Tôi nên quyết định số tiền dâng hiến như thế nào?

02 December, 2025
14 phút đọc
2,765 từ
Chia sẻ:

Quyết Định Số Tiền Dâng Hiến

Vấn đề dâng hiến, đặc biệt là việc xác định số tiền phải dâng, luôn là một chủ đề thiết thực và đôi khi gây nhiều trăn trở cho Cơ Đốc nhân. Trong bối cảnh xã hội với nhiều áp lực tài chính, câu hỏi “Tôi nên dâng bao nhiêu?” không chỉ đơn thuần là vấn đề toán học, mà là một hành trình đức tin sâu sắc, phản ánh mối tương giao của chúng ta với Đức Chúa Trời. Bài nghiên cứu này sẽ đi sâu vào nền tảng Kinh Thánh, khám phá các nguyên tắc thuộc linh đằng sau việc dâng hiến, và đưa ra những hướng dẫn thực tiễn để mỗi tín hữu có thể đưa ra quyết định với lòng tin cậy và sự vui mừng.

I. Nền Tảng Kinh Thánh: Dâng Hiến Là Hành Vi Thờ Phượng

Trước khi bàn đến con số, chúng ta phải thiết lập lại nền tảng thần học đúng đắn. Dâng hiến, trong tiếng Hy Lạp là δόμα (doma – lễ vật) hay προσφορά (prosphora – của dâng), trước hết là một hành vi thờ phượng chứ không phải một nghĩa vụ thuế khóa. Sứ đồ Phao-lô nhấn mạnh điều này khi khuyên về việc quyên tiền cho các thánh đồ: “Vậy thì sau hết, hỡi anh em, tôi xin anh em… dâng thân thể mình làm của lễ sống và thánh, đẹp lòng Đức Chúa Trời, ấy là sự thờ phượng phải lẽ của anh em.” (Rô-ma 12:1). Việc dâng hiến bằng vật chất là một phần mở rộng của việc dâng hiến chính đời sống mình.

Cựu Ước thiết lập nguyên tắc “phần đầu tiên” (firstfruits). Châm ngôn dạy: “Hãy lấy hết huê lợi đầu mùa của con, Mà tôn vinh Đức Giê-hô-va;” (Châm Ngôn 3:9). Từ ngữ Hê-bơ-rơ רֵאשִׁית (reshiyt) không chỉ nói đến thứ tự thời gian (phần đầu tiên thu hoạch) mà còn mang ý nghĩa phần tốt nhất, phần ưu tú nhất. Nguyên tắc này nhấn mạnh thái độ ưu tiên dành cho Đức Chúa Trời trước mọi nhu cầu cá nhân, thể hiện sự nhận biết rằng mọi vật đến từ Ngài (I Sử Ký 29:14).

II. Luật Pháp và Ân Điển: Từ Phần Mười Đến Sự Rộng Rãi

Khi nói đến dâng hiến, nhiều người nghĩ ngay đến “phần mười” (one-tenth). Trong Cựu Ước, phần mười (מַעֲשֵׂר – ma’aser) là một mạng lịnh (Lê-vi Ký 27:30, Phục Truyền 14:22). Nó có mục đích cụ thể: duy trì chức tế lễ Lê-vi, hỗ trợ người nghèo, và là một hành động ghi nhớ sự chúc phước của Đức Chúa Trời.

Tuy nhiên, Tân Ước không lặp lại mạng lịnh cụ thể về phần mười cho Hội Thánh. Chúa Giê-xu phê phán người Pha-ri-si vì họ giữ tỉ mỉ phần mười nhưng bỏ qua “các điều quan trọng hơn hết trong luật pháp, là sự công bình, thương xót và trung tín” (Ma-thi-ơ 23:23). Điều đáng chú ý là Ngài không bãi bỏ việc nộp phần mười, nhưng đặt nó trong bối cảnh rộng lớn hơn của công lý, lòng thương xót và đức tin. Phao-lô đưa ra nguyên tắc cao hơn: “Mỗi người nên tùy theo lòng mình đã định mà quyên ra, không phải phàn nàn hay là vì ép uổng; vì Đức Chúa Trời yêu kẻ dâng của cách vui lòng.” (II Cô-rinh-tô 9:7).

Từ đây, chúng ta thấy sự chuyển dịch từ luật pháp (mức tối thiểu bắt buộc) sang ân điển (mức tối đa tự nguyện). Phần mười có thể được xem như điểm xuất phát huấn luyện cho tín hữu về tính kỷ luật và lòng biết ơn, nhưng tinh thần Tân Ước kêu gọi chúng ta đi xa hơn, hướng đến sự rộng rãi, tự nguyện và vui mừng.

III. Các Nguyên Tắc Dẫn Dắt Quyết Định Cá Nhân

Vậy, làm thế nào để quyết định số tiền cụ thể? Kinh Thánh đưa ra nhiều nguyên tắc làm la bàn cho chúng ta:

1. Nguyên Tắc Theo Tỉ Lệ (Proportional Giving): Sứ đồ Phao-lô dạy: “Vả, tôi nói rằng mỗi người trong anh em nên… để dành phần tùy theo mình làm ăn khá.” (I Cô-rinh-tô 16:2). Tiếng Hy Lạp ở đây là προσδοριάζω (prosdoriazo) – “định trước”, “dành riêng ra”. Việc dâng hiến nên được lên kế hoạch, không phải ngẫu hứng. Và số tiền được xác định dựa trên mức thu nhập (“mình làm ăn khá”). Đây là nguyên tắc công bằng: người nhận nhiều dâng nhiều, người nhận ít dâng ít. Tỉ lệ này có thể bắt đầu từ 10% nhưng không bị giới hạn bởi nó.

2. Nguyên Tắc Tự Nguyện và Vui Lòng: Ἱλαρὸς γὰρ δότης ἀγαπᾷ ὁ Θεὸς (Hilaros gar dotês agapa ho Theos) – “Vì Đức Chúa Trời yêu kẻ dâng của cách vui lòng.” (II Cô-rinh-tô 9:7). Từ Ἱλαρὸς (hilaros) có nghĩa là “vui vẻ, hân hoan, nhiệt tình”. Thái độ quan trọng hơn số lượng. Món quà dù lớn nhưng với thái độ miễn cưỡng thì mất đi giá trị thuộc linh. Quyết định số tiền phải xuất phát từ sự vui mừng vì được tham gia vào công việc Chúa.

3. Nguyên Tắc Đức Tin và Sự Hy Sinh: Chúa Giê-xu đã khen ngợi bà góa nghèo dâng hai đồng tiền: “Quả thật, ta nói cùng các ngươi, mụ góa nghèo nầy đã bỏ vào nhiều hơn hết thảy. Vì mọi kẻ khác lấy của dư mình bỏ vào, còn mụ nầy nghèo ngặt, đã bỏ hết của mình có, là hết của có để nuôi mình.” (Lu-ca 21:3-4). Đức Chúa Trời đo lường không phải theo số tiền chúng ta cho, mà theo số tiền chúng ta giữ lại. Sự dâng hiến thật thường đòi hỏi một mức độ hy sinh nhất định, một bước đi của đức tin, tin cậy rằng Đức Chúa Trời sẽ chu cấp.

4. Nguyên Tắc Phục Vụ Vương Quốc và Nhu Cầu: Việc dâng hiến trong Tân Ước thường gắn liền với các nhu cầu cụ thể: hỗ trợ các sứ đồ (Phi-líp 4:15-18), cứu trợ anh em túng thiếu (II Cô-rinh-tô 8-9, Công Vụ 11:29-30). Số tiền dâng hiến cũng nên được xem xét dựa trên nhu cầu thực tế của công việc Chúa tại Hội Thánh địa phương và các hoạt động truyền giáo.

IV. Ứng Dụng Thực Tiễn: Một Tiến Trình Cá Nhân Với Chúa

Dựa trên các nguyên tắc Kinh Thánh, đây là một tiến trình thực tiễn để bạn xác định số tiền dâng hiến:

Bước 1: Cầu Nguyện và Tự Kiểm Tra. Hãy dành thời gian riêng tư với Chúa. Hỏi Ngài về tài chính của bạn. Tự hỏi lòng mình:

  • Tôi có thật sự tin rằng mọi vật tôi có đều đến từ Chúa không? (I Sử Ký 29:14).
  • Thái độ của tôi đối với tiền bạc là gì? Có đang hầu việc Đức Chúa Trời hay hầu việc tiền của? (Ma-thi-ơ 6:24).
  • Tôi muốn tham gia vào công việc Chúa với mức độ nào?

Bước 2: Xem Xét Tài Chính Cá Nhân. Hãy thành thật với Chúa về thu nhập và chi tiêu của bạn. “Làm ăn khá” (I Cô-rinh-tô 16:2) nghĩa là bạn biết rõ dòng tiền của mình. Lập một ngân sách đơn giản. Điều này không phải để hạn chế lòng rộng rãi, mà để dâng hiến cách có kế hoạch và bền vững.

Bước 3: Xác Định Điểm Xuất Phát. Nếu bạn chưa quen với kỷ luật dâng hiến, đừng nản lòng. Có thể bắt đầu với một tỉ lệ cụ thể và có thể tăng dần. Phần mười (10%) là một điểm tham chiếu Kinh Thánh tốt để bắt đầu. Hãy dâng nó với tấm lòng biết ơn, như một hành động thờ phượng. Nếu bạn đã dâng phần mười, hãy cầu nguyện xem Chúa có muốn bạn dâng thêm một “của lễ dâng hiến” (free-will offering) trên phần mười đó không.

Bước 4: Lên Kế Hoạch và Thực Hiện Trước. Hãy “định trước” (I Cô-rinh-tô 16:2). Ngay khi nhận được thu nhập, hãy tách phần dâng hiến ra trước tiên. Điều này giúp thực hiện nguyên tắc “phần đầu tiên” (Châm Ngôn 3:9) và tránh việc chi tiêu hết rồi mới dâng phần còn lại.

Bước 5: Đánh Giá và Điều Chỉnh Định Kỳ. Cuộc sống thay đổi (thăng chức, mất việc, gia đình mở rộng…). Hãy định kỳ (mỗi năm một lần) cùng cầu nguyện với Chúa và xem xét lại tỉ lệ dâng hiến của mình. Sự dâng hiến nên là một phần sống động trong mối tương giao với Chúa, luôn mở lòng cho sự dẫn dắt của Ngài.

Kết Luận: Trọng Tâm Là Ân Điển, Không Phải Toán Học

Cuối cùng, quyết định số tiền dâng hiến là một hành trình ân điển cá nhân giữa bạn và Chúa. Nó không phải là một công thức cứng nhắc để được phước hay tránh rủi ro. Đức Chúa Trời đã ban Con Một của Ngài – món quà vô giá (II Cô-rinh-tô 9:15). Đáp lại, chúng ta dâng hiến chính mình và những gì mình có. Hãy để sự dâng hiến của bạn được thúc đẩy bởi tình yêu, lòng biết ơn và sự vui mừng được cộng tác với Đức Chúa Trời trong chương trình vĩ đại của Ngài trên đất.

Hãy nhớ lời hứa của Chúa: “Hãy cho, thì sẽ ban cho mình; họ sẽ lấy đấu đầy, nén chặt, lắc cho đầy tràn mà đổ vào vạt áo các ngươi. Vì các ngươi lường mực nào, thì họ cũng lường lại cho các ngươi mực ấy.” (Lu-ca 6:38). Sự ban cho này trước hết là thuộc linh – sự thỏa lòng, niềm vui và phước hạnh sâu xa trong tâm hồn. Khi bạn bước đi trong đức tin và rộng rãi, chính bạn sẽ khám phá rằng mình không thể vượt qua được sự rộng rãi của Đức Chúa Trời.

Quay Lại Bài Viết