Tại Sao Tôi Nên Tin Vào Sự Phục Sinh Của Chúa Giê-su?
Niềm tin vào sự phục sinh của Chúa Giê-su Christ không phải là một huyền thoại cảm động hay một biểu tượng tinh thần mơ hồ. Đó là nền tảng lịch sử và thần học không thể lay chuyển của đức tin Cơ Đốc. Sứ đồ Phao-lô tuyên bố dứt khoát: “Nếu Đấng Christ đã chẳng từ kẻ chết sống lại, thì sự giảng dạy của chúng tôi là trống không, và đức tin anh em cũng trống không” (1 Cô-rinh-tô 15:14). Bài nghiên cứu này sẽ khảo sát các lý do thuyết phục, dựa trên bằng chứng Kinh Thánh và lịch sử, để chúng ta có thể tin quyết và đặt trọn hy vọng vào sự kiện vĩ đại này.
Sự phục sinh của Chúa Giê-su được ghi lại bởi nhiều nhân chứng, trong nhiều tài liệu độc lập, và được công bố ngay tại nơi xảy ra sự kiện—Giê-ru-sa-lem—nơi mà những người hoài nghi có thể dễ dàng kiểm chứng. Các sách Phúc Âm (Ma-thi-ơ, Mác, Lu-ca, Giăng) là những tài liệu sơ khai, ghi lại lời khai của những người đã tận mắt chứng kiến.
- Ngôi mộ trống: Đây là sự kiện được tất cả các sách Phúc Âm ghi nhận (Ma-thi-ơ 28:6, Mác 16:6, Lu-ca 24:3, Giăng 20:2-8). Điều đáng chú ý là những người đầu tiên phát hiện ngôi mộ trống lại là các phụ nữ—những nhân chứng có địa vị xã hội thấp vào thời đó, khiến cho câu chuyện khó có thể bịa đặt để tăng tính thuyết phục.
- Những lần hiện ra: Chúa Giê-su phục sinh đã hiện ra nhiều lần, trong những hoàn cảnh khác nhau, với những nhóm người khác nhau: với Ma-ri Ma-đơ-len (Giăng 20:11-18), với các môn đồ đi đường về làng Em-ma-út (Lu-ca 24:13-35), với mười một sứ đồ trong phòng đóng kín cửa (Giăng 20:19-23), và thậm chí với hơn 500 người cùng một lúc (1 Cô-rinh-tô 15:6). Sứ đồ Phao-lô viết điều này vào khoảng năm 55-56 S.C., khi phần lớn các nhân chứng này vẫn còn sống và có thể xác nhận.
- Sự thay đổi của các môn đồ: Những người từng hoảng sợ, chối bỏ Chúa (như Phi-e-rơ) sau đó đã trở nên can đảm, sẵn sàng chịu tù đày, đánh đập và tử đạo để làm chứng về Đấng Phục Sinh. Sự thay đổi triệt để này chỉ có thể được giải thích hợp lý bởi một kinh nghiệm thực tế, mãnh liệt với Đấng Christ đã sống lại.
Sự phục sinh không phải là một ý tưởng thần học được phát minh sau này, mà là trọng tâm của kế hoạch cứu rỗi được Đức Chúa Trời mặc khải từ Cựu Ước. Tin vào sự phục sinh là tin vào Đức Chúa Trời thành tín, Đấng giữ lời hứa của Ngài.
Chính Chúa Giê-su đã nhiều lần tiên báo trước về sự chết và sống lại của Ngài. Ngài phán: “Hãy phá đền thờ nầy đi, trong ba ngày ta sẽ dựng lại” (Giăng 2:19). Tác giả Giăng giải thích: “Ngài nói về đền thờ của thân thể Ngài” (Giăng 2:21). Trong các sách Phúc Âm, Ngài nhấn mạnh điều này nhiều lần (ví dụ: Ma-thi-ơ 16:21, 17:23, 20:19).
Cựu Ước cũng chứa đựng những hình bóng và lời tiên tri rõ ràng:
- Tiên tri Giô-na: Chúa Giê-su đã trực tiếp gọi sự việc Giô-na ở trong bụng cá ba ngày ba đêm là một dấu chỉ về sự chết và phục sinh của Ngài (Ma-thi-ơ 12:40).
- Thi thiên 16: Vua Đa-vít viết dưới sự cảm thúc: “Vì Chúa chẳng hề lìa linh hồn tôi trong Âm phủ, cũng sẽ không để cho Đấng Thánh của Ngài thấy sự hư nát” (Thi thiên 16:10). Sứ đồ Phi-e-rơ đã trích dẫn câu này trong ngày Lễ Ngũ Tuần để chứng minh rằng Đa-vít nói tiên tri về Đấng Christ, chứ không phải về chính mình (Công vụ 2:25-32).
- Ê-sai 53: Chương tiên tri về “Đầy tớ chịu khổ” kết thúc với lời hứa: “Người sẽ thấy dòng dõi mình, ngày mình được thêm dài, và ý chỉ Đức Giê-hô-va nhờ tay người được thịnh vượng... Vì người đã đổ mạng sống mình cho đến chết...” (Ê-sai 53:10,12). Làm sao Đầy tớ có thể “thấy dòng dõi” và “ngày mình được thêm dài” nếu Ngài cứ mãi nằm trong mồ? Điều này ám chỉ sự phục sinh và sự sống lại đắc thắng.
Từ ngữ Hy Lạp được dùng cho “sự sống lại” là “anastasis” (ἀνάστασις), có nghĩa là “đứng dậy”. Sự phục sinh của Chúa Giê-su là hành động quyền năng của Đức Chúa Trời khiến Ngài “đứng dậy” từ cõi chết, không phải chỉ để trở lại sự sống cũ (như La-xa-rơ), mà bước vào một thân thể vinh hiển, bất tử.
Ý nghĩa thần học của sự phục sinh là vô cùng sâu sắc:
1. Xác Nhận Thần Tính Và Công Việc Cứu Chuộc Của Chúa Giê-su: Sự phục sinh là con dấu của Đức Chúa Trời Cha xác nhận rằng sự hy sinh của Chúa Giê-su trên thập tự giá đã hoàn toàn đủ và được chấp nhận. “Ngài đã bị nộp vì tội lỗi chúng ta, và sống lại vì sự xưng công bình của chúng ta” (Rô-ma 4:25). Sự sống lại chứng minh Ngài thật là Con Đức Chúa Trời (Rô-ma 1:4).
2. Đánh Bại Quyền Lực Của Sự Chết Và Tội Lỗi: Tội lỗi dẫn đến sự chết (Rô-ma 6:23). Bằng sự phục sinh, Chúa Giê-su đã phá tan xiềng xích của sự chết. “Hỡi sự chết, sự thắng của mầy ở đâu? Hỡi sự chết, cái nọc của mầy ở đâu?” (1 Cô-rinh-tô 15:55). Ngài đã “cất tội lỗi thế gian đi” (Giăng 1:29) và tiêu diệt quyền lực của nó.
3. Ban Sự Sống Mới Và Quyền Năng Cho Tín Đồ: Sự phục sinh không chỉ là một sự kiện trong quá khứ, mà là nguồn sống hiện tại cho mọi người tin. “Thần ban sự sống” (2 Cô-rinh-tô 3:6) và chính Thánh Linh là “Đấng đã làm cho Đức Chúa Jêsus sống lại từ trong kẻ chết” (Rô-ma 8:11) cũng ngự trong lòng chúng ta, ban năng lực để sống một đời sống mới đắc thắng.
Niềm tin vào Đấng Christ Phục Sinh không phải chỉ để tranh luận thần học, mà phải biến đổi cách chúng ta sống mỗi ngày.
1. Sống Với Hy Vọng Chắc Chắn Về Tương Lai: Vì Đấng Christ đã sống lại, chúng ta biết chắc rằng sự chết không phải là dấu chấm hết. Sự phục sinh của Ngài là “trái đầu mùa” (1 Cô-rinh-tô 15:20) bảo đảm cho sự sống lại của những người thuộc về Ngài. Điều này mang lại sự an ủi vô song trong lúc tang chế và một viễn cảnh vĩnh hằng khi đối diện với những bất an của cuộc đời.
2. Sống Với Quyền Năng Để Chiến Thắng Tội Lỗi: Sự phục sinh cho chúng ta biết rằng quyền lực của tội lỗi đã bị phá vỡ. Chúng ta không còn là nô lệ cho tội lỗi nữa (Rô-ma 6:5-7). Mỗi khi bị cám dỗ, chúng ta có thể kêu cầu danh Chúa Giê-su Phục Sinh và quyền năng của Thánh Linh để đứng vững.
3. Sống Với Lòng Dạn Dĩ Và Mục Đích: Các môn đồ đã thay đổi từ nhóm người nhút nhát trở thành những người làm đảo lộn thế gian (Công vụ 17:6). Khi chúng ta thật sự tin rằng Chúa mình đang sống và đang ngự bên hữu Đức Chúa Trời, chúng ta có thể sống và phục vụ với lòng dạn dĩ, không sợ hãi trước nghịch cảnh, vì biết rằng Đấng chúng ta phục vụ là Đấng đã chiến thắng thế gian.
4. Sống Với Sự Bình An Và Niềm Vui Thật: Lời chào đầu tiên của Chúa Giê-su phục sinh với các môn đồ là: “Bình an cho các ngươi!” (Giăng 20:19, 21). Sự bình an này—“shalom” (שלום) trong tiếng Hê-bơ-rơ—là sự trọn vẹn, hòa thuận và an ninh đến từ mối tương giao đã được phục hồi với Đức Chúa Trời. Niềm vui của các môn đồ khi thấy Chúa “thì mừng rỡ” (Giăng 20:20) cũng là di sản cho chúng ta ngày nay.
Sự phục sinh của Chúa Giê-su Christ là trụ cột của lịch sử nhân loại và của đức tin cá nhân. Nó được chứng thực bởi những bằng chứng lịch sử đáng tin cậy, ứng nghiệm những lời tiên tri đã báo trước, và mang ý nghĩa thần học sâu sắc cho sự cứu rỗi của chúng ta. Tin vào Đấng Christ Phục Sinh không phải là một bước nhảy mù quáng trong bóng tối, mà là một bước đi sáng suốt dựa trên sự mặc khải đáng tin cậy của Đức Chúa Trời.
Cuối cùng, lời mời gọi dành cho mỗi chúng ta cũng giống như lời mời gọi dành cho Ma-ri tại ngôi mộ trống: “Hãy đi đến cùng anh em ta, nói rằng: Ta lên cùng Cha ta và Cha các ngươi, cùng Đức Chúa Trời ta và Đức Chúa Trời các ngươi” (Giăng 20:17). Chúa Giê-su phục sinh đã mở ra con đường để chúng ta trở nên con cái Đức Chúa Trời. Tin nhận Ngài là tin vào Đấng đã chiến thắng sự chết, và đặt để cuộc đời mình trên nền tảng hy vọng sống động ấy. “Ngợi khen Đức Chúa Trời, là Cha Đức Chúa Jêsus Christ chúng ta, Ngài theo lòng thương xót cả thể khiến chúng ta lại sanh, đặng chúng ta nhờ sự sống lại của Đức Chúa Jêsus Christ mà có sự trông cậy sống” (1 Phi-e-rơ 1:3).