Ý nghĩa của việc Chúa Giê-su đi trên mặt nước
Câu chuyện Chúa Giê-su đi trên mặt nước là một trong những phép lạ gây kinh ngạc và chứa đựng chiều sâu thần học phong phú nhất trong các sách Phúc Âm. Phép lạ này không chỉ đơn thuần là một màn trình diễn quyền năng siêu nhiên, mà là một sự mặc khải quan trọng về danh tính của Đấng Christ, bản chất của đức tin, và sự hiện diện của Ngài giữa những cơn bão tố của cuộc đời. Bài nghiên cứu này sẽ đi sâu phân tích sự kiện được chép trong Ma-thi-ơ 14:22-33, Mác 6:45-52 và Giăng 6:16-21, khám phá ý nghĩa từ ngữ nguyên bản, bối cảnh Kinh Thánh, và những áp dụng thiết thực cho hành trình đức tin của mỗi Cơ Đốc nhân.
Sự kiện này xảy ra ngay sau phép lạ Chúa Giê-su hóa năm cái bánh và hai con cá ra nhiều để cho năm ngàn người ăn (Ma-thi-ơ 14:13-21). Sự phấn khích của đám đông đạt đến đỉnh điểm, họ muốn tôn Ngài làm vua theo nghĩa chính trị (Giăng 6:15). Trước tình huống này, Chúa Giê-su có một phản ứng rất rõ ràng:
“Tức thì Ngài bắt môn đồ xuống thuyền qua trước bờ bên kia, còn Ngài thì đuổi dân chúng về. Rồi Ngài lên núi để cầu nguyện riêng; đến chiều tối, Ngài ở đó một mình.” (Ma-thi-ơ 14:22-23)
Hành động “bắt” (tiếng Hy Lạp: ἠνάγκασεν - ēnankasen) mang sắc thái mạnh mẽ, thể hiện sự cấp bách và quyết liệt. Chúa Giê-su không muốn các môn đồ bị cuốn theo làn sóng chủ nghĩa Mê-si-a trần tục của đám đông. Trong khi các môn đồ chèo thuyền vượt biển Ga-li-lê, thì Chúa ở lại trong sự tương giao thân mật với Cha trên núi. Đây là khung cảnh dẫn đến một cuộc gặp gỡ đầy quyền năng.
1. Sự Mặc Khải Quyền Năng Siêu Nhiên Và Thần Tính của Đấng Christ:
Khi các môn đồ vật lộn với sóng gió, Chúa Giê-su đã đến với họ bằng một cách thức vượt trên mọi quy luật tự nhiên:
“Canh tư đêm ấy, Ngài đi bộ trên mặt biển mà đến cùng môn đồ.” (Ma-thi-ơ 14:25)
Cụm từ “đi bộ trên mặt biển” trong tiếng Hy Lạp là περιπατῶν ἐπὶ τὴν θάλασσαν (peripatōn epi tēn thalassan). Động từ περιπατῶ có nghĩa là “bước đi”, một hành động bình thường, nhưng được thực hiện trên một bề mặt bất thường – mặt nước. Điều này nhấn mạnh sự chủ động và quyền năng tuyệt đối của Ngài đối với các thế lực hỗn mang, vốn thường được biểu tượng bởi biển cả trong văn hóa Do Thái (Thi Thiên 93:4). Hành động này vang vọng hình ảnh của chính Đức Chúa Trời, Đấng “bước đi trên các nơi cao của biển” (Gióp 9:8). Chúa Giê-su đang bày tỏ một thuộc tính chỉ thuộc về Đức Chúa Trời, khẳng định thần tính của Ngài cách rõ ràng.
2. Lời Tuyên Bố “Ta Là” Và Sự Xua Tan Sợ Hãi:
Phản ứng đầu tiên của các môn đồ là kinh hãi, tưởng rằng mình thấy ma. Chúa Giê-su lập tức trấn an họ:
“Nhưng Đức Chúa Jêsus liền phán cùng môn đồ rằng: Các ngươi hãy yên lòng; ấy là ta, đừng sợ!” (Ma-thi-ơ 14:27)
Câu “ấy là ta” trong nguyên văn Hy Lạp là ἐγώ εἰμι (egō eimi), có thể dịch trực tiếp là “Ta Là”. Đây là công thức thần học quan trọng, là danh xưng mà Đức Chúa Trời đã mặc khải cho Môi-se tại bụi gai cháy trong Xuất Ê-díp-tô Ký 3:14 (“TA LÀ ĐẤNG TỰ HỮU HẰNG HỮU”). Chúa Giê-su không chỉ nói “là tôi đây”, mà Ngài đang dùng chính danh xưng thần thượng của Đức Chúa Trời để xác định chính mình. Lời tuyên bố “Ta Là” đi kèm với mệnh lệnh “đừng sợ” là nền tảng cho mọi sự an toàn và bình an của con dân Chúa. Sự hiện diện của “Ta Là” giữa cơn bão chính là giải pháp triệt để cho mọi nỗi sợ hãi.
3. Bài Học Về Đức Tin Qua Hành Động Của Sứ Đồ Phi-e-rơ:
Phần tương tác giữa Chúa Giê-su và Phi-e-rơ chỉ được chép trong sách Ma-thi-ơ, mang lại những bài học sâu sắc về đức tin.
“Phi-e-rơ thưa rằng: Lạy Chúa, nếu phải Chúa, xin khiến tôi đi trên mặt nước mà đến cùng Chúa. Đức Chúa Jêsus phán rằng: Hãy đến! Phi-e-rơ ở trên thuyền bước xuống, đi trên mặt nước mà đến cùng Đức Chúa Jêsus.” (Ma-thi-ơ 14:28-29)
Phi-e-rơ đã có một đức tin mạnh mẽ và đầy hành động. Ông không chỉ muốn nhìn thấy phép lạ, mà muốn tham gia vào phép lạ đó. Lời đáp của Chúa Giê-su thật ngắn gọn và đầy quyền năng: “Hãy đến!” (Hy Lạp: Ἐλθέ - Elthe). Đó là lời kêu gọi ra khỏi vùng an toàn (con thuyền), bước vào lãnh địa của sự bất an và bấp bênh, hoàn toàn dựa vào quyền năng và lời hứa của Chúa. Phi-e-rơ đã vâng lời và thực sự bước đi trên nước. Đây là minh chứng cho sức mạnh của đức tin khi tập trung vào Đấng Christ.
Tuy nhiên, bài học tiếp theo cũng quan trọng không kém:
“Nhưng khi thấy gió mạnh, thì người sợ hãi; và đương khi chìm xuống, la lên rằng: Lạy Chúa, xin cứu lấy tôi! Tức thì, Đức Chúa Jêsus giơ tay ra nắm lấy người, mà nói rằng: Hỡi người ít đức tin, sao ngươi hồ nghi?” (Ma-thi-ơ 14:30-31)
Phi-e-rơ bắt đầu chìm không phải vì gió hay sóng trở nên mạnh hơn, mà vì ông “thấy gió mạnh”. Ông chuyển sự tập trung từ Đấng Christ và lời phán “Hãy đến!” của Ngài sang hoàn cảnh đe dọa xung quanh. Động từ “hồ nghi” (Hy Lạp: δίστασας - distasas) có nghĩa là “phân vân, chần chừ, có hai tấm lòng”. Đức tin bị chia rẽ, không còn đơn thuần hướng về Chúa nữa. Hành động “giơ tay ra nắm lấy” của Chúa Giê-su ngay lập tức cho thấy ân điển và sự cứu giúp của Ngài luôn sẵn sàng, ngay cả khi đức tin của chúng ta yếu kém và chúng ta bắt đầu “chìm”.
4. Sự Tôn Thờ Và Tuyên Xưng:
Kết cục của sự kiện là một sự thờ phượng và tuyên xưng đức tin:
“Những người ở trong thuyền bèn đến quì lạy Ngài mà nói rằng: Thầy thật là Con Đức Chúa Trời.” (Ma-thi-ơ 14:33)
Sau khi Chúa và Phi-e-rơ lên thuyền, gió lặng ngay. Phản ứng của các môn đồ không phải là ngỡ ngàng về phép lạ, mà là quì lạy và tuyên xưng. Lời tuyên xưng “Thầy thật là Con Đức Chúa Trời” là đỉnh điểm thần học của phân đoạn. Họ đã nhìn thấy quyền năng sáng tạo, thẩm quyền trên thiên nhiên, và nhận ra danh tính thật của Ngài – Con Đức Chúa Trời, chính Đức Chúa Trời ở cùng họ.
1. Nhận Biết Sự Hiện Diện Của “Ta Là” Giữa Cơn Bão Cuộc Đời:
Mỗi tín hữu đều sẽ trải qua những “cơn bão” – có thể là khủng hoảng sức khỏe, tài chính, gia đình, hay tâm linh. Câu chuyện này dạy chúng ta rằng Chúa Giê-su không vắng mặt trong những cơn bão ấy. Ngài thấy chúng ta (Mác 6:48), và Ngài đến với chúng ta, đúng vào thời điểm của Ngài (“canh tư đêm”). Ứng dụng đầu tiên là học tin cậy rằng Chúa biết hoàn cảnh của chúng ta và sẽ can thiệp. Khi sợ hãi, hãy lắng nghe lời Ngài phán: “Hãy yên lòng; ấy là ta, đừng sợ!”
2. Bước Đi Bởi Đức Tin, Không Bởi Mắt Thấy:
Bài học từ Phi-e-rơ là kim chỉ nam cho mọi bước đi đức tin. Chúa vẫn phán “Hãy đến!” khi kêu gọi chúng ta phục vụ, tha thứ, bước ra khỏi vùng an toàn, hoặc đối diện với thử thách. Bí quyết để “đi trên nước” là:
- Tập trung vào Đấng Christ và Lời Ngài: Đức tin bắt đầu lung lay khi chúng ta nhìn vào sóng gió hoàn cảnh thay vì nhìn vào Đấng đang nắm giữ quyền năng trên mọi hoàn cảnh.
- Hành động dựa trên Lời Chúa: Phi-e-rơ bước xuống không phải vì nước cứng lại, mà vì ông tin vào lời phán “Hãy đến!”. Đức tin chân chính luôn dẫn đến hành động vâng lời.
- Kêu cầu Chúa khi bắt đầu chìm: Khi thấy mình sa sút, đức tin yếu đi, bài học không phải là cố gắng vùng vẫy thêm, mà là kêu lên như Phi-e-rơ: “Lạy Chúa, xin cứu lấy tôi!” Chúa luôn sẵn tay nắm lấy chúng ta.
3. Tôn Thờ Và Tuyên Xưng Trong Mọi Hoàn Cảnh:
Sau khi trải qua cơn bão với sự hiện diện của Chúa, kết quả tất yếu phải là sự thờ phượng và lời tuyên xưng đức tin mạnh mẽ hơn. Chúng ta được kêu gọi không chỉ xin Chúa giúp đỡ qua khó khăn, mà còn dâng lên Ngài sự thờ phượng và công bố Ngài là Con Đức Chúa Trời, là Chúa của đời mình, ngay cả khi sóng gió chưa hoàn toàn lặng yên.
Phép lạ Chúa Giê-su đi trên mặt nước là một cột mốc sáng chói trong sự mặc khải về Đấng Christ. Nó chứng tỏ Ngài là Đức Chúa Trời Toàn Năng, Đấng làm chủ thiên nhiên và mọi quy luật. Nó bày tỏ Ngài là “Ta Là”, nguồn bình an xua tan mọi sợ hãi. Và nó dạy dỗ chúng ta một bài học sống động về đức tin: đức tin được nuôi dưỡng bởi Lời Chúa, hành động bởi sự vâng lời, có thể sa sút khi mắt nhìn vào hoàn cảnh, nhưng luôn được phục hồi bởi ân điển nắm lấy của Chúa.
Cuối cùng, câu chuyện này mời gọi mỗi chúng ta nhìn ra khỏi những con sóng đang vỗ vào thuyền đời mình, để nhìn thấy Đấng Christ đang đến, và lắng nghe tiếng Ngài phán: “Hãy yên lòng; ấy là ta, đừng sợ!” Khi chúng ta tập trung vào Ngài, chúng ta cũng có thể bước đi trong quyền năng của Ngài, vượt trên những hoàn cảnh tưởng chừng như nhấn chìm, hướng đến sự thờ phượng và tuyên xưng Ngài là Chúa của mọi lãnh địa trong cuộc sống.