Ý nghĩa của việc phủi bụi chân là gì?

02 December, 2025
16 phút đọc
3,056 từ
Chia sẻ:

Ý Nghĩa Của Việc Phủi Bụi Chân

Trong hành trình truyền giáo và đời sống làm chứng của Cơ Đốc nhân, có những hành động mang tính biểu tượng sâu sắc, vừa là mạng lệnh, vừa là lời cảnh báo nghiêm túc. Một trong những hành động như vậy được chính Chúa Giê-xu Christ truyền dạy cho các môn đồ Ngài là việc “phủi bụi chân”. Hành động tưởng chừng đơn giản này lại chứa đựng một sứ điệp thần học mạnh mẽ về trách nhiệm, sự phán xét và tính cấp bách của Tin Lành. Bài nghiên cứu này sẽ đi sâu khám phá ý nghĩa Kinh Thánh của việc “phủi bụi chân” từ góc độ nguyên ngữ, bối cảnh văn hóa, và ứng dụng thiết thực cho Hội Thánh ngày nay.

I. Bối Cảnh Kinh Thánh và Mạng Lệnh Trực Tiếp

Lời dạy về việc phủi bụi chân được tìm thấy trong các sách Phúc Âm Nhất Lãm và được thực hành trong sách Công Vụ, cho thấy đây không phải là một ẩn dụ ngẫu nhiên mà là một chỉ dẫn cụ thể.

Ma-thi-ơ 10:14 chép: “Nếu ai không tiếp rước các ngươi, không nghe lời các ngươi, thì khi ra khỏi nhà ấy hay là thành ấy, hãy phủi bụi đã dính chơn các ngươi.” (Kinh Thánh Tin Lành Việt Ngữ 1925).

Câu Kinh Thánh song song trong Mác 6:11 còn bổ sung thêm một tuyên bố long trọng: “Phàm ai không rước các ngươi và không nghe các ngươi, khi ra khỏi đó, hãy phủi bụi đã dính dưới chơn mình, để làm chứng cho họ.” Ở đây, cụm từ “làm chứng cho họ” (tiếng Hy Lạp: eis martyrion autois) cho thấy hành động này mang tính chất của một lời tuyên cáo hoặc bằng chứng pháp lý, báo trước sự phán xét.

Trong Lu-ca 9:5Lu-ca 10:11, Chúa Giê-xu cũng lặp lại mạng lệnh tương tự khi sai phái Nhóm Mười Hai và sau đó là Bảy Mươi Môn Đồ. Đặc biệt, trong Lu-ca 10:11, các môn đồ được dạy phải nói rõ: “Dầu vậy, hãy biết rõ điều nầy: Vương quốc Đức Chúa Trời đã đến gần các ngươi.” Hành động phủi bụi chân là dấu hiệu vật chất đi kèm với lời tuyên bố bằng miệng về Vương Quốc Đức Chúa Trời.

II. Ý Nghĩa Văn Hóa và Biểu Tượng Thần Học

Để hiểu trọn vẹn sức nặng của hành động này, chúng ta phải đặt nó trong bối cảnh văn hóa Do Thái thế kỷ thứ nhất và quan niệm của họ về đất đai, sự ô uế và cộng đồng.

1. Bụi của Dân Ngoại: Người Do Thái có quan niệm rằng đất đai của các dân ngoại (Gentiles) là ô uế. Khi từ một vùng đất ngoại bang trở về Đất Hứa, người Do Thái sùng đạo thường có thói quen “phủi bụi” khỏi chân và quần áo như một hành động tượng trưng cho việc tách mình khỏi sự ô uế và ảnh hưởng của dân ngoại. Hành động này dựa trên các nghi lễ thanh tẩy trong Cựu Ước (ví dụ: Dân Số Ký 19:9-10 về tro của con bò cái tơ màu hồng). Do đó, việc phủi bụi chân mang ý nghĩa “từ bỏ”“tách biệt” một cách triệt để.

2. Lời Cảnh Cáo Nghiêm Trọng: Khi Chúa Giê-xu ra lệnh cho các môn đồ phủi bụi chân khỏi những thành hoặc nhà Do Thái (chứ không phải dân ngoại) khước từ họ, Ngài đang sử dụng một biểu tượng văn hóa quen thuộc và lật ngược ý nghĩa của nó. Thông điệp là: “Các ngươi (những người khước từ sứ điệp) đang bị xem như là dân ngoại, không còn thuộc về cộng đồng của Đức Chúa Trời, và chúng tôi tách mình khỏi các ngươi cùng với sự ô uế thuộc linh của các ngươi.” Đây là một lời cảnh báo đầy kịch tính về tình trạng thuộc linh nguy hiểm của họ.

3. Trách Nhiệm Cá Nhân và Sự Phán Xét: Hành động này chuyển trách nhiệm từ người rao giảng sang người nghe. Người rao giảng đã làm tròn bổn phận của mình (Ma-thi-ơ 10:14-15). Việc phủi bụi chân là dấu hiệu cuối cùng, xác nhận rằng họ đã được nghe Tin Lành và có cơ hội tiếp nhận. Bây giờ, họ phải tự chịu trách nhiệm trước mặt Đức Chúa Trời. Ma-thi-ơ 10:15 tuyên bố nghiêm khắc: “Quả thật, ta nói cùng các ngươi, đến ngày phán xét, đất Sô-đôm và Gô-mô-rơ sẽ chịu đoán phạt nhẹ hơn thành ấy.” Hành động vật chất này trở thành một “chứng cớ” (Mác 6:11) cho thấy họ đã khước từ lời rao giảng.

III. Ứng Dụng Thực Tế Trong Tân Ước

Mạng lệnh này không chỉ dừng lại ở lời dạy mà đã được các sứ đồ áp dụng một cách nghiêm túc, cho thấy tính thực tiễn và quan trọng của nó trong công tác truyền giáo.

Sự ứng dụng nổi bật nhất được ghi lại trong Công Vụ Các Sứ Đồ 13:51. Sau khi bị người Do Thái chống đối và phỉ báng tại thành An-ti-ốt xứ Phi-ri-gi, Phao-lô và Ba-na-ba đã thực hành đúng mạng lệnh của Chúa: “Nhưng hai sứ đồ phủi bụi đã dính chơn mình nghịch cùng họ, rồi đi đến thành Y-cô-ni.” Hành động này là một bước ngoặt quan trọng. Nó đánh dấu sự chuyển hướng chiến lược truyền giáo của Phao-lô: từ ưu tiên rao giảng trong nhà hội Do Thái sang tập trung hơn vào dân ngoại (xem Công Vụ 13:46-47). Việc “phủi bụi chân” ở đây mang tính tượng trưng cho sự đoạn tuyệt với những người Do Thái cứng lòng tại đó và mở ra một chương mới cho sứ mạng.

Hành động này phù hợp với tinh thần của Chúa Giê-xu trong Ma-thi-ơ 7:6: “Đừng cho chó những vật thánh, và đừng quăng hột trai mình trước mặt heo, kẻo nó đạp dưới chơn, và quay lại cắn xé các ngươi.” Sự khôn ngoan trong việc rao giảng bao gồm việc biết khi nào nên rời đi, không lãng phí thời gian và nguồn lực một cách vô ích, nhưng dành sự tập trung cho những “thửa đất” màu mỡ hơn.

IV. Ứng Dụng Cho Cơ Đốc Nhân Ngày Nay

Mặc dù chúng ta không sống trong bối cảnh văn hóa Do Thái thế kỷ thứ nhất và thường không thực hiện hành động phủi bụi chân theo nghĩa đen, nhưng nguyên tắc thần học và thuộc linh đằng sau nó vẫn còn giá trị nguyên vẹn. Dưới đây là những ứng dụng thiết thực:

1. Sự Nghiêm Trọng Của Việc Rao Giảng và Đáp Ứng: Hành động này nhắc nhở chúng ta rằng Tin Lành không phải là một lời mời tùy chọn hay một ý kiến triết học. Đó là một sứ điệp cứu rỗi khẩn cấp. Việc rao giảng phải được thực hiện với thái độ trang nghiêm, và việc đáp ứng (chấp nhận hoặc khước từ) mang theo những hệ quả đời đời. Người rao giảng cần có lòng thương xót, nhưng cũng phải trung thực về sự phán xét sẽ đến.

2. Trách Nhiệm Đã Trọn: Đôi khi, Cơ Đốc nhân chúng ta cảm thấy gánh nặng và tội lỗi khi người thân, bạn bè khước từ Chúa. Nguyên tắc “phủi bụi chân” dạy chúng ta phân định rõ ràng: trách nhiệm của chúng ta là rao giảng cách trung tín và sống đời sống làm chứng; còn trách nhiệm đáp ứng thuộc về người nghe và Chúa. Chúng ta không thể cưỡng ép đức tin. Sau khi đã làm chứng đầy đủ và cầu nguyện, chúng ta cần biết “bước đi”, phó thác người ấy cho Chúa, mà lòng không còn gánh nặng tội lỗi không đáng có (Ê-xê-chi-ên 3:18-19).

3. Sự Khôn Ngoan Trong Phục Vụ: Chúa Giê-xu dạy các môn đồ phải “khôn như serpents, đơn như chim bồ câu” (Ma-thi-ơ 10:16). Việc biết khi nào nên rời khỏi một môi trường thù địch, một mối quan hệ độc hại cản trở đức tin, hay một cuộc tranh luận vô bổ là sự khôn ngoan thực tế. “Phủi bụi chân” không có nghĩa là căm ghét hay nguyền rủa, mà là sự tách biệt thuộc linh cần thiết để bảo vệ chức vụ và sự bình an của chính mình, đồng thời tập trung năng lực cho những nơi Chúa đang mở cửa.

4. Đừng Khinh Dể Sự Ô Uế Của Thế Gian: Hành động phủi bụi nhắc nhở chúng ta phải thường xuyên “tẩy sạch” mình khỏi sự ô uế của thế gian (2 Cô-rinh-tô 7:1). Bụi bặm của tư tưởng thế tục, tội lỗi và sự thỏa hiệp có thể bám vào chúng ta trong hành trình. Chúng ta cần có những khoảnh khắc “phủi bụi” thuộc linh—qua sự xưng tội, ăn năn và tái thánh hóa với Chúa.

V. Kết Luận: Từ Hành Động Cảnh Cáo Đến Tinh Thần Của Ân Điển

Ý nghĩa của việc “phủi bụi chân” thật sâu sắc. Nó bắt đầu như một hành động cảnh báo nghiêm trọng, một dấu hiệu của sự phán xét sắp đến cho những ai khước từ Vương Quốc Đức Chúa Trời. Nó nhấn mạnh tính chất khẩn cấp của Tin Lành và trách nhiệm cá nhân của người nghe.

Tuy nhiên, đối với người rao giảng ngày nay, tinh thần cốt lõi không phải là sự kết án vội vàng hay thái độ tự tôn. Trái lại, đó là sự trung tín trong việc rao truyền sứ điệp nguyên vẹn, khôn ngoan trong việc sử dụng thời gian và năng lực Chúa ban, và bình an trong việc giao phó kết quả cho Chúa. Chúng ta rao giảng với lòng thương xót và nước mắt (Công Vụ 20:31), nhưng cũng với sự dạn dĩ và rõ ràng.

Cuối cùng, ngay cả hành động nghiêm nghị này cũng phải được đặt dưới bóng thập tự giá. Sự phán xét mà nó báo trước đã đổ trên chính Chúa Giê-xu Christ. Vì vậy, mỗi khi chúng ta nghĩ đến việc “phủi bụi”, hãy nhớ rằng chính chúng ta cũng từng là “bụi đất” đáng bị phủi bỏ, nhưng nhờ ân điển, chúng ta đã được tiếp nhận vào Vương Quốc Ngài. Điều đó thôi thúc chúng ta rao giảng với lòng kiên nhẫn và hy vọng hơn nữa.


“Hãy đi khắp thế gian, giảng Tin Lành cho mọi người.” (Mác 16:15). Hãy trung tín trong sự rao giảng, khôn ngoan trong chức vụ, và bình an trong lòng, vì biết rằng mùa gặt ở trong tay Chúa.

Quay Lại Bài Viết