Logos) chỉ về Lý Trí tối cao, Nguyên lý sáng tạo và Thông điệp tối hậu của Đức Chúa Trời. Chúa Giê-su chính là Lời có-personality (ngôi vị) đó.
Phao-lô xác nhận điều này: “Ngài là hình ảnh của Đức Chúa Trời không thấy được” (Cô-lô-se 1:15) và “trong Ngài (Christ) mọi sự viên mãn của bổn tánh Đức Chúa Trời đều ở” (Cô-lô-se 2:9). Trong tiếng Hê-bơ-rơ, danh xưng “Đấng Tự Hữu Hằng Hữu” (YHWH) trong Cựu Ước (Xuất Ê-díp-tô Ký 3:14) chính là đặc tính của Chúa Giê-su. Ngài đã tuyên bố: “Trước khi chưa có Áp-ra-ham, đã có ta” (Giăng 8:58), một lời xưng mình đồng đẳng với Đức Chúa Trời. Sự nhập thể (Incarnation) là mầu nhiệm vĩ đại: Đấng Tạo Hóa trở nên một phần của tạo vật, không ngừng là Đức Chúa Trời, nhưng mang lấy trọn vẹn nhân tính.
Danh “Christ” (tiếng Hy Lạp: Christos) là dịch của từ “Mê-si” (tiếng Hê-bơ-rơ: Mashiach), nghĩa là “Đấng được xức dầu”. Ngài là Đấng mà toàn bộ Cựu Ước đã báo trước: Người Con của Đa-vít (2 Sa-mu-ên 7:12-16), Đấng Chịu Khổ (Ê-sai 53), và Đấng Cai Trị (Đa-ni-ên 7:13-14). Tuy nhiên, sứ mệnh trọng tâm của Ngài không phải là giải phóng chính trị, mà là giải phóng thuộc linh khỏi tội lỗi và sự chết.
Chúa Giê-su tuyên bố: “Vì Con người đã đến... phó sự sống mình làm giá chuộc cho nhiều người” (Mác 10:45). Từ “giá chuộc” (tiếng Hy Lạp: lytron) nói đến giá tiền để mua lại một nô lệ. Nhân loại là nô lệ cho tội lỗi (Rô-ma 6:17), và Chúa Giê-su đã trả giá bằng chính huyết báu của Ngài. Sự chết đền tội của Ngài trên thập tự giá là trung tâm của Phúc Âm. Sứ đồ Phao-lô giải thích: “Đức Chúa Trời đã làm cho Đấng vốn chẳng biết tội lỗi trở nên tội lỗi vì chúng ta, hầu cho chúng ta nhờ Đấng đó mà được trở nên sự công bình của Đức Chúa Trời” (2 Cô-rinh-tô 5:21). Trên thập tự giá, Ngài gánh chịu cơn thạnh nộ của Đức Chúa Trời thay cho tội nhân, hoàn toàn thỏa mãn sự công bình thánh khiết của Đức Chúa Trời.
Sự phục sinh của Chúa Giê-su là bằng chứng tối hậu xác nhận danh tính và công việc của Ngài. Nó chứng minh rằng sự chết của Ngài thực sự đã đủ để đánh bại tội lỗi và sự chết. Phao-lô tuyên bố: “Nếu Đấng Christ không từ kẻ chết sống lại, thì đức tin anh em cũng vô ích, anh em còn ở trong tội lỗi mình” (1 Cô-rinh-tô 15:17). Chúa Giê-su không phải là một lãnh tụ tôn giáo đã chết, mà là “Đấng Hằng Sống” (Khải Huyền 1:18).
Danh xưng “Sự Sống Lại và Sự Sống” (Giăng 11:25) mà Ngài tự xưng với Ma-thê cho thấy Ngài là nguồn cội của sự sống đời đời. Sự phục sinh của Ngài là trái đầu mùa (1 Cô-rinh-tô 15:20), bảo đảm cho sự sống lại của mọi người tin Ngài. Đây không phải là sự hồi sinh (rồi sẽ chết lại), mà là sự phục sinh với thân thể vinh hiển, bất diệt, bắt đầu một đời sống hoàn toàn mới.
Cuộc đời trên đất của Chúa Giê-su là một sự bày tỏ trọn vẹn về Đức Chúa Trời. Ngài dạy dỗ với thẩm quyền chưa từng có (Ma-thi-ơ 7:28-29), không như các thầy thông giáo. Bài Giảng Trên Núi (Ma-thi-ơ 5-7) phác họa tiêu chuẩn công bình của Nước Đức Chúa Trời, đánh vào tận tâm ý con người. Các phép lạ Ngài làm—chữa bệnh, đuổi quỷ, dẹp yên sóng gió, khiến kẻ chết sống lại—không chỉ biểu lộ lòng thương xót, mà còn là những “dấu chỉ” (tiếng Hy Lạp: semeia) xác nhận danh tính Mê-si và thiên thượng của Ngài (Giăng 20:30-31).
Hơn nữa, Ngài là gương mẫu hoàn hảo về đời sống vâng phục Đức Chúa Trời và yêu thương con người. Phi-e-rơ khuyên: “Đấng Christ cũng vì anh em chịu khổ, để lại cho anh em một gương, hầu cho anh em noi dấu chơn Ngài” (1 Phi-e-rơ 2:21). Từng lời nói, hành động, và sự hy sinh của Ngài đều hướng đến việc bày tỏ tình yêu của Cha và hoàn thành kế hoạch cứu rỗi.
Sau khi phục sinh, Chúa Giê-su thăng thiên và hiện đang ngự bên hữu Đức Chúa Trời, trong địa vị quyền uy tối cao (Mác 16:19; Hê-bơ-rơ 1:3). Chức vụ của Ngài không dừng lại. Ngài đang cầu thay cho các thánh đồ (Rô-ma 8:34) và cai trị Hội Thánh là đầu của thân thể (Ê-phê-sô 1:22-23). Kinh Thánh long trọng hứa rằng Ngài sẽ trở lại trong vinh quang để phán xét kẻ sống và kẻ chết (Công vụ 10:42; Khải Huyền 22:12). Sự tái lâm này là niềm hy vọng trọn vẹn của Hội Thánh, là sự hoàn tất trọn vẹn kế hoạch cứu chuộc và sự thiết lập vương quốc đời đời của Ngài.
Di sản của Ngài là Hội Thánh toàn cầu—những người được cứu chuộc bằng huyết Ngài—và Lời của Ngài được gìn giữ qua Kinh Thánh. Ngài đã để lại bình an (Giăng 14:27), sự vui mừng trọn vẹn (Giăng 15:11) và Đại Mạng Lệnh để môn đồ hóa muôn dân (Ma-thi-ơ 28:18-20).
Việc hiểu biết “Chúa Giê-su là ai” phải dẫn đến sự biến đổi trong đời sống hằng ngày.
- Đức Tin và Sự Ăn Năn: Nhận biết Ngài là Chúa và Christ đòi hỏi một sự đáp cá nhân: tin cậy nơi sự chết và sống lại của Ngài để được tha tội, và ăn năn từ bỏ tội lỗi (Công vụ 2:38).
- Sự Thờ Phượng và Vâng Phục: Nếu Ngài là Đức Chúa Trời, Ngài xứng đáng nhận lấy mọi sự tôn thờ, vinh hiển và sự vâng phục trọn vẹn của chúng ta. Mọi lĩnh vực đời sống (gia đình, công việc, tài chính) đều phải đặt dưới sự cai trị của Ngài.
- Môn Đồ Hóa và Làm Chứng: Hiểu biết về Chúa Giê-su không phải để giữ cho riêng mình. Mỗi tín hữu được kêu gọi trở nên môn đồ và chia sẻ Phúc Âm về Con Người vĩ đại này cho người khác.
- Nương Dựa và Cầu Nguyện: Danh Ngài là “Em-ma-nu-ên, nghĩa là Đức Chúa Trời ở cùng chúng ta” (Ma-thi-ơ 1:23). Trong mọi hoàn cảnh, chúng ta có thể cầu nguyện nhân danh Ngài (Giăng 14:13-14) và nương dựa vào sự hiện diện đầy quyền năng của Ngài.
- Sống Với Niềm Hy Vọng Tái Lâm: Nhận thức rằng Chúa chúng ta đang trở lại giúp chúng ta sống thanh sạch, tỉnh thức, tích cực làm việc Chúa và an ủi nhau trong những khổ đau (1 Tê-sa-lô-ni-ca 4:13-18).
Chúa Giê-su Christ không chỉ là một nhân vật lịch sử, một thầy dạy đạo lý, hay một nhà cách mạng. Ngài là Đức Chúa Trời nhập thể, Đấng Christ chịu chết chuộc tội, Chúa phục sinh đắc thắng, và Đấng Phán Xét sẽ tái lâm. Câu trả lời cho “Ngài là ai?” quyết định số phận đời đời. Lời mời gọi của Ngài vẫn còn vang vọng: “Hãy đến cùng ta...” (Ma-thi-ơ 11:28) và lời chất vấn với mỗi chúng ta: “Còn các ngươi thì nói ta là ai?” (Ma-thi-ơ 16:15). Ước mong mỗi chúng ta, như Thô-ma, có thể quỳ xuống và thốt lên: “Lạy Chúa tôi và Đức Chúa Trời tôi!” (Giăng 20:28), và sống một đời sống phản chiếu vinh quang của Đấng đã yêu thương và phó chính mình vì chúng ta.