Chúa có thật sự quên tội lỗi của chúng ta không?

02 December, 2025
16 phút đọc
3,152 từ
Chia sẻ:

Chúa Có Thật Sự Quên Tội Lỗi Của Chúng Ta Không?

Một trong những lời hứa quý báu và an ủi nhất dành cho Cơ Đốc nhân được tìm thấy trong Kinh Thánh là lời hứa về sự tha thứ trọn vẹn của Đức Chúa Trời. Nhưng khi Kinh Thánh tuyên bố rằng Ngài sẽ "không còn nhớ đến" tội lỗi của chúng ta nữa (Ê-sai 43:25), điều đó có nghĩa là gì? Là Đấng Toàn Tri, Đấng biết mọi sự từ trước vô cùng, liệu Đức Chúa Trời có thể thật sự "quên" theo nghĩa đen như con người chúng ta hiểu không? Bài nghiên cứu chuyên sâu này sẽ khảo sát sự dạy dỗ của Kinh Thánh về chủ đề then chốt này, khám phá ý nghĩa của các từ ngữ Hê-bơ-rơ và Hy Lạp, và đúc kết những ứng dụng thực tiễn cho đời sống đức tin của chúng ta.

I. Sự Mâu Thuẫn Biểu Kiến: Toàn Tri và Sự "Lãng Quên"

Trước khi đi sâu vào phân tích, chúng ta cần thừa nhận một sự căng thẳng thần học rõ ràng. Một mặt, Kinh Thánh khẳng định rõ ràng Đức Chúa Trời là Đấng Toàn Tri (Omniscient). Ngài biết mọi sự, quá khứ, hiện tại và tương lai. Thi-thiên 139:4 chép: "Vì lời chưa ở trên lưỡi tôi, kìa, hỡi Đức Giê-hô-va, Ngài đã biết trọn hết rồi." Ngài là Đức Chúa Trời "mắt Ngài chẳng nhắp, chẳng ngủ" (Thi-thiên 121:4). Vì vậy, khái niệm Ngài "quên" một điều gì đó theo nghĩa thiếu hiểu biết là không thể xảy ra đối với bản tính của Ngài.

Mặt khác, Kinh Thánh lại dùng ngôn ngữ rất mạnh mẽ và hình ảnh về việc Đức Chúa Trời "quên", "ném" và "không còn nhớ đến" tội lỗi của những người đã ăn năn. Đây là một ví dụ về phép nhân cách hóa (anthropomorphism) – cách Kinh Thánh dùng ngôn ngữ và kinh nghiệm của con người để mô tả những thực tại thuộc linh và thuộc về Đức Chúa Trời, giúp chúng ta có thể hiểu phần nào mối quan hệ của Ngài với chúng ta. Vậy, ý nghĩa thần học đằng sau những hình ảnh này là gì?

II. Khảo Sát Kinh Thánh và Giải Nghĩa Nguyên Ngữ

Hãy cùng xem xét kỹ lưỡng những phân đoạn then chốt và ý nghĩa của các từ gốc.

1. Ê-sai 43:25 (Bản Truyền Thống): "Ấy chính ta, là Đấng vì cớ ta mà xóa sự phạm tội ngươi, và không nhớ đến tội lỗi ngươi nữa."

  • Từ Hê-bơ-rơ được dùng cho "nhớ đến" là זָכַר (zakar). Từ này không chỉ có nghĩa là ghi nhớ một sự kiện trong trí óc, mà còn mang ý nghĩa hành động dựa trên sự ghi nhớ đó. Nó hàm ý sự chú ý, quan tâm, và đặc biệt là hành động can thiệp hoặc đối xử với ai dựa trên ký ức về họ (ví dụ: Đức Chúa Trời "nhớ đến" giao ước của Ngài và hành động để giải cứu). Vì vậy, "không nhớ đến" (lo' ezkər) có nghĩa là Ngài sẽ không hành động chống lại chúng ta dựa trên tội lỗi đó nữa. Ngài tuyên bố một sự ngừng lại trong việc tính toán tội lỗi đó chống lại chúng ta.

2. Thi-thiên 103:12 (Bản Truyền Thống): "Phương đông xa cách phương tây bao nhiêu, thì Ngài đã đem sự vi phạm chúng tôi khỏi xa chúng tôi bấy nhiêu."

  • Hình ảnh ở đây là sự tách rời hoàn toàn và vĩnh viễn. Tội lỗi không chỉ được tha thứ mà còn được cất đi, dời đi. Động từ "đem...khỏi xa" diễn tả một hành động chủ động, quyết liệt của Đức Chúa Trời.

3. Hê-bơ-rơ 8:12 & 10:17 (Trích dẫn từ Giê-rê-mi 31:34): "Vì ta sẽ tha sự gian ác chúng nó, và không nhớ đến tội lỗi chúng nó nữa." (Hê-bơ-rơ 8:12).

  • Đây là lời hứa trong Giao Ước Mới nhờ huyết của Chúa Giê-xu Christ. Từ Hy Lạp dùng cho "nhớ đến" là μιμνήσκω (mimnēskō), cũng mang ý nghĩa tương tự zakar: ghi nhớ và nhắc lại, đem ra xét đoán. Sự "không nhớ đến" của Đức Chúa Trời trong Giao Ước Mới là một quyết định có chủ ý và vĩnh viễn của Ngài để không đem tội lỗi đã được tha thứ ra để kết tội hoặc xét đoán chúng ta nữa.

4. Mi-chê 7:19 (Bản Truyền Thống): "Ngài sẽ còn thương xót chúng tôi, nuốt tội lỗi chúng tôi dưới đất; và ném hết thảy tội chúng tôi xuống đáy biển."

  • Hình ảnh "ném xuống đáy biển" là một ẩn dụ tuyệt vời. Trong văn hóa Do Thái, biển thường tượng trưng cho nơi của sự hỗn loạn và hư mất. Việc ném xuống đáy biển ngụ ý rằng tội lỗi đã bị vứt bỏ vĩnh viễn, không thể lấy lại, không thể tìm thấy, và không còn tồn tại trong mối quan hệ giữa chúng ta với Đức Chúa Trời.

III. Giải Nghĩa Thần Học: Sự Tha Thứ và Sự "Không Nhớ Đến"

Từ những phân tích trên, chúng ta có thể đưa ra những kết luận thần học quan trọng:

1. Sự "Lãng Quên" của Đức Chúa Trời là Một Hành Động Ý Chí, Chứ Không Phải Sự Thiếu Hiểu Biết: Đức Chúa Trời không bị mất trí nhớ. Thay vào đó, Ngài chủ động và có chủ ý chọn lựa không đem tội lỗi đã được xử lý bởi sự chết chuộc tội của Chúa Giê-xu ra để kết tội chúng ta nữa. Điều này giống như một vị quan tòa tuyên bố: "Bản án đã được thi hành. Vụ việc đã kết thúc. Tôi sẽ không bao giờ đem cáo trạng này ra xét xử người này nữa." Ngài "quên" theo nghĩa Ngài không cất giữ một danh sách các cáo trạng chống lại những người thuộc về Ngài trong Đấng Christ.

2. Nền Tảng của Sự "Lãng Quên" Này Là Sự Chuộc Tội của Chúa Giê-xu Christ: Đức Chúa Trời không đơn giản là bỏ qua tội lỗi ("ơn chung"). Công lý thánh khiết của Ngài đòi hỏi hình phạt cho tội lỗi. Sự "quên" tội lỗi chỉ có thể xảy ra vì Chúa Giê-xu Christ, Con Đức Chúa Trời, đã gánh lấy hình phạt đó thay cho chúng ta trên thập tự giá. I Phi-e-rơ 2:24 chép: "Ngài đã mang tội lỗi chúng ta trong thân thể Ngài trên cây gỗ, hầu cho chúng ta là kẻ đã chết về tội lỗi, được sống cho sự công bình; lại nhân những lằn đòn của Ngài mà anh em đã được lành bịnh." Tội lỗi đã được xử lý, thanh toán trọn vẹn. Vì vậy, Đức Chúa Trời có cơ sở công bình để tuyên bố chúng ta được xưng công bình và không còn nhớ đến tội lỗi chúng ta.

3. Điều Này Áp Dụng Cho Những Ai Thật Lòng Ăn Năn và Tin Cậy Chúa Giê-xu: Lời hứa về sự tha thứ và sự không nhớ đến tội lỗi không phải là một tuyên bố chung chung cho tất cả mọi người, mà dành cho những người ăn năn và tin nhận Chúa Giê-xu làm Cứu Chúa. Đó là ân điển được ban cho trong mối quan hệ giao ước. Khi chúng ta xưng tội mình (I Giăng 1:9), chúng ta bước vào sự đảm bảo của lời hứa này.

IV. Ứng Dụng Thực Tiễn Cho Đời Sống Cơ Đốc Nhân

Chân lý vĩ đại này không chỉ là giáo lý suông, mà phải biến đổi cách chúng ta sống mỗi ngày.

1. Sống Trong Tự Do, Không Trong Sự Kết Tội: Ma quỷ, "kẻ kiện cáo anh em" (Khải-huyền 12:10), thường nhắc lại những tội lỗi quá khứ đã được tha thứ để khiến chúng ta chán nản, nghi ngờ tình yêu của Chúa và sống trong mặc cảm tội lỗi. Hiểu rằng Đức Chúa Trời đã không còn nhớ đến tội lỗi đó cho phép chúng ta chống trả những lời buộc tội đó bằng Lời Chúa. Chúng ta có thể tuyên bố: "Tội đó đã bị đóng đinh trên thập tự giá với Đấng Christ và đã bị ném xuống đáy biển. Chúa không còn nhớ đến nó, và tôi, trong Đấng Christ, cũng được tự do khỏi nó."

2. Tha Thứ Cho Chính Mình: Đôi khi, điều khó nhất không phải là tin Chúa tha thứ, mà là tha thứ cho chính mình. Nếu Đức Chúa Trời Toàn Năng, Đấng thánh khiết, đã chọn không nhớ đến tội lỗi chúng ta nữa, thì chúng ta còn quyền gì để cứ ôm lấy nó, day dứt về nó? Sự tự tha thứ là hành động vâng lời, đồng ý với sự phán xét của Đức Chúa Trời rằng tội lỗi đã được xử lý xong.

3. Tha Thứ Cho Người Khác Cách Triệt Để: Chúa dạy chúng ta cầu nguyện: "Xin tha tội cho chúng tôi, như chúng tôi cũng tha kẻ phạm tội nghịch cùng chúng tôi" (Ma-thi-ơ 6:12). Nếu chúng ta đã kinh nghiệm ân điển Chúa "không nhớ đến" tội mình, chúng ta cũng được kêu gọi chọn lựa không nhớ đến (không lấy ra để buộc tội, trả thù, hay định nghĩa người khác bằng) những lỗi lầm người khác phạm với mình. Đây không phải là phủ nhận nỗi đau, nhưng là trao sự phán xét cho Đức Chúa Trời và giải phóng chính mình khỏi gánh nặng của sự oán giữ.

4. Can Đảm Phục Vụ và Bước Đi: Cảm giác tội lỗi và sự xấu hổ về quá khứ thường kéo chúng ta lại phía sau, ngăn cản chúng ta bước đi trong chức vụ mới mà Chúa kêu gọi. Biết rằng Chúa đã quên tội lỗi chúng ta cho chúng ta sự can đảm thuộc linh để hầu việc Ngài mà không bị quá khứ ghì chặt. Như Phao-lô, người từng bắt bẻ Hội thánh, đã viết: "Nhưng tôi đã quên những sự ở đằng sau, mà bươn theo những sự ở đằng trước" (Phi-líp 3:13).

V. Kết Luận: Sự Đảm Bảo Vững Chắc Cho Linh Hồn

Vậy, Chúa có thật sự quên tội lỗi của chúng ta không? – theo cách thức thánh và vĩ đại nhất mà chúng ta có thể hiểu được. Ngài, với tư cách là Đấng Toàn Tri và là Quan Án Công Bình, đã chủ động, có chủ ý, và vĩnh viễn quyết định không đếm xỉa tội lỗi đã được tha thứ của chúng ta để chống lại chúng ta nữa. Ngài đã ném nó xuống đáy biển, xa khỏi chúng ta như phương đông cách phương tây, và không còn nhớ đến nó trong sự phán xét của Ngài.

Đây không phải là sự lãng quên vì thiếu sót, mà là sự lãng quên vì sự đầy trọn của sự chuộc tội trong Đấng Christ. Đây là nền tảng cho sự bình an thật sự và niềm vui của chúng ta trong Chúa. Hãy sống, phục vụ và yêu thương trong sự tự do tuyệt vời này, bởi vì Đấng đáng sợ nhất – Đức Chúa Trời Thánh Khiết – đã trở thành Cha yêu thương của chúng ta, Ngài không còn nhìn thấy tội lỗi trong những đứa con đã được cứu chuộc của Ngài, nhưng nhìn thấy sự công chính trọn vẹn của Con Ngài là Chúa Giê-xu Christ.

"Cho nên hiện nay chẳng còn có sự đoán phạt nào cho những kẻ ở trong Đức Chúa Giê-xu Christ" (Rô-ma 8:1). Đó là lời đảm bảo cuối cùng và vững chắc cho linh hồn chúng ta.

Quay Lại Bài Viết