Ý Nghĩa Của "Các Ngươi Là Thần" Trong Thi Thiên 82:6 Và Giăng 10:34
Trong hành trình nghiên cứu Lời Chúa, có những câu Kinh Thánh ban đầu có vẻ khó hiểu, nhưng khi được đặt trong bối cảnh và ánh sáng của toàn bộ Kinh điển, chúng lại trở nên vô cùng sâu sắc và mang tính khải thị mạnh mẽ. Câu nói "các ngươi là thần" (hay "các ngươi là các thần") xuất hiện trong Thi Thiên 82:6 và được chính Chúa Giê-xu trích dẫn trong Giăng 10:34 là một trong những câu như vậy. Sự tương tác giữa Cựu Ước và Tân Ước này không chỉ là một lời giải thích về thẩm quyền, mà còn mở ra cho chúng ta một sự hiểu biết sâu sắc về danh phận, chức vụ và trách nhiệm của con người trước mặt Đức Chúa Trời. Bài viết này sẽ đi sâu khảo sát bối cảnh, ngôn ngữ gốc, và ý nghĩa thần học của phân đoạn quan trọng này.
Để hiểu được lời Chúa Giê-xu trích dẫn, trước hết chúng ta phải trở về với nguyên bản trong Thi Thiên 82. Thi Thiên này được xếp vào loại thi thiên phán xét, trong đó Đấng Tối Cao đang ngự trị giữa một hội đồng thiêng liêng.
"Đức Chúa Trời đứng trong hội của Đức Chúa Trời; Ngài đoán xét giữa các vì thần" (Thi Thiên 82:1).
Từ "thần" trong câu 1 và câu 6 là từ אֱלֹהִים (Elohim) trong tiếng Hê-bơ-rơ. Từ này có thể chỉ về chính Đức Chúa Trời, các thiên sứ, hoặc những thẩm quyền được thiết lập. Trong bối cảnh này, nhiều nhà giải kinh tin rằng Đức Chúa Trời đang phán xét các thẩm phán, lãnh đạo, và người cầm quyền trên đất - những người được Ngài ủy thác quyền cai trị và công lý. Họ được gọi là "các thần" (elohim) không phải theo bản chất, mà theo chức năng và thẩm quyền đại diện. Họ đang ngồi trong "ghế của Đức Chúa Trời" để thi hành sự phán xét công bình (xem thêm II Sử Ký 19:6).
Tuy nhiên, Thi Thiên này ghi lại lời cáo trách nghiêm khắc: "Các ngươi đoán xét không công bình, và nể mặt kẻ ác!" (câu 2). Họ đã thất bại trong sự ủy thác thiêng liêng: không bênh vực kẻ yếu đuối, mồ côi, khốn cùng (câu 3-4). Vì sự thất bại này, dù được gọi là "các thần", số phận của họ vẫn giống như loài người: "Song các ngươi chết như loài người, té như một vì quan trưởng" (câu 7).
Đến câu then chốt: "Ta từng phán: Các ngươi là thần, Các ngươi hết thảy đều là con của Đấng Chí Cao" (Thi Thiên 82:6).
Ở đây, chúng ta thấy hai danh phận song song:
1. "Các thần" (Elohim): Nhấn mạnh đến thẩm quyền được ủy nhiệm.
2. "Con của Đấng Chí Cao": Nhấn mạnh đến mối quan hệ và trách nhiệm làm con.
Cả hai đều xuất phát từ lời tuyên bố của chính Đức Chúa Trời: "Ta từng phán". Đây là một địa vị được ban cho, không phải tự có. Vì vậy, ý nghĩa cốt lõi trong Thi Thiên 82 là: Những người được Đức Chúa Trời trao cho thẩm quyền đại diện Ngài để cai trị và phán xét công bình, phải sống xứng đáng với danh phận cao trọng đó. Nếu họ lạm dụng hoặc khinh thường sự ủy thác, họ sẽ bị phán xét.
Bây giờ, chúng ta sang phần quan trọng hơn: Tại sao Chúa Giê-xu lại trích dẫn câu này, và Ngài áp dụng nó như thế nào? Chúng ta cần xem toàn bộ bối cảnh trong Giăng 10.
Tại Giê-ru-sa-lem, nhân Lễ Khánh Thành Đền Thờ, Chúa Giê-xu tuyên bố một lời đầy thẩm quyền: "Ta với Cha là một" (Giăng 10:30). Người Giu-đa hiểu rõ rằng đây là lời tuyên bố về thần tính của Ngài, nên họ "lại lượm đá đặng ném Ngài" (câu 31) với tội danh phạm thượng, vì "ngươi là người, mà tự xưng là Đức Chúa Trời" (câu 33).
Phản ứng của Chúa Giê-xu thật đáng kinh ngạc. Ngài không rút lại lời tuyên bố, nhưng đưa ra một lập luận kinh điển từ chính Kinh Thánh của họ (Cựu Ước):
"Đức Chúa Jêsus đáp rằng: Trong luật pháp của các ngươi há chẳng chép rằng: Ta đã phán: Các ngươi là thần, hay sao? Nếu luật pháp gọi những kẻ được lời Đức Chúa Trời phán đến là thần, và nếu Kinh Thánh không thể bỏ được, thì ta đây, là Đấng Cha đã biệt ra thánh, và sai xuống thế gian, nói: Ta là Con Đức Chúa Trời, cớ sao các ngươi cáo ta là nói phạm thượng?" (Giăng 10:34-36).
Phân tích lập luận của Chúa Giê-xu:
- Bước 1 (câu 34): Ngài thừa nhận tính hợp lệ của Thi Thiên 82:6. Từ "luật pháp" ở đây (νόμος - nomos trong tiếng Hy Lạp) thường chỉ Ngũ Kinh, nhưng đôi khi được dùng để chỉ toàn bộ Cựu Ước. Ngài trích dẫn từ phần "Thi Thơ" (Ketuvim) để chứng minh rằng khái niệm này đã có trong Kinh Thánh.
- Bước 2 (câu 35): Ngài đưa ra nguyên tắc giải kinh: "và nếu Kinh Thánh không thể bỏ được". Điều này khẳng định thẩm quyền tuyệt đối và tính không thể sai lầm của Lời Chúa. Nếu Lời Chúa gọi những thẩm phán loài người là "các thần" (theo nghĩa thẩm quyền đại diện), thì cách dùng từ đó là hợp lệ và có ý nghĩa.
- Bước 3 (câu 36): Ngài tiến đến sự tương phản mạnh mẽ (kal v'chomer - lối suy luận "huống chi" của người Do Thái). Lập luận như sau: Nếu những con người bất toàn, chỉ nhận lãnh thẩm quyền đại diện tạm thời và bị khiển trách, mà còn được Lời Đức Chúa Trời gọi là "các thần", thì huống chi là Ta, Đấng mà Cha biệt riêng ra thánh và sai xuống thế gian, tuyên bố "Ta là Con Đức Chúa Trời", điều đó há là phạm thượng sao?
Chúa Giê-xu không nói rằng Ngài chỉ là một "thần" theo nghĩa Thi Thiên 82. Ngài đang sử dụng một ví dụ nhỏ hơn (các thẩm phán) để chứng minh cho một thực tại lớn hơn và cao trọng hơn: thần tính đích thực và bản chất Con độc sanh của Ngài. Danh hiệu "Con Đức Chúa Trời" của Ngài không chỉ là một chức vụ, mà là một thực tại hằng hữu về mối liên hệ và bản thể với Đức Chúa Trời.
Chữ "biệt ra thánh" (ἁγιάζω - hagiazō) có nghĩa là được tách riêng ra cho một mục đích thiêng liêng. Chúa Giê-xu chính là Đấng được Đức Chúa Cha xức dầu và sai phái (Đấng Mê-si), và Ngài ở trong mối tương giao Cha-Con độc nhất vô nhị.
Từ việc so sánh hai phân đoạn, chúng ta rút ra những bài học thần học quan trọng:
1. Về Thẩm Quyền: Thi Thiên 82 nói về thẩm quyền được ủy nhiệm, phái sinh, và có điều kiện cho loài người. Trong khi đó, Chúa Giê-xu tuyên bố thẩm quyền vốn có, nội tại, và tuyệt đối của Ngài với tư cách là Con Một của Đức Chúa Trời.
2. Về Danh Hiệu "Con": Trong Thi Thiên, "con của Đấng Chí Cao" ám chỉ một vị thế được nhận do sự ủy nhiệm (con theo nghĩa pháp lý/chức vụ). Trong Giăng, "Con Đức Chúa Trời" là danh hiệu chỉ về bản thể và mối quan hệ hằng hữu, độc nhất.
3. Về Sự Phán Xét: Các "thần" trong Thi Thiên 82 bị phán xét vì không làm tròn chức trách. Chúa Giê-xu, là Đấng Thánh hoàn toàn, chính là Đấng Phán Xét tối cao (Giăng 5:22).
4. Về Lời Đức Chúa Trời: Cả hai phân đoạn đều nhấn mạnh quyền năng của Lời phán. "Ta từng phán" (Thi 82:6) thiết lập địa vị. "Lời Đức Chúa Trời phán đến" (Giăng 10:35) là nền tảng không thể bác bỏ. Chúa Giê-xu chính là Ngôi Lời (Logos) làm người (Giăng 1:1,14), vì vậy thần tính của Ngài là hiển nhiên.
Như vậy, Chúa Giê-xu không chỉ đang bảo vệ danh hiệu của mình, Ngài đang mặc khải một thực tại cao trọng hơn: Nếu loài người sa ngã còn có thể được gọi là "thần" trong một chức năng hạn chế, thì Đấng Mê-si, Ngôi Lời nhập thể, Con độc sanh của Đức Chúa Trời, càng đáng được nhìn nhận và tôn thờ trong thần tính trọn vẹn của Ngài.
Từ nghiên cứu trên, chúng ta rút ra được những bài học thiết thực nào cho đức tin và nếp sống hằng ngày?
1. Sống Xứng Đáng Với Danh Phận Được Ban: Mặc dù chúng ta không phải là các thẩm phán theo nghĩa đen của Thi Thiên 82, nhưng với tư cách là con cái Đức Chúa Trời (Giăng 1:12), chúng ta đã nhận lãnh một địa vị cao trọng và trách nhiệm thiêng liêng. Chúng ta được kêu gọi để đại diện cho Đấng Christ trên đất (II Cô-rinh-tô 5:20). Hãy sống công bình, yêu thương, bênh vực kẻ yếu đuối, và thi hành sự ủy thác (dù là trong gia đình, Hội Thánh, hay xã hội) với lòng kính sợ Chúa.
2. Giữ Vững Lẽ Thật Về Thần Tính Của Đấng Christ: Trong một thế giới có thể phủ nhận thần tính của Chúa Giê-xu, hoặc xem Ngài chỉ là một "thầy dạy đạo đức", chúng ta cần hiểu biết và can đảm bảo vệ lẽ thật rằng Ngài là Đức Chúa Trời thật, Con độc sanh của Cha. Sự cứu rỗi của chúng ta phụ thuộc vào điều này (Giăng 20:31; Rô-ma 10:9).
3. Tôn Trọng Thẩm Quyền Của Lời Chúa: Chúa Giê-xu đã nêu gương cho chúng ta trong việc tôn trọng, trích dẫn và vận dụng Kinh Thánh cách chính xác. Lời Chúa là nền tảng cho đức tin và là tiêu chuẩn tối cao cho mọi tranh luận về chân lý. Hãy siêng năng học hỏi, đào sâu và vâng theo Lời Ngài.
4. Nhận Biết Trách Nhiệm Và Sự Phán Xét: Thi Thiên 82 cảnh báo rằng mọi thẩm quyền đều phải chịu trách nhiệm trước Đức Chúa Trời. Là con cái Chúa, chúng ta cũng sẽ khai trình mọi việc mình làm (Rô-ma 14:12). Hãy sống với ý thức đó, không lạm dụng ân điển, nhưng ra sức làm việc lành mà Chúa đã sắm sẵn cho mình (Ê-phê-sô 2:10).
5. Sống Trong Mối Quan Hệ Cha-Con Thật: Danh hiệu cao quý nhất của chúng ta không phải là "thần", mà là "con cái Đức Chúa Trời" bởi đức tin nơi Chúa Giê-xu Christ (Ga-la-ti 3:26). Hãy sống mỗi ngày trong nhận thức về tình yêu, sự chăm sóc và di sản thiêng liêng mà Cha Thiên Thượng đã ban cho chúng ta.
Qua việc nghiên cứu sâu sắc Thi Thiên 82:6 và Giăng 10:34-36, chúng ta thấy được sự khôn ngoan tuyệt vời của Chúa Giê-xu trong việc sử dụng Kinh Thánh Cựu Ước để khải thị về chính Ngài. Lời tuyên bố "các ngươi là thần" trong Thi Thiên nói về thẩm quyền phái sinh và có điều kiện của con người, trong khi Chúa Giê-xu dùng nó để chỉ về thần tính vốn có và tuyệt đối của Ngài với tư cách là Con Một của Đức Chúa Trời. Điều này củng cố đức tin của chúng ta nơi Đấng Christ là Đức Chúa Trời thật và là Cứu Chúa duy nhất.
Đồng thời, nghiên cứu này thách thức chúng ta sống xứng đáng với danh phận cao trọng mà Chúa đã ban: là con cái Ngài, là đại sứ của Ngài, mang lấy trách nhiệm thi hành công lý và yêu thương trong thế gian này. Ước mong mỗi chúng ta, khi hiểu được ý nghĩa của những lời này, sẽ càng kính sợ Chúa, bám chặt lấy lẽ thật về thần tính của Đấng Christ, và sống cuộc đời làm vinh hiển Danh Cha trên trời.
"Hãy xem Đức Chúa Cha đã tỏ cho chúng ta sự yêu thương dường nào, mà cho chúng ta được xưng là con cái Đức Chúa Trời; và chúng ta thật là con cái Ngài!" (I Giăng 3:1).