Tại sao Cơ Đốc nhân phải chịu khổ?

03 December, 2025
17 phút đọc
3,232 từ
Chia sẻ:

Tại Sao Cơ Đốc Nhân Phải Chịu Khổ?

Chủ đề về sự đau khổ luôn là một trong những đề tài thần học sâu sắc và đầy thách thức nhất. Đối với Cơ Đốc nhân, câu hỏi “Tại sao con cái Chúa lại phải chịu khổ?” không chỉ là một suy tư triết lý, mà còn là một trải nghiệm cá nhân, đôi khi đầy nước mắt. Kinh Thánh không lảng tránh hiện thực này, nhưng mở ra cho chúng ta một lăng kính đức tin để hiểu biết ý nghĩa và mục đích của sự đau khổ trong kế hoạch nhiệm mầu của Đức Chúa Trời. Bài nghiên cứu này sẽ đi sâu khám phá các nguyên nhân, mục đích và sự ứng nghiệm Kinh Thánh xung quanh sự chịu khổ của người tin Chúa.

I. Bối Cảnh Nguyên Thủy: Sự Khổ Đau Bước Vào Thế Gian

Để hiểu sự khổ đau của Cơ Đốc nhân, trước hết phải quay về điểm khởi nguyên. Sáng-thế Ký đoạn 3 ghi lại sự sa ngã của loài người. Hậu quả của tội lỗi không chỉ là sự phân cách thuộc linh với Đức Chúa Trời, mà còn là sự rủa sả trên cả tạo vật: “Ngài phán cùng người nữ rằng: Ta sẽ thêm điều cực khổ bội phần trong cơn thai nghén của ngươi; ngươi sẽ chịu đau đớn mỗi khi sanh con; sự mê đắm của ngươi sẽ phải xu hướng về chồng, và chồng sẽ cai trị ngươi. Ngài lại phán cùng A-đam rằng: ... đất sẽ bị rủa sả vì ngươi; trọn đời ngươi phải chịu khó nhọc mới có vật đất sanh ra mà ăn.” (Sáng-thế Ký 3:16-17). Từ ngữ Hê-bơ-rơ cho “cực khổ” (ʿiṣṣāḇôn) và “khó nhọc” (ʿiṣṣāḇôn) chỉ cùng một gốc, diễn tả nỗi đau, sự lao khổ. Sự khổ đau, do đó, là một phần của hệ quả tội lỗi trong một thế gian đã bị hư hoại. Cơ Đốc nhân, dù đã được cứu khỏi án phạt đời đời của tội lỗi (Rô-ma 8:1), vẫn sống trong thân thể hay chết này và trong một thế giới vẫn còn đang rên siết dưới sự rủa sả (Rô-ma 8:22-23).

II. Những Mục Đích Thần Học Của Sự Chịu Khổ Trong Đời Sống Tín Đồ

Kinh Thánh không chỉ giải thích nguồn gốc của sự đau khổ, mà còn mặc khải nhiều mục đích Chúa cho phép nó xảy đến trong đời sống con cái Ngài. Đây không phải là sự báo thù hay bỏ mặc, nhưng nằm trong sự chủ tể yêu thương và toàn tri của Đấng Tạo Hóa.

1. Sự Tôi Luyện Đức Tin và Nhân Cách (Character Refinement): Sứ đồ Phi-e-rơ viết: “Anh em được vui mừng dường ấy, dầu hiện nay anh em vì sự thử thách trăm bề phải buồn bã ít lâu. Hầu cho sự thử thách đức tin anh em quí hơn vàng hay hư nát, dầu đã bị thử lửa, vậy được ngợi khen, tôn trọng, vinh hiển trong kỳ Đức Chúa Jêsus Christ hiện ra.” (I Phi-e-rơ 1:6-7). Từ “thử thách” (δοκιμάζω - dokimazō) trong tiếng Hy Lạp không chỉ có nghĩa là thử nghiệm, mà còn mang ý “tinh luyện để chứng minh giá trị thật”, như lửa thử vàng. Đau khổ loại bỏ những tạp chất của sự tin cậy nơi bản thân, của tội lỗi ẩn giấu, và làm cho đức tin thuần khiết, vững chắc hơn. Gióp đã tuyên bố sau mọi khổ đau: “Nhưng Ngài biết đường tôi, Đã thử rèn tôi xong, tôi sẽ ra như vàng.” (Gióp 23:10).

2. Để Chúng Ta Có Thể An Ủi Người Khác (Ministry of Comfort): Đây là một mục đích mang tính cộng đồng sâu sắc. Sứ đồ Phao-lô viết: “Ngợi khen Đức Chúa Trời, Cha Đức Chúa Jêsus Christ chúng ta, là Cha hay thương xót, là Đức Chúa Trời ban mọi sự yên ủi, Ngài yên ủi chúng tôi trong mọi sự khốn nạn, hầu cho nhơn sự yên ủi mà Ngài đã yên ủi chúng tôi, thì chúng tôi cũng có thể yên ủi kẻ ở trong sự khốn nạn nào.” (II Cô-rinh-tô 1:3-4). Sự an ủi từ Chúa mà chúng ta nhận lãnh trong cơn khốn nạn không phải để tích trữ, mà trở thành một kho tàng, một thẩm quyền để chúng ta chia sẻ với người đồng cảnh ngộ. Một Cơ Đốc nhân đã từng trải qua nỗi đau mất con sẽ có thẩm quyền và sự đồng cảm sâu sắc để an ủi một người cha/mẹ khác hơn là người chưa từng trải.

3. Để Bày Tỏ Quyền Năng và Vinh Hiển Của Đức Chúa Trời (Manifestation of God’s Glory): Câu chuyện về người mù từ thuở sanh ra trong Giăng đoạn 9 là minh họa rõ ràng nhất. Các môn đồ hỏi: “Thưa thầy, ai đã phạm tội, người hay là cha mẹ người, mà người sanh ra thì mù như vậy? Đức Chúa Jêsus đáp rằng: Đó chẳng phải tại người hay tại cha mẹ đã phạm tội; nhưng ấy để cho những việc Đức Chúa Trời được tỏ ra trong người.” (Giăng 9:2-3). Sự khổ đau của người này trở thành khung cảnh để quyền năng chữa lành và ân điển của Đấng Christ được bày tỏ cách vinh hiển. Tương tự, trong cơn bệnh tật hay hoạn nạn, khi chúng ta vẫn vững tin, ca ngợi và tìm kiếm Chúa, đời sống chúng ta trở thành một bức tranh sống động tôn vinh Ngài (I Phi-e-rơ 4:12-16).

4. Để Chúng Ta Học Tập Vâng Phục và Nên Thánh (Learning Obedience and Sanctification): Tác giả thư Hê-bơ-rơ viết về chính Chúa Giê-xu: “Dầu Ngài là Con, cũng đã học tập vâng lời bởi những sự khốn khổ mình đã chịu.” (Hê-bơ-rơ 5:8). Nếu chính Con Đức Chúa Trời đã trải qua khổ đau để học vâng phục trọn vẹn, thì chúng ta là con nuôi, càng cần phải trải qua sự tôi luyện đó. Sự đau đớn thường là công cụ Chúa dùng để cắt bỏ những nhánh không kết quả trong đời sống chúng ta (Giăng 15:2), để chúng ta càng ngày càng được nên thánh, có hình ảnh của Con Ngài (Rô-ma 8:29).

5. Để Chứng Tỏ Chúng Ta Thật Là Con Cái Ngài (Proof of Divine Sonship): Thư Hê-bơ-rơ trích dẫn Châm-ngôn 3:11-12: “Hỡi con, chớ khinh sự sửa phạt của Chúa, và khi Ngài quở trách con, chớ có ngã lòng; vì Chúa sửa phạt kẻ Ngài yêu, Hễ ai mà Ngài nhận làm con, thì cho cho roi cho vọt.” (Hê-bơ-rơ 12:5-6). Từ “sửa phạt” (παιδεία - paideia) trong tiếng Hy Lạp hàm ý giáo dục, huấn luyện, kỷ luật để hướng đến sự trưởng thành. Sự khổ đau Chúa cho phép, trong ánh sáng này, không phải là sự trừng phạt của quan tòa dành cho tội nhân (điều mà Chúa Giê-xu đã gánh thay), mà là sự kỷ luật yêu thương của Người Cha dành cho đứa con mà Ngài quý trọng. Nếu chúng ta không hề chịu sửa phạt, đó là dấu hiệu chúng ta là con ngoại tình, chứ không phải con chính thức (Hê-bơ-rơ 12:8).

III. Phản Ứng Của Chúa Giê-xu và Hy Vọng Cánh Chung

Trọng tâm của niềm tin Cơ Đốc về sự đau khổ chính là Chúa Giê-xu Christ. Ngài không phải là một vị thần xa cách, chỉ ra lệnh chúng ta chịu khổ. Ngài đã bước vào sự khổ đau của nhân loại cách trọn vẹn nhất. Ê-sai đã tiên tri về Đấng Mê-si là “Người đã bị người ta khinh dể và chán bỏ, từng trải sự buồn bực, biết sự đau ốm... Thật người đã mang sự đau ốm của chúng ta, đã gánh sự buồn bực của chúng ta... Người đã vì tội lỗi chúng ta mà bị vết, vì sự gian ác chúng ta mà bị thương.” (Ê-sai 53:3-5). Sự thương khó của Đấng Christ trên thập tự giá là đỉnh cao của mọi sự đau khổ, nơi Ngài gánh chịu cơn thạnh nộ của Đức Chúa Trời thay cho chúng ta. Vì vậy, khi chúng ta chịu khổ, chúng ta được kêu gọi bước vào sự thông công trong sự thương khó của Ngài (Phi-líp 3:10). Chúng ta không đơn độc; có một Thầy Tế Lễ Thượng Phẩm thấu hiểu mọi sự yếu đuối và nỗi đau của chúng ta (Hê-bơ-rơ 4:15).

Hơn nữa, sự phục sinh của Chúa Giê-xu mang lại lời hứa quyết định: Sự đau khổ không phải là câu chuyện cuối cùng. Sứ đồ Phao-lô so sánh sự đau đớn đời này với cơn đau đẻ, hướng đến một sự sanh ra mới vinh hiển: “Vì tôi đoán rằng những sự đau đớn bây giờ chẳng đáng so sánh với sự vinh hiển hầu đến, là sự sẽ được bày ra trong chúng ta.” (Rô-ma 8:18). Trời mới đất mới, nơi “Đức Chúa Trời sẽ lau hết nước mắt khỏi mắt chúng, sẽ không có sự chết, cũng không có than khóc, kêu ca, hay là đau đớn nữa” (Khải-huyền 21:4), là hy vọng cánh chung vững chắc cho mọi Cơ Đốc nhân đang chịu khổ.

IV. Ứng Dụng Thực Tiễn: Sống Như Thế Nào Giữa Sự Khổ Đau?

Hiểu biết thần học phải dẫn đến đời sống thực tiễn. Dưới đây là một số hướng dẫn từ Kinh Thánh:

  • Cầu Nguyện Trong Sự Thành Thật: Hãy đổ lòng mình ra trước mặt Chúa như Đa-vít: “Hỡi Đức Giê-hô-va, xin hãy nghe lời cầu nguyện tôi, cho tiếng kêu van tôi thấu đến Ngài. Trong ngày gian truân tôi xin chớ giấu mặt Ngài.” (Thi-thiên 102:1-2a). Chúa đón nhận sự than khóc, thậm chí sự nghi ngờ của chúng ta (xem Thi-thiên 22, Ma-thi-ơ 27:46).
  • Tìm Kiếm Sự Khôn Ngoan Từ Đức Chúa Trời: Gia-cơ khuyên: “Ví bằng trong anh em có kẻ kém khôn ngoan, hãy cầu xin Đức Chúa Trời, là Đấng ban cho mọi người cách rộng rãi, không trách móc ai, thì kẻ ấy sẽ được ban cho.” (Gia-cơ 1:5). Sự khôn ngoan này giúp chúng ta thấy được bàn tay Chúa trong cơn bão tố.
  • Gắn Bó Với Hội Thánh: Đừng cô lập bản thân. “Hãy xưng tội cùng nhau và cầu nguyện cho nhau, hầu cho anh em được lành bệnh.” (Gia-cơ 5:16). Sự nâng đỡ thuộc thể và thuộc linh từ thân thể Đấng Christ là phương thuốc quý báu.
  • Giữ Vững Tâm Trí Trên Lời Hứa: Hãy như Áp-ra-ham, “trông cậy khi chẳng còn lẽ trông cậy” (Rô-ma 4:18). Suy ngẫm Lời Chúa, đặc biệt những Thi-thiên và thư tín nói về sự an ủi và hy vọng.
  • Tiếp Tục Làm Lành: Phi-e-rơ khích lệ: “Vậy nếu có ai vì làm tôi tớ Đấng Christ mà chịu khổ, thì đừng hổ thẹn; thà hãy vì danh ấy ngợi khen Đức Chúa Trời là hơn.” (I Phi-e-rơ 4:16). Ngay trong khổ đau, hãy để đời sống chúng ta vẫn là chứng nhân cho tình yêu và sự công bình của Chúa.
Kết Luận

Sự khổ đau của Cơ Đốc nhân không phải là một nghịch lý vô nghĩa, càng không phải là dấu hiệu của sự thất bại hay bị bỏ rơi. Trong sự chủ tể của Đức Chúa Trời, nó trở thành một công cụ đa diện và đầy quyền năng để tôi luyện đức tin, mở rộng lòng thương xót, bày tỏ vinh quang, dạy dỗ sự vâng phục, và xác nhận địa vị con cái. Cuối cùng, nó đưa chúng ta vào mối thông công sâu nhiệm hơn với Chúa Giê-xu, Đấng đã đi con đường thập tự giá trước chúng ta. Vì thế, giữa cơn đau, chúng ta có thể cùng sứ đồ Phao-lô tuyên bố: “Cho nên tôi vì cớ Đấng Christ vui lòng chịu trong sự yếu đuối, nhuốc nhơ, túng ngặt, bắt bớ, khốn khó; vì khi tôi yếu đuối, ấy là lúc tôi mạnh mẽ.” (II Cô-rinh-tô 12:10). Sự mạnh mẽ ấy không đến từ bản thân, mà từ ân điển đầy đủ của Đấng Christ, Đấng đã chiến thắng sự đau khổ và sự chết, và hứa ban cho chúng ta sự sống đời đời vinh hiển.

Quay Lại Bài Viết