Luật đầu tiên được nhắc đến là gì?
Kinh Thánh là Lời của Đức Chúa Trời, chứa đựng những lẽ thật, lời hứa, và cả những luật lệ, điều răn mà Ngài đã ban cho con người. Trong số vô vàn mệnh lệnh được ghi lại, có một luật được xem là luật đầu tiên – mở đầu cho mối quan hệ giao ước giữa Đấng Tạo Hóa và loài người. Để hiểu rõ luật này, chúng ta cần quay về những trang đầu tiên của Sáng thế ký, nơi Đức Chúa Trời đặt A-đam trong vườn Ê-đen và truyền cho ông một điều răn đơn giản nhưng vô cùng hệ trọng.
Bối Cảnh Của Luật Đầu Tiên
Trước khi ban luật, Kinh Thánh cho biết Đức Chúa Trời đã dựng nên A-đam và đặt ông trong vườn Ê-đen “để trồng và giữ vườn” (Sáng thế 2:15). Vườn này đầy dẫy cây cối xinh tốt và đáng ưa thích, cùng với cây sự sống và cây biết điều thiện và điều ác (Sáng thế 2:9). Chính trong khung cảnh hoàn hảo đó, Đức Chúa Trời đã phán với A-đam:
“Ngươi được tự do ăn hoa quả các thứ cây trong vườn; nhưng về cây biết điều thiện và điều ác thì chớ nên ăn; vì một mai ngươi ăn, chắc sẽ chết.”
(Sáng thế 2:16-17, Bản Truyền Thống 1925)
Đây chính là luật đầu tiên được ghi lại trong Kinh Thánh – một lời truyền dạy trực tiếp từ Đức Chúa Trời đến con người, trước khi Ê-va được tạo dựng (theo trình tự Sáng thế 2:18-22). Lời này đặt nền móng cho mọi điều răn về sau, thể hiện quyền tể trị của Đức Chúa Trời và sự kêu gọi A-đam sống trong vâng phục.
Phân Tích Nội Dung Và Ý Nghĩa
Chúng ta hãy cùng phân tích chi tiết lời phán này qua ngôn ngữ gốc Hê-bơ-rơ và bối cảnh thần học.
1. Tự Do Và Giới Hạn
Lời phán bắt đầu bằng sự cho phép rộng rãi: “Ngươi được tự do ăn hoa quả các thứ cây trong vườn”. Trong tiếng Hê-bơ-rơ, cụm từ “āḵal tō’ḵēl” (ăn, bạn sẽ ăn) mang ý sự tự do tuyệt đối – A-đam có thể thưởng thức mọi thứ trong vườn, kể cả cây sự sống (vốn là biểu tượng của sự sống đời đời). Điều này cho thấy Đức Chúa Trời ban cho con người một phạm vi tự do rất lớn, không phải để hạn chế mà để con người được hưởng thụ sự tốt lành của Ngài.
Nhưng ngay sau đó là một điều cấm duy nhất: “về cây biết điều thiện và điều ác thì chớ nên ăn”. Cụm Hê-bơ-rơ “ûmē‘ēṣ hada‘aṯ ṭôḇ wāra‘ lō’ ṯō’ḵēl” nhấn mạnh sự nghiêm cấm. Đây là ranh giới rõ ràng mà Đức Chúa Trời đặt ra. Mục đích không phải để tước đoạt niềm vui của con người, nhưng để dạy con người biết vâng phục, biết giới hạn, và nhận biết quyền tể trị của Đấng Tạo Hóa.
2. Hậu Quả Của Sự Vi Phạm
Đức Chúa Trời không chỉ ra lệnh mà còn giải thích lý do: “vì một mai ngươi ăn, chắc sẽ chết”. Nguyên văn Hê-bơ-rơ: “kî bəyôm ’ăḵālleḵā mimmennû môṯ tāmûṯ”. Cụm “môṯ tāmûṯ” là một kiểu nói nhấn mạnh, dịch sát là “chết, bạn chắc chắn sẽ chết”. Điều này cho thấy hậu quả của việc bất tuân là sự chết – không chỉ là cái chết thể xác, mà trước hết là sự chết thuộc linh (tách rời khỏi Đức Chúa Trời, nguồn sự sống).
Như vậy, luật đầu tiên gắn liền với một lời cảnh báo nghiêm trọng. Nó cho thấy sự vâng phục mang lại sự sống, còn bất phục tùng dẫn đến sự chết. Đây là nguyên tắc nền tảng xuyên suốt Kinh Thánh (xem Phục truyền 30:15-20; Rô-ma 6:23).
Sự Vi Phạm Luật Đầu Tiên Và Hậu Quả
Thật đau buồn, A-đam và Ê-va đã không vâng lời. Ma quỷ, hiện thân qua con rắn, đã nghi ngờ hóa lời Đức Chúa Trời và xúi giục họ ăn trái cấm (Sáng thế 3:1-6). Hậu quả thảm khốc đã xảy ra: tội lỗi và sự chết vào thế gian, sự nguyền rủa trên đất, và loài người bị đuổi khỏi vườn Ê-đen (Sáng thế 3:7-24). Tất cả bắt nguồn từ việc vi phạm luật đầu tiên này.
Sứ đồ Phao-lô trong Rô-ma 5:12 đã viết: “Cho nên, như bởi một người mà tội lỗi vào trong thế gian, lại bởi tội lỗi mà có sự chết, thì sự chết đã trải qua trên hết thảy mọi người như vậy, vì mọi người đều đã phạm tội.” Sự bất tuân của A-đam đã khiến cả nhân loại sa vào tình trạng tội lỗi và chết.
Luật Đầu Tiên Và Đấng Christ – Sự Vâng Phục Trọn Vẹn
Nhưng câu chuyện không kết thúc ở đó. Đức Chúa Trời đã có kế hoạch cứu chuộc qua Chúa Giê-xu Christ, là “A-đam sau cùng” (1 Cô-rinh-tô 15:45). Trong khi A-đam thứ nhất bất tuân, Chúa Giê-xu đã hoàn toàn vâng phục Đức Chúa Trời, ngay cả đến chết trên cây thập tự (Phi-líp 2:8). Ngài đã chiến thắng cám dỗ trong đồng vắng (Ma-thi-ơ 4:1-11), điều mà A-đam đã thất bại trong vườn Ê-đen. Nhờ sự vâng phục của Ngài, ân điển và sự sống đời đời được ban cho những ai tin (Rô-ma 5:18-19).
Như vậy, luật đầu tiên không chỉ bày tỏ tiêu chuẩn thánh khiết của Đức Chúa Trời, mà còn chỉ ra nhu cầu cần có một Đấng vâng phục thay cho chúng ta.
Ứng Dụng Thực Tiễn Cho Cơ Đốc Nhân Ngày Nay
Luật đầu tiên vẫn còn nguyên giá trị cho chúng ta ngày nay. Dưới đây là một số bài học áp dụng trong đời sống:
1. Nhận Biết Quyền Tể Trị Của Đức Chúa Trời
Đức Chúa Trời là Đấng tạo dựng, Ngài có quyền đặt ra các giới hạn cho đời sống chúng ta. Việc vâng theo những điều Ngài dạy trong Kinh Thánh là biểu hiện của sự thừa nhận quyền tể trị ấy. Là con cái Ngài, chúng ta được mời gọi bước đi trong vâng phục với lòng yêu mến (Giăng 14:15).
2. Sống Trong Tự Do Nhưng Có Trách Nhiệm
Giống như A-đam được tự do ăn mọi thứ trừ một cây, Đức Chúa Trời ngày nay cũng ban cho chúng ta nhiều tự do trong đời sống. Tuy nhiên, tự do Cơ đốc không phải là phóng túng, mà luôn đi kèm trách nhiệm và sự kính sợ Chúa (1 Cô-rinh-tô 10:23). Chúng ta cần phân biệt rõ giữa điều Chúa cho phép và điều Ngài cấm đoán.
3. Cảnh Giác Với Những Cám Dỗ Làm Sai Lệch Lời Chúa
Ma quỷ đã dùng chiến thuật nghi ngờ Lời Chúa (“Có phải Đức Chúa Trời đã phán…?” – Sáng thế 3:1) và xuyên tạc (“Các ngươi chẳng chết đâu” – Sáng thế 3:4). Ngày nay, chúng ta cần đề phòng những lời dạy sai lạc, những triết lý thế gian muốn phủ nhận hoặc bẻ cong chân lý Kinh Thánh. Hãy “gắn chặt” mình vào Lời Chúa và Thánh Linh để phân biệt điều thật và giả (Ê-phê-sô 6:17; 1 Giăng 4:1).
4. Quyết Tâm Vâng Lời Dù Có Giá Trị
Vâng lời Đức Chúa Trời có khi đòi hỏi chúng ta từ bỏ những điều dường như hấp dẫn, nhưng hãy nhớ hậu quả của sự bất tuân là tai họa, còn sự vâng phục dẫn đến phước hạnh và sự sống (Phục truyền 30:19-20). Chúa Giê-xu đã làm gương: “dầu là Con, Ngài đã học tập vâng lời bởi những sự khốn khổ mình đã chịu” (Hê-bơ-rơ 5:8).
5. Nương Cậy Vào Ân Điển Và Sức Lực Của Chúa
Chúng ta không thể vâng phục cách trọn vẹn bằng sức riêng. Nhưng nhờ đức tin nơi Chúa Giê-xu, chúng ta được tha thứ khi thất bại và nhận lấy Thánh Linh để có năng lực sống đẹp lòng Chúa (Ga-la-ti 5:16; Phi-líp 2:13). Hãy sống mỗi ngày với tấm lòng muốn vâng theo ý muốn Ngài.
Kết Luận
Luật đầu tiên trong Kinh Thánh – “ngươi chớ ăn trái cây biết điều thiện và điều ác” – không chỉ là một câu chuyện lịch sử, mà còn là bài học sống động về sự vâng phục, tự do và hậu quả của tội lỗi. Qua sự bất tuân của A-đam, chúng ta thấy mình cũng dễ sa ngã; qua sự vâng phục của Chúa Giê-xu, chúng ta tìm được hy vọng và ơn cứu chuộc. Ước mong mỗi Cơ đốc nhân luôn giữ lòng yêu mến Chúa, đi trong đường lệnh Ngài, và kinh nghiệm phước hạnh của sự vâng lời.