Ân tứ thuộc giúp đỡ là gì?

02 December, 2025
15 phút đọc
2,835 từ
Chia sẻ:

Ân Tứ Thuộc Giúp Đỡ

Trong thân thể Đấng Christ, mỗi tín hữu đều được Chúa ban cho những ân tứ thuộc linh đặc biệt để gây dựng Hội Thánh (I Phi-e-rơ 4:10). Trong số những ân tứ được liệt kê, có một ân tứ thường không gây chú ý nhưng lại là chất kết dính và là nền tảng thiết yếu cho mọi hoạt động: ân tứ giúp đỡ (hay còn dịch là “ân tứ cứu giúp”). Bài nghiên cứu này sẽ đi sâu vào Kinh Thánh để khám phá bản chất, biểu hiện, và tầm quan trọng của ân tứ thánh khiết này.

I. Định Nghĩa Kinh Thánh và Bối Cảnh

Ân tứ giúp đỡ được Phao-lô đề cập trực tiếp trong I Cô-rinh-tô 12:28: “Ấy vậy, có phải hết thảy đều là sứ đồ sao? Hết thảy đều là tiên tri sao? Hết thảy đều là giáo sư sao? Hết thảy đều làm phép lạ sao? Hết thảy đều được ơn chữa bịnh sao? Hết thảy đều nói tiếng lạ sao? Hết thảy đều thông giải tiếng lạ sao? Hãy ước ao cho được sự ban cho lớn hơn hết. Tôi còn chỉ đường tốt lành hơn nữa cho anh em.” (Sau đó ông nói về tình yêu thương trong chương 13). Trong bản liệt kê này, ân tứ “giúp đỡ” (ἀντλήμψεις – *antilēmpseis*) và “cai trị” (κυβερνήσεις – *kybernēseis*) được đặt ngay sau những ân tứ được xem là “quan trọng” như sứ đồ, tiên tri, giáo sư.

Từ Hy Lạp ἀντλήμψεις (antilēmpseis) xuất phát từ động từ ἀντιλαμβάνομαι (antilambanomai), mang ý nghĩa mạnh mẽ: nắm lấy, hỗ trợ, nâng đỡ, đỡ lấy, tiếp sức. Nó bao hàm hình ảnh một người chủ động đưa tay ra để nâng đỡ ai đó đang yếu đuối, gánh vác một phần gánh nặng với họ. Từ này cũng xuất hiện trong Công vụ 20:35, nơi Phao-lô nhắc lại lời Chúa Giê-xu: “ban cho thì có phước hơn nhận lãnh”, và trong Lu-ca 1:54, nói về việc Chúa “vùa giúp” Y-sơ-ra-ên.

Một phân đoạn khác thường được xem xét song song là Rô-ma 12:6-8, khi Phao-lô liệt kê các ân tứ: “Vì chúng ta có các sự ban cho khác nhau, tùy theo ơn đã ban cho chúng ta, ai được ban cho nói tiên tri, hãy tập nói theo lượng đức tin; ai được gọi đến làm chức vụ, hãy buộc mình vào chức vụ; ai dạy dỗ, hãy chăm mà dạy dỗ; ai gánh việc khuyên bảo, hãy khuyên bảo; ai bố thí, hãy lấy lòng rộng rãi mà bố thí; ai cai trị, hãy siêng năng mà cai trị; ai làm sự thương xót, hãy lấy lòng vui vẻ mà làm.” Mặc dù không dùng cùng một từ, nhưng tinh thần của “ai làm sự thương xót” (ἐλεῶν – *eleōn*) và “ai bố thí” (μεταδιδοὺς – *metadidous*) rất gần với tinh thần của ân tứ giúp đỡ – đó là sự hỗ trợ thiết thực, xuất phát từ lòng thương xót.

II. Bản Chất và Biểu Hiện của Ân Tứ Giúp Đỡ

Ân tứ giúp đỡ không đơn thuần là một thái độ tốt hay việc làm tử tế thông thường. Đó là một sự ban cho siêu nhiên từ Đức Thánh Linh, khiến người sở hữu nó có một sự nhạy cảm đặc biệt trước những nhu cầu thực tế của người khác và một sự thôi thúc mãnh liệt, bền bỉ để đáp ứng những nhu cầu đó một cách hiệu quả và kịp thời. Người có ân tứ này thấy được những điều người khác bỏ qua và tìm thấy niềm vui sâu sắc trong việc phục vụ phía sau hậu trường.

Những biểu hiện cụ thể của ân tứ giúp đỡ có thể bao gồm:

  • Hỗ trợ vật chất và thực tế: Như tổ chức bữa ăn cho gia đình có người đau yếu, giúp dọn dẹp, sửa chữa nhà cửa, chăm sóc trẻ em để người khác có thời gian nghỉ ngơi hay hầu việc Chúa (Công vụ 6:1-3 – việc chọn bảy người để “giúp việc” phân phối đồ ăn).
  • Hỗ trợ cảm xúc và tinh thần: Lắng nghe, an ủi, động viên, và ở bên cạnh những người đang trải qua khủng hoảng, mất mát (Rô-ma 12:15).
  • Hỗ trợ hành chính và hậu cần: Quản lý, sắp xếp, tổ chức các sự kiện của Hội Thánh một cách trơn tru để những người có ân tứ giảng dạy, lãnh đạo có thể tập trung vào chức vụ của mình. Đây chính là sự “giúp đỡ” (antilēmpseis) và “cai trị/quản trị” (kybernēseis) đi đôi với nhau trong I Cô-rinh-tô 12:28.
  • Hỗ trợ tài chính: Nhận biết nhu cầu và kín đáo, rộng rãi đóng góp để gánh vác gánh nặng tài chính cho công việc Chúa và anh chị em (II Cô-rinh-tô 8:1-4, Rô-ma 12:8 “ai bố thí, hãy lấy lòng rộng rãi”).

Một gương mẫu tuyệt vời trong Kinh Thánh là nhóm các bà gái đã theo và giúp đỡ Chúa Giê-xu và các môn đồ bằng của cải mình (Lu-ca 8:1-3). Họ không giảng dạy hay làm phép lạ, nhưng sự hỗ trợ vật chất và sự đồng hành trung tín của họ là phần không thể thiếu cho chức vụ của Chúa. Hay hình ảnh Ê-vốt-đia và Sin-ty-cơ trong Phi-líp 4:2-3, những người “cùng chiến đấu với Phao-lô trong việc giảng Tin Lành”. Sự “chiến đấu” này không chỉ là thuộc linh, mà có thể bao gồm mọi sự hỗ trợ thực tế họ dành cho sứ đồ.

III. Sự Khác Biệt Giữa Ân Tứ Giúp Đỡ và Sự Phục Vụ Chung

Mọi Cơ Đốc nhân đều được kêu gọi phục vụ và bày tỏ lòng yêu thương qua việc làm (Ga-la-ti 6:2, 10). Tuy nhiên, ân tứ giúp đỡ có những điểm đặc trưng:

  • Độ nhạy bén và tần suất: Người có ân tứ này thường nhìn thấy nhu cầu đầu tiên và thấy nhiều nhu cầu hơn người khác. Họ không chờ được nhờ vả.
  • Khả năng và sức chịu đựng: Họ có khả năng đặc biệt để đáp ứng nhu cầu một cách hiệu quả, khôn ngoan, lâu dài mà không bị kiệt sức hay oán giận. Họ tìm thấy năng lượng và sự thỏa nguyện trong chính việc phục vụ đó.
  • Tác động và hiệu quả: Sự giúp đỡ của họ thường mang tính chiến lược, giải quyết tận gốc vấn đề, không chỉ là sự trợ giúp tạm thời. Họ giúp “nâng cả hệ thống lên”.

Nói cách khác, trong khi mọi chiếc xe đều cần bánh xe, thì người có ân tứ giúp đỡ giống như bộ phận dầu nhớt và hệ thống đệm – họ khiến mọi thứ vận hành trơn tru, giảm ma sát, và bảo vệ các bộ phận khác khỏi hao mòn.

IV. Ứng Dụng Thực Tế Trong Đời Sống Cơ Đốc

1. Nhận Biết và Nuôi Dưỡng Ân Tứ:
Nếu bạn thường xuyên bị thu hút bởi các nhu cầu thực tế, cảm thấy bứt rứt nếu không làm gì đó để giảm bớt gánh nặng cho người khác, và nhận thấy sự giúp đỡ của mình thực sự mang lại hiệu quả và sự nhẹ nhõm lâu dài, rất có thể bạn có ân tứ này. Hãy cầu nguyện xin Chúa mở rộng và hướng dẫn bạn sử dụng ân tứ này. Đọc và suy ngẫm các gương mẫu như Ba-na-ba (con trai của sự yên ủi, Công vụ 4:36-37), Ta-bi-ta (người “làm nhiều việc lành và hay bố thí”, Công vụ 9:36).

2. Sử Dụng Trong Hội Thánh Địa Phương:
Hội Thánh cần công nhận và tạo không gian cho ân tứ này phát huy. Thay vì chỉ tập trung vào các chức vụ “trước cửa chuồng chiên”, hãy trân trọng những người:
- Phụ trách tiếp đón, chuẩn bị bánh và nước cho Tiệc Thánh, dọn dẹp.
- Thành lập và vận hành mạng lưới hỗ trợ thực phẩm, chăm sóc trẻ, thăm viếng người bệnh.
- Hỗ trợ kỹ thuật âm thanh, truyền hình, hay quản lý trang web, mạng xã hội.
Những việc này không “kém thuộc linh” hơn việc giảng dạy. Chính Chúa Giê-xu đã nêu gương khi rửa chân cho môn đồ (Giăng 13:1-17), một hành động giúp đỡ thực tế tối cao.

3. Cân Bằng và Phòng Ngừa:
Người có ân tứ giúp đỡ cần đề phòng:
- Kiêu ngạo thuộc linh ngầm: Nghĩ rằng chỉ có mình mới thật sự làm việc, xem thường những ân tứ khác.
- Sự cay đắng: Vì làm nhiều mà không được công nhận. Cần nhớ mình phục vụ Chúa, không phải để được người đời khen ngợi (Cô-lô-se 3:23-24).
- Kiệt sức: Vì không biết nói “không” và không dành thời gian chăm sóc bản thân, nuôi dưỡng đời sống thuộc linh riêng tư. Cần học nơi Chúa Giê-xu – Ngài vừa phục vụ đám đông, vừa tìm nơi thanh vắng để cầu nguyện (Mác 1:35).

V. Kết Luận: Nền Tảng Của Một Thân Thể Lành Mạnh

Ân tứ giúp đỡ là một minh chứng hùng hồn cho chân lý: “Lại trong một thân, các chi thể dầu nhiều, chỉ hiệp làm một, thì các chi thể cũng vậy” (I Cô-rinh-tô 12:12). Không có chi thể nào là vô ích. Những công việc thầm lặng của người giúp đỡ chính là chất dinh dưỡng và hệ miễn dịch cho thân thể Đấng Christ. Họ khiến tình yêu thương của Đức Chúa Trời trở nên hữu hình, cụ thể và cảm động.

Cuối cùng, mọi ân tứ đều phải được vận hành trong tình yêu thương (I Cô-rinh-tô 13). Ân tứ giúp đỡ mà không có tình yêu thương sẽ trở thành sự can thiệp kiểm soát, sự trợ giúp đầy điều kiện, hoặc sự mệt mỏi đầy oán giận. Nhưng khi được thúc đẩy bởi tình yêu thương của Đấng Christ, nó trở thành một hương thơm ngọt ngào, một bàn tay ấm áp của chính Chúa chạm đến những nỗi đau và nhu cầu thầm kín nhất. Ước mong mỗi chúng ta, dù có ân tứ này cách đặc biệt hay không, đều học tập tinh thần sẵn sàng “mang gánh nặng cho nhau” (Ga-la-ti 6:2), để qua đó, cả thế gian nhìn biết chúng ta là môn đồ của Ngài.

Quay Lại Bài Viết