Kinh Thánh nói gì về sự đau đớn?

02 December, 2025
17 phút đọc
3,230 từ
Chia sẻ:

Kinh Thánh Nói Gì Về Sự Đau Đớn?

Trong hành trình đức tin, sự đau đớn – dưới hình thức thể xác, tinh thần hay tình cảm – là một thực tại không thể tránh khỏi. Nó đặt ra những câu hỏi thẳm sâu về sự công bình, tình yêu và quyền tể trị của Đức Chúa Trời. Là Cơ Đốc nhân, chúng ta không tìm kiếm câu trả lời từ triết lý thuần túy hay sự chịu đựng mang tính định mệnh, mà tìm kiếm sự mặc khải chân lý từ Lời Đức Chúa Trời. Kinh Thánh không lảng tránh thực tế về nỗi đau; thay vào đó, nó xuyên thấu nó bằng ánh sáng của chân lý vĩnh cửu, hé lộ nguồn gốc, mục đích và đỉnh điểm cuối cùng của mọi khổ đau trong kế hoạch cứu chuộc của Đức Chúa Trời.

I. NGUỒN GỐC CĂN NGUYÊN: SỰ ĐAU ĐỚN XUẤT HIỆN TRONG MỘT THẾ GIỚI ĐÃ SA NGÃ

Kinh Thánh dạy rõ ràng rằng sự đau đớn và khổ sở không phải là một phần trong sáng tạo nguyên thủy "rất tốt lành" của Đức Chúa Trời (Sáng Thế Ký 1:31). Nó xâm nhập vào thế gian như một hệ quả trực tiếp của tội lỗi – sự phản nghịch của con người chống lại Đấng Tạo Hóa. Trong Sáng Thế Ký 3, sau khi A-đam và Ê-va phạm tội, sự rủa sả được tuyên bố, ảnh hưởng đến mọi phương diện của sự sống:

  • Đau đớn thể xác và sự chết: "Ngươi sẽ sanh con trong đau đớn" (Sáng Thế Ký 3:16) và "ngươi sẽ trở về bụi đất" (Sáng Thế Ký 3:19). Từ ngữ Hê-bơ-rơ cho "đau đớn" ở đây là `itstsabown` (עִצָּבוֹן), mang nghĩa lao khổ, buồn rầu, đau khổ.
  • Sự rủa sả trên đất: "Đất sẽ sanh chông gai và cây tật lê... ngươi sẽ phải làm đổ mồ hôi trán mới có mà ăn" (Sáng Thế Ký 3:18-19). Cả tạo vật cũng "bị phục dưới sự hư không" và "bị sự hư nát bắt làm tôi mọi" (Rô-ma 8:20-21).

Vì vậy, Kinh Thánh trình bày sự đau đớn như một kẻ xâm lược, một dấu hiệu cho thấy thế giới này không còn vận hành như ý định nguyên thủy của Đấng Tạo Hóa. Sứ đồ Phao-lô tóm tắt: "Cho nên, bởi một người mà tội lỗi vào trong thế gian, lại bởi tội lỗi mà có sự chết; thì sự chết đã trải qua trên hết thảy mọi người như vậy, vì mọi người đều phạm tội" (Rô-ma 5:12). Mọi nỗi đau chúng ta kinh nghiệm, dù trực tiếp hay gián tiếp, đều liên hệ đến thực tại phổ quát của tội lỗi và sự hư hoại.

II. MỤC ĐÍCH VÀ Ý NGHĨA: SỰ ĐAU ĐỚN DƯỚI ÁNH SÁNG CHỦ QUYỀN CỦA ĐỨC CHÚA TRỜI

Tuy nhiên, Kinh Thánh không dừng lại ở nguyên nhân. Nó tiến xa hơn để khải thị cách Đức Chúa Trời Toàn Năng, trong chủ quyền và sự khôn ngoan vô hạn của Ngài, có thể sử dụng ngay cả sự đau đớn để hoàn thành những mục đích tốt lành và thánh khiết của Ngài. Đây không phải là sự biện minh cho nỗi đau, nhưng là sự an ủi vĩ đại cho con dân Ngài.

1. Sự đau đớn như một công cụ rèn luyện và thánh hóa:
Kinh Thánh thường so sánh sự sửa phạt của Đức Chúa Trời với tình yêu của người cha: "Hỡi con, chớ khinh sự sửa phạt của Chúa, và khi Ngài quở trách, chớ lấy làm nhọc lòng; vì Chúa sửa phạt kẻ Ngài yêu, hễ ai mà Ngài nhận làm con, thì cho roi cho vọt" (Châm Ngôn 3:11-12, xem thêm Hê-bơ-rơ 12:5-11). Từ Hy Lạp paideia (παιδεία) trong Hê-bơ-rơ 12 mang ý toàn diện về giáo dục, huấn luyện, kỷ luật, hướng đến sự trưởng thành. Sự đau đớn, dưới bàn tay của Cha Thiên Thượng, có mục đích cắt bỏ đi những gì cản trở sự thánh khiết của chúng ta, khiến chúng ta trở nên giống hình ảnh Con Ngài hơn (Rô-ma 8:29).

2. Sự đau đớn để bày tỏ quyền năng và vinh quang của Đức Chúa Trời:
Câu chuyện về người mù bẩm sinh trong Giăng 9 là minh họa mạnh mẽ. Các môn đồ hỏi: "Thưa Thầy, ai đã phạm tội, người hay là cha mẹ người, mà người sanh ra thì mù như vậy?" Chúa Giê-xu đáp: "Đó chẳng phải tại người hay tại cha mẹ đã phạm tội; nhưng ấy để cho những việc Đức Chúa Trời được tỏ ra trong người" (Giăng 9:1-3). Nỗi đau của người này trở thành khung cảnh để quyền năng và ân điển của Đức Chúa Trời được biểu lộ cách trọn vẹn. Tương tự, trong sự yếu đuối và đau đớn của Phao-lô, Chúa phán: "Ân điển ta đủ cho ngươi rồi, vì sức mạnh của ta nên trọn vẹn trong sự yếu đuối" (2 Cô-rinh-tô 12:9).

3. Sự đau đớn để đoàn luyện lòng trông cậy và đức kiên nhẫn:
Phao-lô viết: "Chúng ta cũng khoe mình trong hoạn nạn nữa, vì biết rằng hoạn nạn sanh sự nhịn nhục, sự nhịn nhục sanh sự rèn tập, sự rèn tập sanh sự trông cậy. Nhưng sự trông cậy không làm cho hổ thẹn, vì sự yêu thương của Đức Chúa Trời rải khắp trong lòng chúng ta bởi Đức Thánh Linh đã được ban cho chúng ta" (Rô-ma 5:3-5). Ở đây, "sự rèn tập" (dokimē - δοκιμή) là phẩm chất đã được thử nghiệm và chứng minh. Sự đau đớn, khi được đón nhận với đức tin, trở thành lò luyện để đức tin được tinh luyện, vững vàng hơn và hướng trọn vẹn về hy vọng trên trời.

III. CHÚA GIÊ-XU CHRIST: VỊ CHÚA CHỊU ĐAU ĐỚN VÀ ĐẤNG GIẢI CỨU

Trung tâm điểm của sự mặc khải Kinh Thánh về nỗi đau không phải là một triết lý trừu tượng, mà là một Con Người: Chúa Giê-xu Christ, Con Đức Chúa Trời. Ngài không chỉ giảng dạy về nỗi đau, Ngài đã bước vào tận cùng của nó.

1. Sự đồng cảm của một Thầy Tế Lễ Thượng Phẩm:
Sứ đồ Hê-bơ-rơ khẳng định: "Vì chúng ta không có thầy tế lễ thượng phẩm không có thể cảm thương sự yếu đuối chúng ta, bèn có một thầy tế lễ bị thử thách trong mọi việc cũng như chúng ta, song chẳng phạm tội" (Hê-bơ-rơ 4:15). Từ Hy Lạp sympathēsai (συμπαθῆσαι) có nghĩa là "cùng chịu đau đớn với". Chúa Giê-xu đã kinh nghiệm sự cô độn, phản bội, đau đớn thể xác tột cùng, và thậm chí cảm giác bị Đức Chúa Trời lìa bỏ (Ma-thi-ơ 27:46). Vì vậy, chúng ta có thể đến với Ngài trong sự đau đớn, biết rằng Ngài thấu hiểu trọn vẹn.

2. Sự đau đớn cứu chuộc trên thập tự giá:
Đây là mặc khải tối thượng. Nỗi đau của Chúa Giê-xu không phải là một ví dụ về sự chịu đựng anh hùng, mà là một công tác thay thế. Ê-sai 53, lời tiên tri về Đầy Tớ Chịu Khổ, mô tả: "Thật người đã mang sự đau ốm của chúng ta, đã gánh sự buồn bực của chúng ta... Người đã vì tội lỗi chúng ta mà bị vết, vì sự gian ác chúng ta mà bị thương. Bởi sự sửa phạt người chịu chúng ta được bình an, bởi lằn roi người chúng ta được lành bịnh" (Ê-sai 53:4-5). Trên thập tự giá, Ngài gánh chịu nỗi đau tối hậu là sự thạnh nộ của Đức Chúa Trời đối với tội lỗi, để những ai tin Ngài được giải thoát khỏi nỗi đau đời đời và được phục hòa với Đức Chúa Trời.

3. Sự phục sinh: Lời hứa về sự chiến thắng sau cùng:
Sự sống lại của Chúa Giê-xu là bằng chứng không thể chối cãi rằng sự đau đớn và sự chết không có lời cuối cùng. Nó đảm bảo lời hứa rằng sự đau đớn của chúng ta cũng sẽ có hồi kết và sẽ được giải cứu trong sự phục sinh thân thể. "Ngài sẽ lau hết nước mắt khỏi mắt chúng, sẽ không có sự chết, cũng không có than khóc, kêu ca, hay là đau đớn nữa; vì những sự thứ nhất đã qua rồi" (Khải Huyền 21:4).

IV. ỨNG DỤNG THỰC TIỄN: BƯỚC ĐI TRONG ĐAU ĐỚN VỚI ĐỨC TIN

Làm thế nào để chúng ta, là Cơ Đốc nhân, sống với sự thực này mỗi ngày? Kinh Thánh đưa ra những chỉ dẫn rất cụ thể:

1. Thành thật với Chúa và với nhau:
Không cần giả vờ mạnh mẽ. Các Thi Thiên đầy rẫy những lời than khóc chân thật (ví dụ Thi Thiên 22, 42, 88). Hãy đổ lòng mình ra trước mặt Chúa (Thi Thiên 62:8). Chúng ta cũng được kêu gọi "hãy xưng tội cùng nhau, và cầu nguyện cho nhau, hầu cho anh em được lành bịnh" (Gia-cơ 5:16). Sự yếu đuối được chia sẻ trong cộng đồng đức tin mang lại sự nâng đỡ.

2. Tìm kiếm sự khôn ngoan và an ủi từ Lời Chúa:
Lời Chúa là "ngọn đèn cho chân tôi, ánh sáng cho đường lối tôi" (Thi Thiên 119:105) trong bóng tối của nỗi đau. Hãy ghi nhớ những lời hứa về sự hiện diện của Chúa (Phục Truyền 31:6), tình yêu không lay chuyển của Ngài (Rô-ma 8:38-39), và mục đích tốt lành tối hậu (Rô-ma 8:28).

3. Cầu nguyện trong sự bền đổ:
"Hãy vui mừng trong sự trông cậy, nhịn nhục trong sự hoạn nạn, bền đổ trong sự cầu nguyện" (Rô-ma 12:12). Cầu nguyện không phải lúc nào cũng để cất đi nỗi đau ngay lập tức, nhưng để nhận lấy ân điển đủ để bước qua từng ngày (2 Cô-rinh-tô 12:9).

4. Hướng mắt về hy vọng cánh chung:
Phao-lô so sánh nỗi đau hiện tại với vinh quang đời đời sẽ đến: "Vì sự hoạn nạn nhẹ và tạm của chúng ta sanh cho chúng ta sự vinh hiển cao trọng đời đời, vô lượng, vô biên" (2 Cô-rinh-tô 4:17). Hy vọng về trời không làm mất đi thực tại nỗi đau hiện tại, nhưng cho nó một viễn cảnh và một lời hứa về sự chấm dứt.

5. Trở nên kênh dẫn của sự an ủi:
Đức Chúa Trời "yên ủi chúng ta trong mọi sự khốn nạn, hầu cho nhơn sự yên ủi mà Ngài đã yên ủi chúng ta, thì chúng ta cũng có thể yên ủi kẻ khác trong sự khốn nạn nào họ gặp" (2 Cô-rinh-tô 1:4). Kinh nghiệm đau đớn của chúng ta, sau khi được Chúa chữa lành một phần, có thể trở thành phương tiện để chúng ta đồng cảm và nâng đỡ người khác cách chân thành.

KẾT LUẬN: TỪ ĐẤT BỤI ĐẾN VINH QUANG

Kinh Thánh không đưa ra một công thức đơn giản để xóa bỏ nỗi đau, nhưng nó mặc khải một Đấng Cứu Rỗi đã bước vào chốn sâu thẳm nhất của nỗi đau nhân loại và chiến thắng nó. Sự đau đớn vẫn là một điều bí ẩn khó hiểu, nhưng nó không còn là một sự ngẫu nhiên vô nghĩa hay một sự trừng phạt cuối cùng cho những ai ở trong Christ. Trong tay Đức Chúa Trời chủ quyền và yêu thương, nó có thể trở thành một công cụ để tinh luyện, một phương tiện để bày tỏ quyền năng, và một lời nhắc nhở mạnh mẽ rằng quê hương chúng ta không ở nơi đây. Chúng ta bước đi trong đau đớn với đôi mắt hướng về thập tự giá – nơi tình yêu tột cùng được bày tỏ, và hướng về ngôi mộ trống – nơi sự sống đời đời được đảm bảo. "Tôi tin sự sống lại của thân thể và sự sống đời đời." A-men.

Quay Lại Bài Viết