Chúa có phải là kẻ cuồng vĩ không?

02 December, 2025
16 phút đọc
3,056 từ
Chia sẻ:

Chúa Có Phải Là Kẻ Cuồng Vĩ Không?

Trong một thế giới đề cao chủ nghĩa cá nhân và tự do tuyệt đối, khái niệm về một Đức Chúa Trời đòi hỏi sự thờ phượng, vâng lời và tuyên xưng chủ quyền tối cao của Ngài thường bị hiểu lầm và thậm chí bị gán cho danh hiệu "kẻ cuồng vĩ" (megalomaniac). Đây không chỉ là một thách thức thuộc lý trí mà còn là một nan đề thuộc linh sâu sắc. Bài nghiên cứu này sẽ đi sâu vào Kinh Thánh để khảo sát bản tính thật của Đức Chúa Trời, động cơ của Ngài trong việc đòi hỏi sự thờ phượng, và liệu những đòi hỏi ấy có xuất phát từ sự tự tôn bệnh hoạn hay từ một nền tảng hoàn toàn khác biệt: đó là tình yêu thương thánh khiết và bản chất chân thật của Ngài.

I. Định Nghĩa "Cuồng Vĩ" và Sự Tương Phản với Bản Tính của Đức Chúa Trời

Trước hết, chúng ta cần hiểu thuật ngữ "kẻ cuồng vĩ" (megalomaniac). Theo tâm lý học, đây là một người mắc chứng hoang tưởng về quyền lực, tầm quan trọng và sự vĩ đại của bản thân, thường không tương xứng với thực tế. Họ khao khát sự ngưỡng mộ và tuân phục để lấp đầy sự trống rỗng và bất an bên trong. Động cơ của họ là tư lợitự tôn.

Bây giờ, hãy đối chiếu với khải thị Kinh Thánh về Đức Chúa Trời:

  • Ngài là Đấng Tự Hữu Hằng Hữu: Danh xưng Ngài bày tỏ cho Môi-se là "TA LÀ ĐẤNG TỰ HỮU HẰNG HỮU" (Xuất Ê-díp-tô Ký 3:14). Trong tiếng Hê-bơ-rơ, "Yahweh" (GIÊ-HÔ-VA) hàm chứa ý nghĩa về sự hiện hữu tự thân, độc lập, không lệ thuộc vào bất cứ điều gì. Ngài không cần sự thờ phượng để xác nhận giá trị, vì giá trị của Ngài là tuyệt đối và vĩnh hằng. Ngài là tiêu chuẩn của mọi sự thật và tốt lành.
  • Ngài là Đấng Toàn Tri và Khiêm Nhường: Một kẻ cuồng vĩ thường thiếu hiểu biết sâu sắc về bản thân và người khác. Nhưng Chúa biết rõ mọi sự, kể cả tấm lòng con người (1 Samuên 16:7; Thi-thiên 139:1-4). Đáng kinh ngạc hơn, Kinh Thánh còn mô tả Ngài là Đấng khiêm nhường. Chính Chúa Giê-xu phán: "Hãy học theo ta; vì ta nhu mì, khiêm nhường trong lòng" (Ma-thi-ơ 11:29). Đức Chúa Trời toàn năng lại hạ mình trong tình yêu thương.

II. Sự Đòi Hỏi Thờ Phượng: Dấu Hiệu của Quyền Tối Thượng hay Biểu Hiện của Tình Yêu?

Lập luận chính của những người cho rằng Chúa "cuồng vĩ" thường dựa trên điều răn đầu tiên: "Trước mặt ta, ngươi chớ có các thần khác" (Xuất Ê-díp-tô Ký 20:3) và những lời kêu gọi khắp Kinh Thánh về việc tôn vinh, cảm tạ, thờ lạy một mình Ngài. Vậy, động cơ đằng sau mệnh lệnh này là gì?

1. Đây là Sự Công Nhận Thực Tế Khách Quan, Không Phải Sự Đòi Hỏi Chủ Quan: Việc thờ phượng Đức Chúa Trời không phải là một lựa chọn tùy tiện, mà là sự đáp ứng đúng đắn của thụ tạo trước Đấng Tạo Hóa. Khi chúng ta thờ phượng Ngài, chúng ta đang sống phù hợp với thực tại tối hậu. Sự thờ phượng là hệ quả tất yếu của việc nhận biết Ngài là ai. Các thiên sứ trong khải tượng của Ê-sai không ngừng kêu lên: "Thánh thay, thánh thay, thánh thay là Đức Giê-hô-va vạn quân!" (Ê-sai 6:3). Đó là phản ứng tự nhiên trước sự thánh khiết toàn hảo.

2. Động Cơ Của Chúa: Tình Yêu và Sự Cứu Rỗi: Hãy xem xét lý do đằng sau mười điều răn. Ngay trước khi ban hành luật pháp, Chúa tuyên bố: "Ta là Đức Giê-hô-va Đức Chúa Trời ngươi, đã rút ngươi ra khỏi xứ Ê-díp-tô, là nhà nô lệ" (Xuất Ê-díp-tô Ký 20:2). Luật pháp được đặt trên nền tảng của ân điển cứu chuộc. Chúa đòi hỏi sự trung thành độc tôn vì Ngài biết rõ thờ phượng bất cứ điều gì khác ngoài Ngài (thần tượng, của cải, danh vọng, bản thân) sẽ hủy diệt con người. Như Chúa Giê-xu phán: "Kẻ nào tìm sự sống mình thì sẽ mất; còn kẻ nào vì cớ ta mất sự sống mình thì sẽ được lại" (Ma-thi-ơ 10:39). Mệnh lệnh thờ phượng duy nhất Ngài thực chất là lời cảnh báo yêu thương để bảo vệ chúng ta khỏi sự hủy diệt.

III. Bằng Chứng Tối Thượng: Chúa Giê-xu Christ - Sự Tự Hạ và Hy Sinh

Nếu có một bằng chứng nào có thể hoàn toàn bác bỏ luận điệu "Chúa là kẻ cuồng vĩ", thì đó chính là sự nhập thể, chịu chết và sống lại của Chúa Cứu Thế Giê-xu.

Một kẻ cuồng vĩ tìm cách leo lên cao hơn, bắt người khác phục vụ mình. Nhưng Chúa Giê-xu, là Đức Chúa Trời thật, đã thực hiện hành trình ngược lại: "Ngài vốn có hình Đức Chúa Trời... nhưng Ngài đã tự bỏ mình đi, lấy hình tôi tớ... hạ mình xuống, vâng phục cho đến chết, thậm chí chết trên cây thập tự" (Phi-líp 2:6-8). Trong tiếng Hy Lạp, từ "tự bỏ" (kenóō) có nghĩa là "làm cho trống rỗng". Ngài tự nguyện từ bỏ vinh quang thiên thượng để mang lấy thân phận tôi tớ.

Động cơ của Ngài là gì? "Vì Đức Chúa Trời yêu thương thế gian, đến nỗi đã ban Con một của Ngài, hầu cho hễ ai tin Con ấy không bị hư mất mà được sự sống đời đời" (Giăng 3:16). Tình yêu thương ở đây là agapē - tình yêu hy sinh, vị tha, tìm kiếm lợi ích tối cao cho đối tượng được yêu. Một "kẻ cuồng vĩ" không chết thay cho thần dân của mình; họ bắt thần dân chết thay cho họ. Hành động hy sinh tột đỉnh của Chúa Giê-xu trên thập tự giá là lời tuyên bố hùng hồn nhất rằng Đức Chúa Trời không phải là Đấng tìm kiếm sự phục vụ cho mình, mà là Đấng phục vụ và hiến mạng sống mình làm giá chuộc cho nhiều người (Mác 10:45).

IV. Sự Thánh Khiết và Công Bình: Nền Tảng Cho Mọi Đòi Hỏi

Một điểm khác thường bị chỉ trích là sự phán xét và trừng phạt của Đức Chúa Trời trong Cựu Ước. Liệu đây có phải là biểu hiện của sự tàn bạo và độc đoán?

Chúng ta phải hiểu rằng sự thánh khiết (qōdesh trong Hê-bơ-rơ) là thuộc tính cốt lõi của Đức Chúa Trời. Ngài là ánh sáng, trong Ngài chẳng có sự tối tăm nào (1 Giăng 1:5). Tội lỗi không chỉ là vi phạm luật lệ, mà là sự phá vỡ mối tương giao, là sự ô uế hủy hoại trật tự và sự sống Chúa tạo dựng. Sự phán xét của Chúa không phải là cơn thịnh nộ bất chợt của một bạo chúa, mà là phản ứng tất yếu và chính đáng của sự thánh khiết trước tội ác. Nếu Ngài không phán xét tội lỗi, Ngài sẽ không còn là Đức Chúa Trời công bình và thánh khiết.

Nhưng ngay cả trong sự phán xét, chúng ta thấy lòng thương xót. Ngài kiên nhẫn cảnh báo qua các tiên tri (2 Phi-e-rơ 3:9). Và trong Tân Ước, chính Ngài đã mang sự phán xét ấy lên trên chính mình tại đồi Gô-gô-tha. Chúa Giê-xu, Con Ngài, đã gánh chịu cơn thịnh nộ của Đức Chúa Trời thay cho tội nhân. Điều này cho thấy sự công bình và tình yêu thương của Ngài gặp nhau tại thập tự giá (Rô-ma 3:25-26).

V. Ứng Dụng Thực Tế Cho Đời Sống Cơ Đốc Nhân

Hiểu được bản tính thật của Đức Chúa Trời không phải là một bài tập thần học suông, mà phải biến đổi cách chúng ta sống và liên hệ với Ngài.

  1. Thờ Phượng với Sự Hiểu Biết và Tự Nguyện: Thay vì xem sự thờ phượng như một nghĩa vụ nặng nề, chúng ta có thể đến với Chúa trong tinh thần của đứa con thảo, biết ơn vì được biết và được yêu bởi Đấng Tạo Hóa hoàn hảo. Hãy thờ phượng Ngài vì Ngài thật đáng tôn vinh.
  2. Tín Thác vào Sự Quan Phòng và Chủ Quyền của Ngài: Khi đối diện với nghịch cảnh hoặc những điều không hiểu, thay vì nghi ngờ động cơ của Chúa, chúng ta có thể nhớ lại thập tự giá. Nếu Ngài đã không tiếc chính Con mình vì chúng ta, thì Ngài chẳng cũng sẽ ban mọi sự cho chúng ta sao? (Rô-ma 8:32). Sự chủ tể của Ngài luôn được vận hành bởi tình yêu thương agapē.
  3. Sống Đời Sống Khiêm Nhường và Phục Vụ: Bắt chước gương của Chúa Cứu Thế, Đấng đã hạ mình. Đời sống chúng ta không còn là để tôn vinh bản thân, mà để phản chiếu sự vinh hiển của Ngài và phục vụ người khác (Ma-thi-ơ 20:26-28).
  4. Rao Truyền về Một Đức Chúa Trời Đầy Yêu Thương: Khi chia sẻ Tin Lành, chúng ta có thể giải thích rằng Đức Chúa Trời không phải là một nhà độc tài đòi hỏi, mà là một Người Cha yêu thương đang tìm kiếm những đứa con đi lạc, và Ngài đã trả giá tối thượng để đưa họ trở về.

Kết Luận

Qua sự khảo sát Kinh Thánh, chúng ta thấy rõ ràng rằng Đức Chúa Trời của Kinh Thánh hoàn toàn không phải là một "kẻ cuồng vĩ". Sự đòi hỏi thờ phượng độc tôn của Ngài bắt nguồn từ chính bản chất thánh khiết, yêu thương và chân lý của Ngài. Đó không phải là đòi hỏi để lấp đầy sự thiếu thốn, mà là lời mời gọi chúng ta bước vào mối quan hệ đúng đắn duy nhất có thể mang lại sự sống và ý nghĩa trọn vẹn. Bằng chứng tối hậu và không thể chối cãi nằm ở nơi Chúa Giê-xu Christ - Đấng đã vì tình yêu mà từ bỏ ngai vàng thiên quốc, mang lấy thân phận tôi tớ, và chịu chết trên thập tự giá để cứu chuộc những kẻ đáng bị phán xét. Một Đức Chúa Trời như thế không đáng để chúng ta sợ hãi như một bạo chúa, mà đáng để chúng ta yêu mến, tôn thờ và phó thác đời sống mình cách trọn vẹn. Ngài không phải là kẻ cuồng vĩ, Ngài là Cha yêu thương, là Cứu Chúa hy sinh, và là Chúa tể xứng đáng với mọi sự ngợi khen.

"Hỡi Đức Giê-hô-va, là Chúa chúng tôi, danh Chúa được sang cả trên khắp trái đất, và sự oai nghi Chúa hiện ra trên các từng trời!" (Thi-thiên 8:1).

Quay Lại Bài Viết