Làm Sao Tin Vào Sự Tốt Lành Của Chúa Giữa Một Thế Giới Đầy Điều Ác?
Câu hỏi này, thường được gọi là "Vấn nạn về sự dữ" (The Problem of Evil), là một trong những thách thức sâu sắc nhất đối với đức tin Cơ Đốc. Làm thế nào một Đức Chúa Trời toàn năng (omnipotent), toàn tri (omniscient) và toàn thiện (omnibenevolent) lại cho phép sự đau khổ và điều ác tồn tại? Bài viết này sẽ đi sâu vào Kinh Thánh để khám phá câu trả lời cho sự căng thẳng tưởng chừng nghịch lý này, không phải bằng triết lý trừu tượng, mà bằng lẽ thật mặc khải từ chính Đấng Tạo Hóa.
Trước hết, chúng ta phải khẳng định điều Kinh Thánh dạy: **Đức Chúa Trời là tốt lành tuyệt đối.** Thi thiên 136:1 tuyên bố: "Hãy ngợi khen Đức Giê-hô-va, vì Ngài là thiện; Sự thương xót Ngài còn đến đời đời." Chữ "thiện" trong tiếng Hê-bơ-rơ ở đây là **ṭôḇ**, mang nghĩa tốt, tử tế, vui thích, hữu ích. Sự tốt lành của Ngài không phải là một thuộc tính trong nhiều thuộc tính, mà là chính bản chất của Ngài (Ma-thi-ơ 19:17).
Vậy, điều ác từ đâu đến? Kinh Thánh trình bày rõ: Điều ác không phải là một thực thể tự thân mà Đức Chúa Trời tạo ra. Ngài sáng tạo một thế giới "rất tốt lành" (Sáng-thế Ký 1:31). Điều ác xuất hiện như một **sự vắng mặt hoặc sự bóp méo điều tốt lành**. Thần học gia Augustine gọi đây là "privatio boni" (sự thiếu vắng điều tốt). Tội lỗi và sự ác xâm nhập thế giới qua sự lựa chọn phản loạn của loài thọ tạo có ý chí tự do: đầu tiên là thiên sứ Lu-xi-phe (Ê-sai 14:12-15; Ê-xê-chi-ên 28:12-17), và sau đó là con người qua A-đam và Ê-va (Sáng-thế Ký 3). Rô-ma 5:12 xác nhận: "Cho nên, như bởi một người mà tội lỗi vào trong thế gian, lại bởi tội lỗi mà có sự chết, thì sự chết đã trải qua trên hết thảy mọi người như vậy, vì mọi người đều đã phạm tội."
Đức Chúa Trời ban cho con người ý chí tự do thật sự – khả năng lựa chọn yêu thương và vâng phục Ngài, hoặc chối bỏ Ngài. Không có tự do thật sự, tình yêu thật sự cũng không thể tồn tại. Sự lạm dụng tự do ý chí đó là nguồn gốc của đạo đức ác (moral evil) – những điều ác do con người gây ra cho nhau.
Khi đối diện với sự ác, chúng ta thường đặt câu hỏi về sự tốt lành của Chúa. Nhưng Kinh Thánh mời gọi chúng ta mở rộng tầm nhìn để thấy bức tranh lớn hơn. Sự tốt lành của Ngài không chỉ là sự "dễ chịu" theo cảm tính, mà là sự hoàn hảo toàn diện bao gồm:
1. Sự Tôn Nghiêm (Holiness): Đức Chúa Trời là thánh khiết, hoàn toàn tách biệt khỏi tội lỗi (Ê-sai 6:3). Sự thánh khiết này đòi hỏi Ngài phải phán xét điều ác. Sự chậm giận của Ngài không phải là sự bỏ qua tội lỗi (Dân-số Ký 14:18; Na-hum 1:3).
2. Sự Công Bình (Justice): Ngài sẽ không bao giờ tuyên bố kẻ có tội là vô tội. Sự tốt lành của Ngài đảm bảo rằng mọi sự bất công cuối cùng sẽ được giải quyết (Thi thiên 89:14). Sách Khải Huyền cho thấy ngày phán xét cuối cùng, nơi mọi nước mắt sẽ được lau sạch và công lý được thực thi (Khải Huyền 21:4).
3. Sự Thương Xót và Nhân Từ (Mercy & Grace): Đây là đỉnh cao của sự tốt lành Chúa. Dù con người phản loạn, Ngài đã không lập tức hủy diệt, mà ban cho một Con Đường Cứu Rỗi. Rô-ma 5:8 là nền tảng: "Nhưng Đức Chúa Trời tỏ lòng yêu thương Ngài đối với chúng ta, khi chúng ta còn là người có tội, thì Đấng Christ vì chúng ta chịu chết." Chữ "yêu thương" ở đây trong tiếng Hy Lạp là **agapē** – tình yêu hy sinh, vị tha, xuất phát từ chính bản chất Ngài.
2. Chúa chiến thắng sự ác tận gốc rễ: Sự ác lớn nhất không phải là đau khổ thể xác, mà là tội lỗi và sự chết đời đời tách biệt khỏi Đức Chúa Trời. Trên thập tự giá, Chúa Giê-xu gánh lấy hậu quả của tội lỗi và điều ác của toàn nhân loại. Sự phục sinh của Ngài là chiến thắng vĩ đại trên tội lỗi, sự chết, và quyền lực của ma quỷ (1 Cô-rinh-tô 15:54-57). Colose 2:15 tuyên bố: "Ngài [Đấng Christ] đã truất bỏ các quyền cai trị cùng các thế lực, dùng thập tự giá chiến thắng chúng nó, và nộp ra tỏ tường giữa thiên hạ."
3. Chúa biến điều ác thành điều lành: Câu chuyện Giô-sép là một hình bóng tuyệt vời (Sáng-thế Ký 50:20). Anh em ông đã có ý định ác, nhưng Đức Chúa Trời đã dùng nó để cứu sống nhiều người. Thập tự giá là ví dụ tối thượng: hành động ác độc nhất của loài người (giết Con Đức Chúa Trời) đã được Đức Chúa Trời dùng để thực hiện kế hoạch cứu rỗi vĩ đại nhất.
Chúng ta tin rằng Đức Chúa Trời **có thể** ngăn mọi điều ác, nhưng vì những lý do nằm trong sự khôn ngoan vô hạn của Ngài (mà chúng ta chỉ thấy được một phần nhỏ), Ngài **cho phép** nó trong một thời gian. Sự tin cậy của chúng ta đặt nơi chính Ngài, chứ không phải nơi khả năng hiểu hết mọi lý do của chúng ta (Châm ngôn 3:5-6).
2. Ghi Nhớ Cái Nhìn Vĩnh Cửu (Eternal Perspective): Sứ đồ Phao-lô gọi những đau đớn hiện tại là "nhẹ và tạm" so với sự vinh hiển đời đời (2 Cô-rinh-tô 4:17-18). Khải Huyền 21:4-5 hứa về một tương lai nơi Đức Chúa Trời sẽ lau sạch mọi nước mắt, và "mọi sự đều mới lại". Niềm hy vọng về sự công bình cuối cùng và sự phục hồi mọi vật (Công-vụ 3:21) cho chúng ta sức chịu đựng.
3. Trở Nên Cánh Tay Và Sự Hiện Diện Của Chúa: Thay vì chỉ thắc mắc tại sao Chúa không can thiệp, chúng ta được kêu gọi trở thành công cụ của sự tốt lành Ngài trên đất. Ma-thi-ơ 5:16: "Sự sáng các ngươi hãy soi trước mặt người ta như vậy, đặng họ thấy những việc lành của các ngươi, mà tôn kính Cha các ngươi ở trên trời." Hãy là người an ủi, xoa dịu nỗi đau, đứng về phía công lý, và rao truyền hy vọng của Phúc Âm.
4. Trung Tín Trong Sự Thờ Phượng Và Cầu Nguyện: Như Gióp, khi đối diện với thảm kịch khủng khiếp, đã "sấp mình xuống đất mà thờ lạy" (Gióp 1:20). Thờ phượng không phủ nhận nỗi đau, nhưng đặt nỗi đau vào đúng vị trí dưới quyền tể trị và sự tốt lành của Đức Chúa Trời. Hãy thành thật với Chúa trong lời cầu nguyện như Đa-vít (Thi thiên 13, 22), nhưng luôn kết thúc bằng sự tuyên xưng đức tin.