Ngày của Chúa
Trong hành trình đức tin, có những khái niệm Kinh Thánh vừa mang tính hy vọng trọng đại vừa chất chứa sự nghiêm trang. "Ngày của Chúa" (The Day of the Lord) là một trong những chủ đề như thế. Đây không đơn thuần là một thuật ngữ thần học, mà là một lời hứa, một lời cảnh báo, và là đỉnh điểm của kế hoạch cứu chuộc của Đức Chúa Trời. Bài nghiên cứu chuyên sâu này sẽ khảo sát khái niệm này xuyên suốt Kinh Thánh, từ ngữ nguyên Hy Lạp và Hê-bơ-rơ, phân tích bối cảnh tiên tri và sứ đồ, và rút ra những ứng dụng thiết thực cho đời sống Cơ Đốc nhân ngày nay.
Để hiểu thấu đáo, chúng ta phải trở về với ngôn ngữ gốc. Trong Cựu Ước, cụm từ được dùng là **"יוֹם יְהוָה" (Yom Yahweh)** - "Ngày của Đức Giê-hô-va". Từ **"יוֹם" (yom)** có nghĩa là "ngày", nhưng trong ngữ cảnh tiên tri, nó thường chỉ một khoảng thời gian, một giai đoạn mà Đức Chúa Trời can thiệp cách đặc biệt và cuối cùng vào lịch sử loài người. Còn **"יְהוָה" (Yahweh)** là danh xưng giao ước đặc biệt của Đức Chúa Trời.
Trong Tân Ước, sứ đồ Giăng dùng cụm từ Hy Lạp **"κυριακὴ ἡμέρα" (kuriakē hēmera)** trong Khải huyền 1:10, thường được dịch là "Ngày của Chúa". **"κυριακὴ" (kuriakē)** là tính từ sở hữu, có nghĩa "thuộc về Chúa" (belonging to the Lord). **"ἡμέρα" (hēmera)** cũng có nghĩa là "ngày". Điều quan trọng cần lưu ý: đây không phải là tên gọi cho ngày Chúa Nhật (Sunday), dù từ này về sau được dùng để chỉ ngày thờ phượng. Trong ngữ cảnh Khải huyền, nó trực tiếp chỉ về thời kỳ cuối cùng, ngày Chúa Giê-xu Christ tái lâm trong quyền năng và vinh hiển để phán xét và thiết lập vương quốc đời đời của Ngài.
Các tiên tri Cựu Ước loan báo về Ngày của Chúa như một sự kiện vừa đáng sợ vừa đem lại hy vọng. Nó mang hai sắc thái rõ rệt: sự phán xét công bình trên kẻ thù nghịch cùng Đức Chúa Trời và dân Ngài, và sự giải cứu và phục hưng cho phần sót lại trung tín.
1. Một Ngày của Thịnh Nộ và Phán Xét:
"Ngày lớn của Đức Giê-hô-va gần; nó gần và đến rất kíp... Ngày ấy là ngày thịnh nộ, ngày hoạn nạn và sự khốn khổ, ngày hủy phá và hoang vu, ngày tối tăm và mờ mịt" (Sô-phô-ni 1:14-15). Tiên tri Ê-sai cũng mô tả: "Nầy, ngày của Đức Giê-hô-va đến, là ngày hung bạo, có cơn giận và nóng nảy, đặng làm cho đất nên hoang vu, và diệt những kẻ có tội khỏi đó" (Ê-sai 13:9). Ngày ấy được ví như sự hủy diệt của Sô-đôm và Gô-mô-rơ (Ê-sai 13:19; Sô-phô-ni 2:9), nơi sự kiêu ngạo và tội lỗi của con người bị đối diện với sự thánh khiết tuyệt đối của Đức Chúa Trời.
2. Một Ngày của Sự Giải Cứu và Phục Hưng:
Song song với sự phán xét là lời hứa phục hồi. Tiên tri Giô-ên tiên báo: "Xảy ra trong những ngày sau rốt, ta sẽ đổ Thần ta khắp trên mọi xác thịt... Trước khi ngày lớn và vinh hiển của Đức Giê-hô-va chưa đến, thì mặt trời sẽ đổi ra tối tăm, mặt trăng ra máu" (Giô-ên 2:28-31). Tiên tri Ma-la-chi thì nói về sự xuất hiện của Đấng Mê-si: "Nầy, ngày đó đến, cháy như lò lửa... Nhưng đối với các ngươi là kẻ kính sợ danh ta, thì mặt trời công bình sẽ mọc lên, và trong những cánh nó có sự chữa bệnh" (Ma-la-chi 4:1-2). Đây là nguồn hy vọng lớn lao cho những ai trông đợi sự cứu rỗi của Chúa.
Tân Ước mặc khải trọn vẹn hơn về Ngày của Chúa, và trung tâm của ngày ấy chính là Chúa Giê-xu Christ. Ngài là Đấng Mê-si mà Cựu Ước đã nói trước, và Ngày của Chúa chính là ngày Ngài trở lại.
1. Chúa Giê-xu Christ - Trung Tâm của Ngày Ấy:
Sứ đồ Phao-lô mô tả rõ ràng: "Vì chính anh em biết rõ lắm rằng ngày của Chúa sẽ đến như kẻ trộm trong ban đêm... Nhưng khi người ta sẽ nói rằng: "Bình hòa và an ổn", thì tai họa thình lình xảy đến, như sự đau đớn xảy đến cho người đàn bà có nghén, và người ta chắc không tránh khỏi đâu" (1 Tê-sa-lô-ni-ca 5:2-3). Sự so sánh với "kẻ trộm" nhấn mạnh tính bất ngờ và sự cần thiết phải luôn tỉnh thức. Trong thư thứ hai gửi cùng Hội thánh, ông gọi đây là "ngày của Đấng Christ" (2 Tê-sa-lô-ni-ca 2:2), xác định Chúa Giê-xu là Chủ Tể của ngày đó.
2. Sự Kiện Tái Lâm và Phán Xét Cuối Cùng:
Sách Khải huyền, với khải tượng về "κυριακὴ ἡμέρα" (Khải huyền 1:10), mô tả một chuỗi các biến cố kinh khiếp (các ấn, kèn, và bát thịnh nộ) dẫn đến sự trở lại của Đấng Christ: "Kìa, Ngài đến giữa những đám mây, mọi mắt sẽ trông thấy, cả đến những kẻ đã đâm Ngài cũng trông thấy" (Khải huyền 1:7). Đây là sự ứng nghiệm của lời tiên tri trong Cựu Ước và là sự hoàn tất của kế hoạch cứu chuộc. Ngày ấy kết thúc bằng trận chiến Ha-ma-ghê-đôn (Khải huyền 16:16), sự phán xét trước tòa trắng lớn (Khải huyền 20:11-15), và sự xuất hiện của trời mới đất mới (Khải huyền 21:1).
Lẽ đạo về Ngày của Chúa không phải chỉ để tranh luận thần học hay vẽ nên những viễn cảnh xa vời, mà phải biến đổi cách chúng ta sống ngay hôm nay. Kinh Thánh đưa ra những mệnh lệnh rõ ràng:
1. Sống Tỉnh Thức và Tiết Độ:
Vì ngày ấy đến "như kẻ trộm", thái độ duy nhất phù hợp là tỉnh thức. "Vậy thì chớ ngủ như kẻ khác, nhưng phải tỉnh thức và tiết độ" (1 Tê-sa-lô-ni-ca 5:6). Điều này có nghĩa là sống với nhận thức rằng thời gian là ân điển, rằng mỗi ngày chúng ta đang tiến gần hơn đến ngày trọng đại ấy. Nó đòi hỏi sự tự chủ, không để bị cuốn vào sự mê ngủ thuộc linh của thế gian.
2. Mặc Lấy Giáp Trị Thuộc Linh:
Phao-lô khuyên: "Nhưng vì chúng ta thuộc về ban ngày, nên hãy tiết độ, mặc áo giáp bằng đức tin và lòng yêu thương, lấy sự trông cậy về sự cứu rỗi làm mão trụ" (1 Tê-sa-lô-ni-ca 5:8). Đức tin nơi lời hứa của Chúa, tình yêu thương đối với anh em và sự hy vọng vững chắc về sự cứu rỗi là vũ khí bảo vệ chúng ta khỏi sự tấn công của kẻ thù và sự thất vọng trong những ngày cuối cùng.
3. Sống Thánh Khiết và Tin Kính:
Sứ đồ Phi-e-rơ đặt câu hỏi then chốt: "Vậy, vì mọi sự đó sẽ phải tiêu tán, thì anh em phải nên thánh và tin kính trong mọi sự ăn ở của mình, đang khi trông đợi trời mới đất mới" (2 Phi-e-rơ 3:11-13). Niềm tin về Ngày của Chúa thúc đẩy chúng ta sống đời sống thánh sạch, vì biết rằng mọi sự hiện tại là tạm bợ và chúng ta đang chờ đợi một thực tại vĩnh cửu.
4. Rao Truyền Phúc Âm Cách Khẩn Trương:
Nhận thức về sự phán xét sắp đến phải thúc giục chúng ta chia sẻ tình yêu và ân điển của Chúa Cứu Thế Giê-xu. Đây là động lực lớn nhất cho công tác truyền giáo. Mỗi linh hồn cần được nghe Phúc Âm trước khi cửa ân điển đóng lại.
Ngày của Chúa là ngày cuối cùng của lịch sử nhân loại tội lỗi và là khởi đầu vinh quang cho vương quốc đời đời của Đức Chúa Trời. Nó nhắc nhở chúng ta rằng lịch sử không phải là những vòng xoáy vô định, mà có một điểm đến được định trước bởi Đấng Tạo Hóa. Mọi sự dối trá, bất công và đau khổ sẽ bị phán xét và chấm dứt. Mọi nước mắt sẽ được lau sạch.
Đối với người tin Chúa Giê-xu, Ngày của Chúa không phải là điều đáng sợ, mà là ngày chúng ta được gặp Chúa mặt đối mặt. Như lời sứ đồ Gioan: "Hỡi các con cái bé mọn, hãy ở trong Ngài, hầu cho nếu Ngài hiện đến, chúng ta cũng đầy sự vững lòng, không bị hổ thẹn và quăng xa khỏi Ngài trong kỳ Ngài ngự đến" (1 Giăng 2:28).
Ước mong mỗi chúng ta, với lòng kính sợ Chúa và niềm hy vọng tràn đầy, sống mỗi ngày như thể hôm nay chính là ngày chúng ta được đối diện với Vua của muôn vua, Chúa của muôn chúa - Chúa Giê-xu Christ, Đấng là Alpha và Omega, là Đầu Tiên và Cuối Cùng.