Việc Cung Hiến Nhà: Khái Niệm Kinh Thánh Hay Truyền Thống Văn Hóa?
Trong cộng đồng Cơ Đốc ngày nay, đặc biệt là khi một gia đình chuyển đến nhà mới, thường có một buổi lễ hoặc lời cầu nguyện đặc biệt để “cung hiến” ngôi nhà cho Chúa. Nhưng khái niệm này đến từ đâu? Liệu Kinh Thánh có trực tiếp dạy về việc cung hiến một ngôi nhà dân sự, hay đây là một tập tục được phát triển từ các nguyên tắc thuộc linh rộng hơn? Bài nghiên cứu này sẽ đi sâu vào văn tự Kinh Thánh, khảo sát ngữ nghĩa, bối cảnh lịch sử và thần học để làm sáng tỏ vấn đề và đưa ra những ứng dụng thiết thực cho đời sống gia đình Cơ Đốc.
Để hiểu rõ, trước hết chúng ta cần tra xét ý nghĩa của từ “cung hiến” hay “biệt riêng ra thánh” trong Kinh Thánh.
Trong tiếng Hê-bơ-rơ (Cựu Ước): Từ chính là “qadash” (קדשׁ), có nghĩa là “làm cho thánh”, “biệt riêng ra”, “dâng hiến”. Hành động này liên quan đến việc tách một người, một vật, hoặc một nơi chốn ra khỏi mục đích thông tục để dành riêng cho mục đích thánh, thuộc về Đức Chúa Trời. Ví dụ: Chúa biệt riêng ngày Sa-bát (“qadash”) (Sáng Thế Ký 2:3), Môi-se biệt riêng đền tạm và các đồ thánh (Xuất Ê-díp-tô Ký 40:9-11).
Trong tiếng Hy Lạp (Tân Ước): Từ tương đương là “hagiazō” (ἁγιάζω), mang nghĩa “làm cho thánh”, “tẩy sạch”, “biệt riêng”. Chúa Giê-xu đã dùng từ này trong lời cầu nguyện: “Xin Cha lấy lẽ thật khiến họ nên thánh (hagiazō)” (Giăng 17:17).
Như vậy, cốt lõi của “cung hiến” là sự biệt riêng ra thánh cho Đức Chúa Trời. Câu hỏi then chốt là: Kinh Thánh có áp dụng hành động này cụ thể cho nhà ở của cá nhân hay không?
Trong Cựu Ước, chúng ta tìm thấy những ví dụ về việc biệt riêng các nơi chốn đặc biệt cho sự thờ phượng và mục đích của Đức Chúa Trời, nhưng rất ít liên quan đến nhà ở thông thường.
- Đền Tạm và Đền Thờ: Đây là những nơi được Chúa chỉ định cách rõ ràng để biệt riêng cho sự hiện diện và sự thờ phượng Ngài. Nghi lễ xức dầu và cung hiến được mô tả rất chi tiết (Xuất Ê-díp-tô Ký 40, 1 Các Vua 8). Đây là “nhà” (bayit - בַּיִת) của Đức Giê-hô-va, không phải nhà của dân sự.
- Các Thành Ẩn Náu và Của Dâng: Có những thành được biệt riêng cho mục đích đặc biệt (Dân Số Ký 35), hay các của lễ được biệt riêng (Lê-vi Ký 27).
- Nhà Cá Nhân – Một Trường Hợp Đặc Biệt (Phục Truyền 20:5): Khi chuẩn bị ra trận, có một điều lệ: “Có ai đã cất một nhà mới, mà chưa khánh thành? Hãy trở về nhà mình, kẻo chết nơi chiến trận, và một người khác sẽ khánh thành nhà ấy chăng.” Điều này cho thấy giá trị và sự quan trọng của việc an cư, nhưng không phải là một nghi thức cung hiến tôn giáo. Đó là sự miễn trừ nhân đạo.
- Không Có Chỉ Thị Trực Tiếp: Không tìm thấy một mệnh lệnh nào trong Luật pháp Môi-se dạy rằng mỗi gia đình Israel phải tổ chức một buổi lễ để “cung hiến” nhà mới của họ. Sự thánh khiết của họ tập trung vào việc tuân giữ giao ước, giữ mình thanh sạch khỏi sự thờ hình tượng, và dâng của lễ tại đền tạm/đền thờ.
Đây là điểm then chốt để hiểu quan điểm Tân Ước. Chúa Giê-xu và các Sứ đồ đã công bố một sự thay đổi mang tính cách mạng về khái niệm “đền thờ” và “nơi thánh”.
- Chính Tín Hữu Là Đền Thờ của Đức Chúa Trời:
“Anh em há chẳng biết mình là đền thờ của Đức Chúa Trời, và Thánh Linh Đức Chúa Trời ở trong anh em sao?” (1 Cô-rinh-tô 3:16).
“Anh em há chẳng biết rằng thân thể mình là đền thờ của Đức Thánh Linh đang ngự trong anh em, là Đấng mà anh em đã nhận bởi Đức Chúa Trời, và anh em chẳng phải thuộc về chính mình nữa sao?” (1 Cô-rinh-tô 6:19).
Phao-lô sử dụng từ “naos” (ναός) – chỉ nơi chí thánh bên trong đền thờ, nơi Đức Chúa Trời ngự – để áp dụng cho thân thể và đời sống của từng tín hữu. Điều này nhấn mạnh rằng trung tâm của sự hiện diện thánh không còn là một tòa nhà bằng đá ở Giê-ru-sa-lem, mà là trong lòng mỗi người tin Chúa. - Cả Hội Thánh Là Đền Thờ Thuộc Linh:
“Anh em cũng nhờ Ngài mà được dự phần vào nhà đó, đặng trở nên nhà của Đức Chúa Trời ở trong Thánh Linh.” (Ê-phê-sô 2:22). “Nhà” ở đây (Hy Lạp: katoikētērion - κατοικητήριον) là nơi ngự trị, ám chỉ cộng đồng tín hữu được xây dựng trên nền tảng các sứ đồ và tiên tri, chính Đấng Christ là đá góc nhà. - Lời Cầu Nguyện và Sự Thờ Phượng Không Bị Giới Hạn Bởi Địa Điểm:
Chúa Giê-xu phán với người đàn bà Sa-ma-ri: “Giờ đến, khi các người thờ phượng Cha, chẳng tại trên hòn núi nầy, cũng chẳng tại Giê-ru-sa-lem... Đức Chúa Trời là thần, nên ai thờ lạy Ngài thì phải lấy tâm thần và lẽ thật mà thờ lạy.” (Giăng 4:21, 24). Sự thờ phượng thật là vấn đề của tâm linh và chân lý, không bị ràng buộc bởi một nơi chốn vật lý đặc biệt nào.
Như vậy, trọng tâm của Tân Ước không nằm ở việc “làm thánh” một tòa nhà, mà là đời sống thánh khiết của những con người ở trong đó – vì chính họ là đền thờ của Đức Thánh Linh.
Một số câu Kinh Thánh thường được dùng để ủng hộ cho ý tưởng cung hiến nhà. Chúng ta cần xem xét chúng trong bối cảnh.
- Giô-suê 24:15: “Song ngày nay, nếu các ngươi không muốn phục sự Đức Giê-hô-va, thì hãy chọn ai mà mình muốn phục sự... còn như ta và nhà ta, chúng tôi sẽ phục sự Đức Giê-hô-va.” Đây là một lời tuyên bố về sự trung tín của cả gia đình (nhà theo nghĩa gia tộc), chứ không phải là nghi thức cho một căn nhà vật chất.
- Thi Thiên 127:1: “Ví bằng Đức Giê-hô-va không cất nhà, thì những thợ xây cất làm uổng công.” Đây là nguyên tắc về sự lệ thuộc vào Chúa trong mọi công việc, từ xây dựng nhà cửa đến bảo vệ thành trì. Nó nói về thái độ của lòng, không phải một nghi lễ.
- Ma-thi-ơ 7:24-27 (Người xây nhà trên đá): Ẩn dụ này nói về việc xây dựng đời sống mình trên nền tảng là lời của Chúa Giê-xu. “Ngôi nhà” ở đây rõ ràng là cuộc đời, đức tin của một người.
- Công vụ 16:31: “Hãy tin Đức Chúa Jêsus Christ, thì ngươi và cả nhà ngươi đều sẽ được cứu.” Lời hứa này là về sự cứu rỗi, và nó được ứng nghiệm khi cả nhà người cai ngục tin và chịu phép báp-têm (câu 33-34). Không có ghi chép nào về việc họ “cung hiến” phòng giam sau đó.
Mặc dù không có mệnh lệnh trực tiếp về nghi thức cung hiến nhà, nhưng Kinh Thánh đầy dẫy những nguyên tắc về việc xây dựng một môi trường gia đình tin kính, thánh khiết và trung tín với Chúa. Đây mới là cốt lõi.
a. Cung Hiến Chính Bạn và Gia Đình Bạn (Đền Thờ Sống):
Ưu tiên hàng đầu là dâng chính mình và những người trong gia đình cho Chúa. Điều này thể hiện qua:
- Cá nhân sống thánh khiết: “Vậy, hỡi anh em, vì sự thương xót của Đức Chúa Trời, hãy dâng thân thể mình làm của lễ sống và thánh, đẹp lòng Đức Chúa Trời, ấy là sự thờ phượng phải lẽ của anh em.” (Rô-ma 12:1). Sự thánh khiết bắt đầu từ từng cá nhân trong nhà.
- Dạy dỗ con cái trong đường lối Chúa: “Hãy dạy cho trẻ thơ con đường nó phải theo; Dầu khi nó trở về già, cũng không hề lìa khỏi đó.” (Châm Ngôn 22:6). Đây là quá trình biệt riêng cả gia đình cho Chúa.
b. Biến Ngôi Nhà Thành Một Trung Tâm của Sự Thờ Phượng và Môn Đồ Hóa:
- Thực hành sự thờ phượng gia đình: Đọc Kinh Thánh, cầu nguyện chung, hát thánh ca. Đây là cách thiết thực để tuyên bố rằng Chúa làm chủ gia đình bạn.
- Sử dụng nhà để phục vụ và tiếp đãi: “Hãy ân cần tiếp khách.” (Rô-ma 12:13). Mở cửa nhà cho các buổi nhóm nhỏ, tiếp đón các nhà truyền giáo, hay đơn giản là mời bạn bè, hàng xóm để chia sẻ tình yêu Chúa. Khi nhà bạn trở nên một nơi của sự thông công và phục vụ, nó tự nhiên được “biệt riêng” cho các mục đích của Vương Quốc Đức Chúa Trời.
c. Thanh Tẩy Nhà Cửa Khỏi Những Điều Trái Với Chân Lý:
- Điều này liên quan đến việc xem xét các loại hình giải trí (phim ảnh, sách báo, âm nhạc), vật dụng (có liên quan đến sự mê tín, thờ hình tượng không?), và cả cách trang trí. “Mọi sự đều có phép làm, nhưng chẳng phải mọi sự đều có ích...” (1 Cô-rinh-tô 10:23). Hãy cầu xin sự khôn ngoan để tạo một môi trường thuộc linh lành mạnh.
- Nếu chuyển đến một ngôi nhà cũ, việc cầu nguyện, xưng nhận mọi tội lỗi có thể đã xảy ra nơi đó thuộc về Chúa, và tuyên bố sự hiện diện của Đấng Christ là hoàn toàn phù hợp với tinh thần của sự cai quản và uy quyền trong Chúa.
d. Lời Cầu Nguyện Tận Hiến:
Việc dành thời gian cầu nguyện đặc biệt khi bắt đầu một chương mới trong ngôi nhà là một hành động đức tin tuyệt vời. Bạn có thể cầu nguyện:
- Tạ ơn Chúa về chỗ ở.
- Xin Chúa ban sự bình an, bảo vệ và sự hiện diện của Ngài trong ngôi nhà.
- Dâng hiến từng phòng, từng mối quan hệ, từng sinh hoạt trong nhà cho sự vinh hiển của Chúa.
- Xin Chúa dùng ngôi nhà này như một công cụ để truyền rao Phúc Âm và phục vụ Hội Thánh.
Điều quan trọng là hiểu rằng quyền năng không nằm ở chính lời cầu nguyện đó như một nghi thức, mà nằm ở Đấng Christ mà chúng ta tuyên xưng và ở đời sống vâng theo Lời Ngài sau lời cầu nguyện ấy.
Việc “cung hiến nhà” như một nghi thức bắt buộc và có hiệu lực tự động không phải là một giáo lý được Kinh Thánh dạy rõ ràng. Kinh Thánh không hứa sự bảo vệ đặc biệt hay phước lành tự động cho một tòa nhà vật chất chỉ vì đã có một buổi lễ. Tuy nhiên, khát vọng muốn biệt riêng gia đình và chỗ ở cho Chúa là hoàn toàn chính đáng và phù hợp với tinh thần của Kinh Thánh.
Sự nhấn mạnh của Tân Ước đã chuyển từ đền thờ bằng đá sang đền thờ bằng xương bằng thịt – chính là Hội Thánh và mỗi tín hữu. Vì vậy, “cung hiến nhà” theo cách hiểu Kinh Thánh nhất chính là cung hiến đời sống của những người sống trong đó. Nó là một tiến trình liên tục của sự đầu phục, thánh hóa, thờ phượng và phục vụ, chứ không chỉ là một sự kiện một lần.
Hãy để ngôi nhà bạn trở nên thánh bởi vì có những con người thánh khiết, yêu mến Chúa và yêu thương nhau đang sống trong đó. Hãy xây dựng gia đình bạn trên nền đá là Đấng Christ và Lời của Ngài. Khi đó, dù bạn có một nghi thức cầu nguyện trang trọng khi nhập trạch hay không, ngôi nhà ấy thực sự sẽ là một “chỗ ở” xứng đáng cho Đức Thánh Linh và một chứng nhân sống động cho ân điển của Chúa Giê-xu Christ.
“Vậy, anh em hoặc ăn, hoặc uống, hay là làm sự chi khác, hãy vì sự vinh hiển Đức Chúa Trời mà làm.” (1 Cô-rinh-tô 10:31). Điều này bao gồm cả cách chúng ta sống trong ngôi nhà của mình.