Mọi người có phải sinh ra đều là người vô thần?

03 December, 2025
17 phút đọc
3,385 từ
Chia sẻ:

Mọi Người Có Phải Sinh Ra Đều Là Người Vô Thần?

Chủ đề “Mọi người có phải sinh ra đều là người vô thần?” không chỉ là một câu hỏi triết học hay xã hội học, mà còn là một vấn đề thần học căn bản đụng chạm đến bản chất con người, tội lỗi và sự mặc khải của Đức Chúa Trời. Từ góc nhìn của Thánh Kinh và đức tin Tin Lành, câu trả lời không đơn giản là “có” hay “không”. Bài nghiên cứu này sẽ đi sâu khảo sát Kinh Thánh để tìm hiểu về trạng thái tâm linh tự nhiên của con người khi chào đời, sự hiểu biết về Đức Chúa Trời được ghi trong lòng người, và bản chất của tội lỗi đã ảnh hưởng đến mối quan hệ đó như thế nào.

I. Con Người Được Dựng Nên Trong Hình Ảnh Đức Chúa Trời: Mối Liên Hệ Căn Bản

Để hiểu bản chất tâm linh của một con người khi sinh ra, chúng ta phải quay về điểm khởi đầu theo Sáng Thế Ký. Sáng-thế-ký 1:26-27 chép: “Đức Chúa Trời phán rằng: Chúng ta hãy làm nên loài người như hình ta và theo tượng ta... Đức Chúa Trời dựng nên loài người như hình Ngài; Ngài dựng nên loài người giống như hình Đức Chúa Trời.”

Từ “hình” trong tiếng Hê-bơ-rơ là **צֶלֶם (tselem)**, mang ý nghĩa một hình ảnh đại diện hoặc tượng trưng. Từ “tượng” là **דְּמוּת (demuth)**, nhấn mạnh sự tương tự, giống nhau. Điều này cho thấy con người được tạo dựng với một bản chất thiêng liêng đặc biệt, được ban cho khả năng nhận biết Đức Chúa Trời, giao tiếp với Ngài, và phản chiếu các thuộc tính đạo đức của Ngài (như sự thánh khiết, công bình, yêu thương, và lý trí). Tâm linh con người (ruach) được Đức Chúa Trời ban cho (Sáng-thế-ký 2:7). Như vậy, theo ý định nguyên thủy của Đấng Tạo Hóa, con người không được dựng nên để là “vô thần”—nghĩa là hoàn toàn không có nhận thức hay mối quan hệ với Đức Chúa Trời. Trạng thái tự nhiên ban đầu là một mối tương giao trọn vẹn và thân mật.

II. Sự Sa Ngã Và Tội Lỗi Di Truyền: Sự Chết Thuộc Linh Và Sự Làm Tối Tâm Trí

Tuy nhiên, câu chuyện không dừng lại ở sự sáng tạo hoàn hảo. Sáng-thế-ký chương 3 ghi lại sự sa ngã của loài người khi A-đam và Ê-va bất tuân mạng lệnh của Đức Chúa Trời. Hậu quả thảm khốc không chỉ là sự đuổi khỏi vườn Ê-đen, mà là sự chết thuộc linh ngay lập tức và sự chết thuộc thể sau này. Mối tương giao với Đức Chúa Trời bị đứt đoạn. Tội lỗi đã trở nên một bản chất di truyền cho toàn thể nhân loại. Rô-ma 5:12 giải thích rõ: “Cho nên, như bởi một người mà tội lỗi vào trong thế gian, lại bởi tội lỗi mà có sự chết, thì sự chết đã trải qua trên hết thảy mọi người như vậy, vì mọi người đều phạm tội.”

Điều này dẫn chúng ta đến giáo lý then chốt về **“Tội tổ tông”** hay “bản chất tội lỗi”. Mỗi con người sinh ra đều thừa hưởng bản chất sa ngã từ A-đam. Thi-thiên 51:5 (lời của vua Đa-vít) thừa nhận: “Kìa, tôi sinh ra trong sự gian ác, Mẹ tôi đã hoài thai tôi trong tội lỗi.” Từ “gian ác” (**אָוֶן, aven**) và “tội lỗi” (**חֵטְא, chet**) chỉ ra một tình trạng hư hỏng có từ trong nguồn gốc. Vậy, có phải đứa trẻ sinh ra là một “tội nhân nhỏ” với một tâm linh đã chết? Kinh Thánh dạy rằng chúng thừa hưởng bản chất tội lỗi, nhưng sự phán xét cụ thể dành cho tội lỗi cá nhân (Rô-ma 5:13-14). Tuy nhiên, bản chất đó tự nó đã khiến con người xa cách Đức Chúa Trời (Ê-phê-sô 2:1: “Còn anh em đã chết vì lầm lỗi và tội ác mình”).

Phao-lô mô tả chi tiết trạng thái của tâm trí con người không có Đấng Christ trong Rô-ma 1:18-23. Ông nói rằng loài người biết về Đức Chúa Trời, nhưng đã “cố ý không nhìn biết Đức Chúa Trời” (câu 28). Từ Hy Lạp được dùng cho “cố ý không nhìn biết” là **ἐπιγνόντες (epignontes)**, hàm ý một sự hiểu biết đầy đủ nhưng cố tình từ chối. Họ “lấy sự không công bình mà trói buộc lẽ thật” (câu 18). Vậy, theo phân đoạn then chốt này, không ai có thể nói “Tôi hoàn toàn không biết gì về Đức Chúa Trời”. Thay vào đó, sự vô thần thực tiễn là một sự **đàn áp** (trói buộc) sự hiểu biết mà Đức Chúa Trời đã ban cho.

III. Sự Mặc Khải Chung Và Tiếng Nói Của Lương Tâm

Điều gì chứng minh rằng con người không sinh ra như một tờ giấy trắng hoàn toàn vô thần? Kinh Thánh đề cập đến hai phương cách Đức Chúa Trời bày tỏ chính mình cho mọi người:

1. Sự Mặc Khải Qua Tạo Vật (Mặc Khải Chung): Rô-ma 1:20 tuyên bố mạnh mẽ: “Vả, từ buổi sáng thế, các vật thấy được của Ngài là quyền phép đời đời và bổn tánh Ngài, thì đều thấy rõ ràng, cho nên họ không thể chữa mình được.” Sự vĩ đại, trật tự và sự phức tạp của vũ trụ rao truyền cách hùng hồn về một Đấng Tạo Hóa quyền năng và thông thái. Sự hiểu biết này được ban cho mọi người, ở mọi nơi, mọi thời.

2. Sự Mặc Khải Qua Luật Pháp Trong Lòng (Lương Tâm): Rô-ma 2:14-15 giải thích: “Vả, khi những người ngoại không có luật pháp, theo tự nhiên làm những việc luật pháp dạy biểu, thì những người ấy, dầu không có luật pháp, cũng tự nên luật pháp cho mình. Họ tỏ ra rằng việc luật pháp đã ghi trong lòng mình: còn lương tâm mình làm chứng cho luật pháp; ý tưởng mình khi thì cáo giác mình, khi thì binh vực mình.” Từ “lương tâm” trong tiếng Hy Lạp là **συνείδησις (syneidēsis)**, có nghĩa là “sự hiểu biết cùng với”. Đó là khả năng bẩm sinh phân biệt phải trái, một cơ chế nội tại phán xét hành vi của chính mình, phản ánh luật pháp đạo đức của Đức Chúa Trời.

Hai điều này cho thấy một đứa trẻ sinh ra, dù mang bản chất tội lỗi, nhưng vẫn sở hữu tiềm năng nhận biết về Đức Chúa Trời qua thế giới xung quanh và tiếng nói bên trong về đạo đức. Chúng không sinh ra với một tâm trí hoàn toàn trống rỗng về Đức Chúa Trời. Thay vào đó, chúng sinh ra với một tâm linh bị tổn thương và một tâm trí bị làm cho tối tăm (Ê-phê-sô 4:18) bởi tội lỗi, khiến họ từ chối, bóp méo hoặc đàn áp sự hiểu biết đó khi lớn lên và phát triển nhận thức.

IV. Quan Điểm Của Chúa Jêsus Về Trẻ Em Và Đức Tin

Chúa Jêsus Christ đã đưa ra một cái nhìn đầy ân điển và quan trọng về trạng thái tâm linh của trẻ nhỏ. Trong Ma-thi-ơ 19:14, Ngài phán: “Hãy để con trẻ đến cùng ta, đừng ngăn cấm chúng nó; vì vương quốc thiên đàng thuộc về những kẻ giống như con trẻ ấy.” Hơn nữa, trong Ma-thi-ơ 18:3-4, Ngài dạy: “Nếu các ngươi không đổi lại và nên như con trẻ, thì chẳng được vào vương quốc thiên đàng đâu... Hễ ai trở nên khiêm nhường như đứa trẻ nầy, sẽ là lớn hơn hết trong vương quốc thiên đàng.”

Điều này không nhất thiết có nghĩa mọi trẻ em đều đã được cứu, nhưng nó cho thấy một bản tính dễ tiếp nhận, đơn sơ và lệ thuộc mà Nước Trời đòi hỏi. Trẻ em có một sự cởi mở và tin cậy tự nhiên mà người lớn, qua sự cứng lòng và lý luận của tội lỗi, thường đánh mất. Điều này phù hợp với giáo lý về **“Tuổi Trách Nhiệm”** (Age of Accountability) mà nhiều nhà thần học Tin Lành nhìn nhận—đó là thời điểm một cá nhân đủ nhận thức để hiểu biết về tội lỗi, sự công bình của Đức Chúa Trời và đủ khả năng đáp lại hay khước từ Tin Lành. Trước thời điểm đó, ân điển và sự thương xót của Đức Chúa Trời dành cho trẻ nhỏ được nhìn thấy qua lời của Đa-vít về đứa con chết yểu của ông (II Sa-mu-ên 12:23).

V. Ứng Dụng Thực Tiễn Cho Đời Sống Cơ Đốc Nhân

Hiểu biết về chân lý này có những hệ quả sâu sắc cho đời sống và chức vụ của chúng ta:

1. Khiêm Nhường Trong Sự Nhận Biết: Chúng ta không nên kiêu ngạo xem mình “có đạo đức hơn” người vô thần. Như Phao-lô nhắc nhở trong I Cô-rinh-tô 4:7: “Vì ai phân biệt ngươi với người khác? Ngươi có gì mà chẳng đã nhận lãnh? Nếu ngươi đã nhận lãnh, thì sao còn khoe mình như chẳng từng nhận lãnh?” Sự hiểu biết về Đức Chúa Trời mà chúng ta có là nhờ ân điển và sự mặc khải đặc biệt qua Chúa Jêsus và Kinh Thánh.

2. Thấu Cảm Trong Truyền Giáo: Khi chia sẻ Tin Lành với người vô thần, chúng ta không phải đang “đem một vị thần xa lạ đến cho họ”. Thay vào đó, chúng ta đang giúp họ gọi đúng tên, nhận diện Đấng mà lòng họ vẫn cảm thấy thiếu vắng và vũ trụ vẫn đang rao truyền. Hãy dùng “cửa vào” là sự sáng tạo và lương tâm (Công-vụ 14:15-17; 17:22-28) để dẫn họ đến với Đấng Christ, Đấng giải quyết tội lỗi và phục hồi mối tương giao.

3. Trách Nhiệm Nuôi Dạy Con Cái Trong Chúa: Cha mẹ Cơ Đốc phải hiểu rằng con cái mình sinh ra với một tấm lòng dễ uốn nắn nhưng cũng mang bản chất tội lỗi. Trách nhiệm của chúng ta là “dạy cho trẻ thơ con đường nó phải theo” (Châm-ngôn 22:6), giúp chúng nhận biết cách chính xác và cá nhân về Đức Chúa Trời mà chúng vốn có ý thức mơ hồ, và dẫn chúng đến với sự cứu rỗi trong Chúa Jêsus Christ. Đừng cho rằng chúng sẽ “tự nhiên biết Chúa”.

4. Tăng Trưởng Trong Sự Biết Chúa Cách Cá Nhân: Mỗi chúng ta cần liên tục chuyển hóa từ sự hiểu biết chung chung về một Đấng Tạo Hóa (mà mọi người đều có) sang một mối quan hệ cứu rỗi cá nhân với Đức Chúa Cha qua Chúa Jêsus Christ. Đây là sự khác biệt giữa “biết về” và “biết” Ngài (Giăng 17:3).

Kết Luận

Vậy, mọi người có phải sinh ra đều là người vô thần? Theo sự dạy dỗ xuyên suốt của Kinh Thánh, câu trả lời là KHÔNG. Con người được sinh ra với tư cách là những thọ tạo mang **hình ảnh Đức Chúa Trời**, mang trong mình dấu ấn của Đấng Tạo Hóa qua sự mặc khải chung trong tạo vật và luật pháp trong lương tâm. Tuy nhiên, họ được sinh ra với **một bản chất tội lỗi đã bị sa ngã**, khiến họ xa cách Đức Chúa Trời, làm tối tăm sự hiểu biết, và khuynh hướng tự nhiên là đàn áp lẽ thật về Đức Chúa Trời. Do đó, không ai là “vô thần thuần túy” theo nghĩa hoàn toàn không có dữ liệu về Đức Chúa Trời; nhưng mọi người đều là “tội nhân nổi loạn”, đang sống xa cách Ngài.

Hy vọng duy nhất cho nhân loại, cho chính chúng ta và cho con cái chúng ta, không nằm ở việc cố gắng khôi phục sự hiểu biết chung mơ hồ đó, mà ở trong **Ân Điển Cứu Rỗi của Chúa Jêsus Christ**. Chỉ qua sự chết chuộc tội và sự sống lại của Ngài, tội lỗi mới được tha thứ, bản chất mới được tái tạo (II Cô-rinh-tô 5:17), và mối tương giao với Đức Chúa Trời mới được phục hồi cách trọn vẹn. Chúng ta không sinh ra là người vô thần, nhưng chúng ta đều sinh ra là những kẻ lưu đày khỏi vương quốc Đức Chúa Trời. Tin Lành là tin mừng rằng, qua đức tin nơi Chúa Jêsus, chúng ta được đưa về nhà.

Quay Lại Bài Viết