Chúa Đã Làm Gì Trước Khi Tạo Dựng Vũ Trụ?
Một trong những câu hỏi thần học sâu sắc nhất mà tín đồ có thể suy ngẫm là: Trước khi có thời gian, không gian và vật chất, Đức Chúa Trời đã làm gì? Câu hỏi này đụng chạm đến bản thể vĩnh cửu và siêu việt của Ngài. Trong khi tâm trí hữu hạn của chúng ta khó có thể thấu hiểu trọn vẹn “sự đời đời” (Truyền đạo 3:11), Kinh Thánh vẫn ban cho chúng ta những ánh sáng quý báu về sự hiện hữu và hoạt động của Ba Ngôi Đức Chúa Trời trong cõi đời đời quá khứ. Nghiên cứu này không nhằm thỏa mãn sự tò mò thuần túy, nhưng để chúng ta càng kinh ngạc, thờ phượng và an nghỉ trong Đấng Tự Hữu Hằng Hữu, là khởi nguyên và cùng đích của muôn vật.
I. Bản Thể Vĩnh Cửu Và Sự Hiệp Một Của Ba Ngôi
Trước hết, chúng ta phải khẳng định chân lý nền tảng: Đức Chúa Trời là Đấng Tự Hữu (Yahweh). Danh Ngài “Ta Là Đấng Tự Hữu Hằng Hữu” (Xuất Ê-díp-tô Ký 3:14) bày tỏ Ngài hiện hữu không phụ thuộc vào bất cứ điều gì ngoài chính Ngài. Ngài không có khởi đầu. Vì vậy, “trước” khi sáng thế, Ngài đã hiện hữu trong sự trọn vẹn vô hạn của Ba Ngôi: Đức Chúa Cha, Đức Chúa Con và Đức Chúa Thánh Linh.
Kinh Thánh tiết lộ mối tương giao yêu thương vĩnh cửu giữa các Ngôi trong Ba Ngôi. Trong lời cầu nguyện thiêng liêng trước khi chịu nạn, Chúa Giê-xu phán: “Hỡi Cha! Cha đã yêu Con trước khi sáng thế” (Giăng 17:24). Từ ngữ Hy Lạp được dùng là pro katabolēs kosmou (πρὸ καταβολῆς κόσμου), có nghĩa đen là “trước nền móng của thế giới”. Tình yêu này không phải là cảm xúc phát sinh, mà là bản chất vĩnh cửu của sự hiệp một trong Ba Ngôi. Đức Chúa Cha yêu Đức Chúa Con bằng tình yêu trọn vẹn và vinh hiển từ trước vô cùng.
Tương tự, sách Châm Ngôn chương 8, nơi “Sự Khôn Ngoan” (một hình bóng về Đấng Christ) tuyên bố: “Đức Giê-hô-va đã có ta khi khởi đầu công việc Ngài, trước khi vật chi hết, từ lúc đời xưa. Ta đã được lập từ trước vô cùng, từ khi đầu tiên, trước khi có trái đất... Khi ấy ta ở bên Ngài như tay thợ cả, hằng ngày là sự khoái lạc Ngài, và thường vui vẻ trước mặt Ngài” (Châm Ngôn 8:22-23, 30). Ở đây, chúng ta thấy sự hiện diện vĩnh cửu của Đức Chúa Con (Logos – Ngôi Lời) trong sự vui mừng trọn vẹn và hiệp công trọn vẹn với Đức Chúa Cha.
II. Sự Định Trước Vĩnh Cửu Và Kế Hoạch Cứu Rỗi
Một hoạt động quan trọng được Kinh Thánh mặc khải là sự định trước (predestination) và lập kế hoạch cứu rỗi. Điều này không phải là phản ứng của Đức Chúa Trời sau khi loài người sa ngã, mà là kế hoạch vĩnh cửu trong sự khôn ngoan thâm sâu của Ngài.
Sứ đồ Phao-lô viết: “Ngài (Đức Chúa Trời) đã chọn chúng ta trong Ngài (Đấng Christ) trước khi sáng thế” (Ê-phê-sô 1:4). Động từ Hy Lạp eklegomai (ἐκλέγομαι) nhấn mạnh sự lựa chọn có chủ ý và đầy yêu thương. Sự lựa chọn này nằm trong Đấng Christ – nghĩa là trung tâm của mọi kế hoạch đời đời của Đức Chúa Trời là Con Ngài. Hơn nữa, “Đấng Christ như là Chiên Con không tì vít, không ô uế, đã bị định sẵn từ trước sáng thế” để chịu chết chuộc tội (I Phi-e-rơ 1:19-20). Sự hy sinh của Đấng Christ không phải là “Kế hoạch B”, mà là trung tâm của “Kế hoạch A” từ trước muôn đời.
Sự định trước này cũng liên quan đến sự biết trước của Đức Chúa Trời: “Vì những kẻ Ngài đã biết trước, thì Ngài cũng đã định sẵn để nên giống như hình bóng Con Ngài” (Rô-ma 8:29). Từ “biết trước” (proginōskō, προγινώσκω) không chỉ là sự hiểu biết trí óc, mà còn mang ý nghĩa của sự lựa chọn yêu thương trong Cựu Ước (như A-mốt 3:2). Trước khi có thế gian, Đức Chúa Trời đã có một dân cho chính Ngài.
III. Sự Vui Hưởng Vinh Hiển Và Sự Thông Công Trọn Vẹn
Chúng ta phải hiểu rằng Đức Chúa Trời không “cô đơn” hay “thiếu thốn” gì trước khi sáng thế. Ba Ngôi Đức Chúa Trời đã thông công trọn vẹn, vui hưởng sự vinh hiển vô hạn và thỏa lạc trọn vẹn trong chính mối tương giao của Ba Ngôi. Chúa Giê-xu nói về sự vinh hiển Ngài đã có cùng Cha “trước khi có thế gian” (Giăng 17:5). Sự vinh hiển này (doxa, δόξα) là sự tỏ ra bản tính tuyệt mỹ, uy nghi và trọn vẹn của Đức Chúa Trời.
Thánh Linh cũng hiện diện và hoạt động trong sự hiệp một này. Mặc dù công cuộc sáng thế được bày tỏ qua quyền năng của Thánh Linh (Sáng thế 1:2), bản thể Ngài cũng vĩnh cửu như Cha và Con. Ngài là “Thánh Linh của sự sống” (Rô-ma 8:2), và sự sống đó vốn có trong Ba Ngôi từ trước vô cùng.
IV. Sự Lập Nên Các Thiên Sứ Và Sự Sụp Đổ Của Sa-tan
Một câu hỏi thường gặp là: Việc tạo dựng các thiên sứ có phải xảy ra trước sáng thế thế gian không? Kinh Thánh không cho biết chính xác “thời điểm”, nhưng rõ ràng các thiên sứ đã có mặt khi trái đất được dựng nên (Gióp 38:4-7). Do đó, có lẽ công trình tạo dựng các thiên sứ thuộc linh nằm trong phạm trù “ban đầu” (Sáng thế 1:1) một cách nào đó trước khi trái đất được hình thành. Điều quan trọng là, ngay trong thế giới thiên sứ, đã xảy ra sự phản loạn của Sa-tan (Ê-sai 14:12-15; Ê-xê-chi-ên 28:12-17). Sự kiện này cũng nằm trong sự biết trước và cho phép chủ quyền của Đức Chúa Trời, để qua đó, sự khôn ngoan đa dạng của Ngài được bày tỏ (Ê-phê-sô 3:10).
V. Ứng Dụng Thực Tiễn Cho Đời Sống Cơ Đốc Nhân
Chân lý về sự hiện hữu vĩnh cửu và kế hoạch đời đời của Đức Chúa Trời không phải là lý thuyết suông, nhưng có sức biến đổi đời sống chúng ta.
1. An Nghỉ Trong Sự Chủ Quyền Tuyệt Đối Của Đức Chúa Trời: Nếu Đức Chúa Trời đã có một kế hoạch hoàn hảo từ trước muôn đời, thì không điều gì trong đời sống chúng ta là ngẫu nhiên hay nằm ngoài tầm kiểm soát yêu thương của Ngài. Sự bình an sâu xa đến từ việc tin rằng Đấng nắm giữ quá khứ vĩnh cửu cũng đang nắm giữ hiện tại và tương lai của chúng ta. “Chúng ta biết rằng muôn vật hiệp lại làm ích cho những kẻ yêu mến Đức Chúa Trời, tức là cho những kẻ được gọi theo ý muốn Ngài đã định.” (Rô-ma 8:28).
2. Sống Với Mục Đích Vĩnh Cửu: Chúng ta được cứu không phải chỉ để lên thiên đàng, mà để “ca ngợi sự vinh hiển của ân điển Ngài” (Ê-phê-sô 1:6). Đời sống chúng ta là một phần trong câu chuyện lớn hơn – câu chuyện về sự vinh hiển của Đức Chúa Trời được bày tỏ qua Hội Thánh cho các quyền lực thiên sứ (Ê-phê-sô 3:10). Điều này cho chúng ta phẩm giá cao quý và mục đích lớn lao: sống để tôn vinh Đấng đã định chúng ta từ trước sáng thế.
3. Nuôi Dưỡng Sự Thờ Phượng Thẳm Sâu: Suy ngẫm về sự vĩnh cửu của Đức Chúa Trời đưa chúng ta vào sự thờ phượng đầy kinh ngạc. Chúng ta thờ phượng không phải vì Ngài cần nó, mà vì Ngài xứng đáng. Ngài là Đấng đáng được tôn cao vì chính Ngài là ai – Đấng Tự Hữu, Đấng Yêu Thương trong chính mình từ trước vô cùng. Sự thờ phượng thực sự bắt nguồn từ việc nhìn biết Đấng Christ là trung tâm của mọi kế hoạch đời đời.
4. Vững Tin Vào Sự Cứu Rỗi Bền Vững: Nếu sự cứu rỗi của chúng ta được định trong Đấng Christ “trước khi sáng thế”, thì không một thế lực nào có thể cướp chúng ta khỏi tay Ngài (Giăng 10:28-29). Nền tảng cứu rỗi của chúng ta không nằm ở sự bấp bênh của ý chí con người, mà ở sự vững chắc của ý chỉ vĩnh cửu và ân điển bất di bất dịch của Đức Chúa Trời.
Kết Luận
Vậy, Chúa đã làm gì trước khi tạo dựng vũ trụ? Tóm lại, Ba Ngôi Đức Chúa Trời vĩnh cửu đã:
1. Hiện hữu trong sự vinh hiển trọn vẹn, thông công và yêu thương trọn vẹn.
2. Lập nên kế hoạch cứu rỗi, chọn một dân trong Đấng Christ, và định trước sự hy sinh của Chiên Con.
3. Vui hưởng và toả sáng vinh quang của sự hiệp một thần thượng.
Khải tượng này đưa chúng ta ra khỏi cái nhìn hạn hẹp, tập trung vào những vấn đề trước mắt, để chiêm ngưỡng Đức Chúa Trời vĩ đại, là Đấng Alpha và Omega. Nó kéo chúng ta vào sự thờ phượng sâu nhiệm hơn, sự tin cậy vững chắc hơn, và một đời sống hướng về cõi đời đời. Cuối cùng, mọi sự không phải bắt đầu từ con người hay tội lỗi, mà bắt đầu và kết thúc trong chính Đức Chúa Trời – Đấng đời đời đáng được ca ngợi. A-men.