Chúa Có Tha Thứ Tội Lỗi Lớn Không?
Một trong những câu hỏi day dứt nhất trong lòng con người, đặc biệt là những ai ý thức sâu sắc về sự bội nghịch của mình, đó là: “Liệu tội lỗi của tôi có quá lớn, quá kinh khủng đến nỗi vượt ra ngoài tầm tha thứ của Đức Chúa Trời?”. Cảm giác tuyệt vọng, xấu hổ và xa cách này là chiến thuật lâu đời của kẻ thù để giam cầm linh hồn trong sự kết án. Bài nghiên cứu chuyên sâu này sẽ phân tích Kinh Thánh để khẳng định một chân lý vinh hiển và giải phóng: Ân điển và sự tha thứ của Đức Chúa Trời trong Chúa Cứu Thế Giê-xu là vô hạn và đủ cho mọi tội lỗi của con người.
Trước khi xét đến quy mô tội lỗi, chúng ta phải hiểu bản tính của Đấng tha thứ. Đức Chúa Trời trong Kinh Thánh được mặc khải trước hết là Đức Chúa Trời thánh khiết (Ê-sai 6:3), nhưng đồng thời là Đấng giàu lòng thương xót và tha thứ.
- Xuất Ê-díp-tô Ký 34:6-7 chép:
“Đức Giê-hô-va đi ngang qua trước mặt người (Môi-se) và hô rằng: Đức Giê-hô-va! Đức Giê-hô-va! Là Đức Chúa Trời nhân từ, thương xót, chậm giận, đầy dẫy ân huệ và thành thực... tha sự gian ác, sự trái phép và tội lỗi.”
Từ “nhân từ” trong tiếng Hê-bơ-rơ là “rachum” (רַחוּם), bắt nguồn từ gốc từ “rechem” (רֶחֶם) có nghĩa là **dạ mẹ**, diễn tả tình yêu thương sâu đậm, nâng niu, gắn bó ruột thịt. Lòng thương xót của Chúa không phải là cảm xúc nhất thời, mà là thuộc tính căn bản của Ngài. - Thi Thiên 103:8-12 tuyên bố:
“Đức Giê-hô-va... chẳng báo trả chúng tôi tùy theo tội ác chúng tôi... Vì hễ các từng trời cao trên đất bao nhiêu, thì sự nhân từ Ngài càng lớn cho kẻ nào kính sợ Ngài bấy nhiêu. Phương đông xa cách phương tây bao nhiêu, thì Ngài đã đem sự vi phạm chúng ta khỏi xa chúng tôi bấy nhiêu.”
Lời này khẳng định sự tha thứ của Chúa mang tính **cách ly vĩnh viễn** tội lỗi khỏi chúng ta.
Vậy, nếu bản tính Chúa là tha thứ, thì điều gì làm nên “tội lớn”? Trong thần học Kinh Thánh, mọi tội lỗi dù nhỏ hay lớn trong mắt người đời, đều là sự phạm đến sự thánh khiết tuyệt đối của Đức Chúa Trời (Rô-ma 3:23). Do đó, mọi tội lỗi đều là “lớn” vì chúng đáng bị hình phạt đời đời. Nhưng chính tại điểm này, Tin Lành trở nên rực rỡ: Chúa Cứu Thế Giê-xu đã gánh chịu hình phạt đó thay cho mọi tội lỗi.
Cốt lõi của sự tha thứ nằm ở thập tự giá. Giá trị của sự tha thứ không đo bằng mức độ “chịu đựng” của Đức Chúa Trời, mà đo bằng **giá trị vô hạn của sinh tế chuộc tội** – chính mạng sống của Con Một Ngài.
- 1 Giăng 1:7, 9 viết:
“Nhưng nếu chúng ta đi trong sự sáng... thì huyết của Đức Chúa Jêsus Christ, Con Ngài, làm sạch mọi tội chúng ta... Nếu chúng ta xưng tội mình, thì Ngài là thành tín công bình để tha tội cho chúng ta, và làm cho chúng ta sạch mọi điều gian ác.”
Từ “mọi” (tiếng Hy Lạp: “pas” - πᾶς) ở đây mang nghĩa **tất cả, mỗi một, không có ngoại lệ**. Huyết Chúa Giê-xu có hiệu lực làm sạch MỌI tội. - Cô-lô-se 2:13-14 giải thích:
“Ngài đã tha thứ hết mọi tội chúng ta, xóa tờ khế lập nghịch cùng chúng ta... và Ngài đã đóng đinh nó vào thập tự giá.”
Hình ảnh “tờ khế” (cheirographon - χειρόγραφον) là văn tự ghi nợ, có giá trị pháp lý. Tội lỗi của chúng ta được ghi lại như một bản án, nhưng đã bị Chúa Giê-xu “xóa” (exaleipho - ἐξαλείφω) – từ này dùng để chỉ việc tẩy xóa mực viết trên giấy da, và bị “đóng đinh” vào thập tự giá, tức là hủy bỏ hoàn toàn quyền lực cáo trạng của nó.
Vậy, nếu huyết Chúa Giê-xu có hiệu lực cho “mọi tội”, thì không có tội nào – dù là giết người, ngoại tình, bội đạo, hay bất kỳ điều gì – có thể nằm ngoài phạm vi của chữ “mọi” ấy. Giá trị của huyết Chúa là vô hạn, nên công suất tha thứ của nó cũng vô hạn.
Kinh Thánh không lý thuyết suông, mà đầy những minh chứng sống động về những cá nhân phạm tội trọng nhưng được tha thứ cách trọn vẹn.
1. Vua Đa-vít (2 Sa-mu-ên 11-12; Thi Thiên 51): Đây là trường hợp kinh điển về “tội lớn”: Ngoại tình với Bát-sê-ba và giết chồng bà là U-ri. Đây là tội phạm cả hai phương diện đạo đức và pháp lý. Sau khi bị tiên tri Na-than quở trách, Đa-vít đã ăn năn thật lòng. Thi Thiên 51 là lời cầu nguyện ăn năn mẫu mực: “Hãy dùng kinh giới tẩy sạch tội tôi... Hãy rửa tôi cho sạch hơn tuyết... Hãy dựng nên trong tôi một lòng trong sạch”
(câu 7,10). Câu trả lời của Chúa là gì? 2 Sa-mu-ên 12:13 ghi: “Đa-vít nói cùng Na-than rằng: Tôi có phạm tội cùng Đức Giê-hô-va. Na-than nói: Đức Giê-hô-va cũng đã xóa tội vua; vua không chết đâu.”
Từ “xóa” ở đây cũng là ‘avar’ (עָבַר), có nghĩa là **cất đi, tha thứ, đi qua**. Dù hậu quả trần thế vẫn còn (con trai chết), nhưng tội lỗi đã được tha thứ, và Đa-vít vẫn được gọi là “người vừa lòng Đức Chúa Trời” (Công vụ 13:22).
2. Sứ đồ Phao-lô (1 Ti-mô-thê 1:12-16): Phao-lô tự mô tả mình trước kia là “kẻ phạm thượng, kẻ bắt bớ, kẻ hung ác”
, thậm chí là “kẻ đứng đầu”
trong những tội nhân. Ông đã tán thành việc giết Ê-tiên và “làm hại Hội thánh của Đức Chúa Trời cách quá độ” (Ga-la-ti 1:13). Đó là tội bách hại chính Con Đức Chúa Trời qua việc bách hại thân thể Ngài là Hội Thánh. Thế nhưng, ông tuyên bố: “Ấy là lời chắc chắn, đáng đem lòng trọn vẹn nhận lấy, rằng Đức Chúa Jêsus Christ đã đến trong thế gian để cứu vớt kẻ có tội, ấy là kẻ có tội đứng đầu. Nhưng ta đã được thương xót”
(1 Ti-mô-thê 1:15-16). Lý do: “Cho nên ta đã được thương xót, hầu cho Đức Chúa Jêsus Christ tỏ mọi sự nhịn nhục của Ngài ra trong ta là kẻ làm đầu”
(câu 16). Sự tha thứ dành cho Phao-lô trở thành một bằng chứng mẫu mực cho mọi người về lòng nhịn nhục và ân điển vô hạn của Chúa.
3. Những kẻ đóng đinh Chúa Giê-xu (Lu-ca 23:34): Ngay trên thập tự giá, trong cơn đau đớn tột cùng do chính những kẻ hành hình gây ra, Chúa Giê-xu cầu nguyện: “Lạy Cha, xin tha cho họ, vì họ không biết mình làm điều gì.”
Lời cầu nguyện này là đỉnh cao của tình yêu tha thứ, bao trùm ngay cả tội giết Con Đức Chúa Trời – tội mà loài người tưởng chừng là không thể tha thứ được.
Sự tha thứ là món quà nhưng không (ân điển), nhưng nó được tiếp nhận qua một kênh duy nhất: sự ăn năn thật và đức tin nơi Chúa Cứu Thế Giê-xu.
- Công vụ 2:38 (lời giảng của Phi-e-rơ):
“Hãy hối cải, ai nấy phải nhân danh Đức Chúa Jêsus chịu phép báp-têm, để được tha tội mình.”
“Hối cải” (metanoeō - μετανοέω) có nghĩa là **thay đổi tâm trí, quay đầu lại**, không chỉ là cảm xúc hối tiếc, mà là một sự xoay chuyển toàn bộ khỏi tội lỗi và hướng về Đấng Christ. - Công vụ 10:43 khẳng định:
“Hết thảy các đấng tiên tri đều làm chứng về Ngài rằng hễ ai tin Ngài thì được sự tha tội vì danh Ngài.”
Đức tin (pisteuō - πιστεύω) là sự tin cậy, phó thác trọn vẹn vào con người và công tác cứu chuộc của Chúa Giê-xu, chứ không vào sự cố gắng hay công đức của bản thân.
Không có tội nào lớn đến nỗi sự ăn năn thật và đức tin chân thành không thể chạm đến được lòng thương xót của Chúa. Tuy nhiên, Kinh Thánh cũng cảnh báo về tội phạm đến Đức Thánh Linh (Ma-thi-ơ 12:31-32), mà các nhà giải kinh thường hiểu là **sự chối bỏ và phỉ báng Đức Thánh Linh một cách cứng lòng và cố ý, đến nỗi không còn nhận biết tội lỗi và không còn muốn ăn năn**. Nguy hiểm không nằm ở “tội quá lớn”, mà ở “lòng quá cứng” để không chịu ăn năn.
1. Cho Người Đang Gánh Nặng Tội Lỗi:
Hãy làm theo các bước của Đa-vít trong Thi Thiên 51:
- Xưng nhận cụ thể với Chúa (câu 3-4): Đừng bao biện. Thừa nhận tội đã phạm cùng Chúa.
- Cầu xin sự thanh tẩy (câu 7, 10): Tin cậy nơi huyết Chúa Giê-xu làm sạch.
- Cầu xin sự vui mừng về sự cứu rỗi được phục hồi (câu 12): Đừng để mặc cảm tội lỗi cướp đi sự bình an.
- Quyết tâm sống mới và làm chứng (câu 13): “Con sẽ dạy kẻ có tội con đường Chúa”. Sự tha thứ bạn nhận được trở thành chứng đạo đầy quyền năng.
2. Cho Hội Thánh Trong Chức Vụ Chăm Sóc:
- Phải có thái độ của Chúa Giê-xu với người đàn bà phạm tội (Giăng 8:1-11): Không kết án, nhưng cũng không dung túng tội lỗi (“hãy đi, đừng phạm tội nữa”). Mục tiêu là phục hồi, không phải hủy diệt.
- Hiểu rằng một người được tha thứ khỏi “tội lớn” thường trở nên người sốt sắng và biết ơn sâu sắc nhất, như Ma-ri Ma-đơ-len, Phao-lô, hay Augustine sau này.
3. Đối Phó Với Hồi Ức Và Cảm Giác Tội Lỗi:
Satan thường dùng “băng ghi âm cũ” về tội lỗi đã được tha thứ để kết án chúng ta. Hãy dùng Lời Chúa để chống trả:
- Rô-ma 8:1: “Cho nên hiện nay chẳng còn có sự đoán phạt nào cho những kẻ ở trong Đức Chúa Jêsus Christ.”
- Hê-bơ-rơ 10:17-18: “Chúa phán: ‘Ta sẽ không còn nhớ đến tội lỗi gian ác của chúng nữa.’ Vậy, tội lỗi đã được tha rồi, thì không cần dâng của lễ vì tội nữa.” Nếu chính Chúa không còn nhớ đến tội đã tha thứ, chúng ta cũng không nên để nó cai trị mình.
Câu hỏi “Chúa có tha thứ tội lỗi lớn không?” đã được Kinh Thánh trả lời dứt khoát: CÓ. Sự tha thứ không dựa trên quy mô tội lỗi của chúng ta, mà dựa trên quy mô tình yêu và ân điển của Đức Chúa Trời, được biểu lộ trọn vẹn nơi sự chết chuộc tội của Chúa Giê-xu Christ trên thập tự giá. Chúa Giê-xu đã trả giá đủ cho tội lỗi “nhỏ” nhất lẫn “lớn” nhất. Thách thức không phải là tìm kiếm một tội lỗi vượt quá khả năng tha thứ của Chúa – điều đó không tồn tại – mà là chạy đến với Ngài trong sự ăn năn và đức tin thật, tin rằng huyết Ngài có quyền năng làm sạch chính bạn.
Hãy để lời của tác giả bài thánh ca “Thật Phước Thay” (John Newton, một cựu buôn nô lệ được tha thứ) khích lệ bạn: “Ân điển Ngài bao la hơn tội lỗi ta.” Bạn không cần phải sống trong bóng tối của quá khứ nữa. Sự tha thứ trọn vẹn, tự do khỏi sự kết án, và một khởi đầu mới đang chờ đợi bạn trong Chúa Cứu Thế Giê-xu.