Chúng ta có phải đều là kẻ có tội từ khi sinh ra?

02 December, 2025
17 phút đọc
3,353 từ
Chia sẻ:

Chúng Ta Có Phải Đều Là Kẻ Có Tội Từ Khi Sinh Ra?

Chào bạn, là một nhà nghiên cứu Kinh Thánh, tôi rất vui được cùng bạn đào sâu vào một giáo lý nền tảng nhưng thường gây nhiều thắc mắc: Bản chất tội lỗi của con người có phải là điều chúng ta thừa hưởng ngay từ lúc lọt lòng? Câu hỏi này không chỉ là sự tò mò tri thức, mà còn chạm đến cốt lõi của sự hiểu biết về thân phận con người, sự cần thiết của ân điển và kế hoạch cứu rỗi vĩ đại của Đức Chúa Trời. Qua lăng kính của Lời Chúa, chúng ta sẽ cùng khám phá sự dạy dỗ rõ ràng, thống nhất và đầy đủ về vấn đề hệ trọng này.

I. Sự Dạy Dỗ Tường Minh Của Kinh Thánh: Tội Lỗi Đến Với Thế Gian Và Truyền Vào Mọi Người

Kinh Thánh trình bày một dòng chảy lịch sử và thần học rất rõ ràng về nguồn gốc và sự lan truyền của tội lỗi. Mấu chốt nằm ở sự kiện "Sa ngã" (The Fall) được ghi lại trong Sáng Thế Ký 3.

1. Nguồn Gốc Đầu Tiên: Loài người được Đức Chúa Trời dựng nên trong sự toàn hảo, vô tội, và có mối tương giao trọn vẹn với Ngài (Sáng Thế Ký 1:31). Tuy nhiên, A-đam và Ê-va, đại diện cho nhân loại, đã chọn bất tuân mạng lệnh rõ ràng của Đức Chúa Trời (Sáng Thế Ký 2:16-17). Hành động ăn trái cây biết điều thiện và điều ác này không đơn thuần là một lỗi lầm nhỏ; trong tiếng Hê-bơ-rơ, từ ngữ mô tả là sự "vi phạm" (transgression) và "bất tuân" (disobedience) mang tính quyết định, cố ý chống nghịch lại ý muốn tối cao của Đấng Tạo Hóa. Hậu quả tức thì là sự chết (tách rời khỏi Đức Chúa Trời) đã xâm nhập vào thế gian (Sáng Thế Ký 3:19).

2. Sự Lan Truyền Phổ Quát: Sứ đồ Phao-lô, dưới sự soi dẫn của Đức Thánh Linh, đã đưa ra lời giải thích thần học chính xác nhất về sự kiện này trong thư Rô-ma, là cuốn sách hệ thống hóa giáo lý về tội lỗi và sự cứu rỗi.

"Cho nên, như bởi một người mà tội lỗi vào trong thế gian, lại bởi tội lỗi mà có sự chết, thì sự chết đã trải qua trên hết thảy mọi người như vậy, vì mọi người đều đã phạm tội..." (Rô-ma 5:12 - Kinh Thánh Tin Lành Việt Ngữ 1925).

Phân tích từ ngữ Hy Lạp tại đây rất quan trọng:
"Bởi một người" (δι' ἑνὸς ἀνθρώπου - di' henos anthropou): Chỉ rõ A-đam là nguyên nhân khởi điểm.
"Tội lỗi" (ἡ ἁμαρτία - hē hamartia): Không chỉ là một hành động lẻ tẻ, mà là nguyên tắc, quyền lực, hoặc bản chất tội lỗi đã xâm nhập vào thực tại nhân loại.
"Mọi người đều đã phạm tội" (πάντες ἥμαρτον - pantes hēmarton): Động từ "phạm tội" ở thì aorist (quá khứ đơn), ám chỉ một hành động có tính quyết định, đã hoàn thành trong quá khứ. Điều này chỉ về điều gì? Các nhà giải kinh Tin Lành nhất quán cho rằng, ngoài việc mỗi cá nhân thực sự phạm tội, còn có ý nghĩa rằng trong A-đam, cả nhân loại đã đồng phạm tội và nhận lấy bản chất tội lỗi sa ngã. Chúng ta không chỉ chịu hậu quả của tội ông ấy, mà còn được kể là đã phạm tội trong ông ấy, như đại diện của nhân loại.

Phao-lô còn làm rõ hơn nữa: "Vì nếu bởi tội của một người mà sự chết đã cai trị bởi một người ấy, thì huống chi những kẻ nhận ân điển dư dật và sự ban cho của sự công bình, sẽ nhờ một mình Đức Chúa Jêsus Christ mà cai trị trong sự sống là dường nào!" (Rô-ma 5:17). Sự đối chiếu giữa "A-đam thứ nhất" và "A-đam thứ hai" (Chúa Giê-xu Christ) trong Rô-ma 5:12-21 chỉ có ý nghĩa nếu chúng ta hiểu A-đam là người đại diện đầu tiên của nhân loại, và sự sa ngã của ông có hiệu lực cho tất cả những ai ở trong ông (tức toàn thể loài người tự nhiên).

II. Bản Chất Sa Ngã Được Truyền Lại: Chứng Cứ Từ Các Phân Đoạn Khác

Giáo lý về tội tổ tông (Original Sin) không chỉ dựa trên Rô-ma 5. Các phân đoạn khác xác nhận rằng bản chất sa ngã này là thứ chúng ta thừa hưởng từ lúc sinh ra, chứ không phải chỉ do bắt chước hay hoàn cảnh.

1. Thi Thiên 51:5 - Lời Thú Nhận Của Vua Đa-vít:

"Kìa, tôi sinh ra trong sự gian ác, Mẹ tôi đã hoài thai tôi trong tội lỗi." (Thi Thiên 51:5).

Đây không phải là lời biện minh. Trong bối cảnh, Đa-vít đang ăn năn thống thiết về tội tà dâm và giết người (với Bát-sê-ba và U-ri). Ông đi xa hơn việc nhận tội cá nhân, ông truy nguyên nó đến tình trạng bản chất từ lúc mới hoài thai. Từ "hoài thai" (חָבָ֑ל - chaval) và "sinh ra" (יְחֻבַּ֫לְתִּי - yechubalti) trong tiếng Hê-bơ-rơ cho thấy một trạng thái hiện hữu đã có từ trong lòng mẹ. Ông nhận ra rằng vấn đề nằm sâu trong chính bản thể mình, không chỉ là hành động bề ngoài.

2. Thi Thiên 58:3:

"Những kẻ dữ vốn xa cách Chúa từ trong lòng mẹ; Chúng nó lầm lạc từ khi mới sinh, nói những lời giả dối."

Câu này mô tả khuynh hướng lìa xa Chúa và đi vào sự lầm lạc là một thực tế "từ khi mới sinh".

3. Ê-phê-sô 2:3 - Tình Trạng Tự Nhiên Của Chúng Ta:

"Chúng ta hết thảy cũng đều ở trong số ấy, ngày trước đã theo các tư dục của xác thịt mình, làm trọn các sự ham mê của xác thịt và ý tưởng chúng ta, tự nhiên như con đòi của thạnh nộ, cũng như mọi người khác." (Ê-phê-sô 2:3).

Phao-lô nói rõ: "tự nhiên" (φύσει - phusei). Đây là một trạng từ Hy Lạp có nghĩa "bởi bản chất", "theo tự nhiên". Bản chất tự nhiên, chưa được tái sinh của chúng ta là làm con của sự thạnh nộ. Chúng ta không trở nên như vậy sau một thời gian; đó là tình trạng khởi điểm.

III. Phân Biệt: "Có Tội" (Guilt) Và "Bản Chất Tội Lỗi" (Sinful Nature)

Trong thần học Tin Lành, chúng ta cần phân biệt hai khía cạnh nhưng không tách rời:
1. Tội (Guilt) và Sự Hư Mất (Condemnation): Vì A-đam là đại diện của nhân loại, sự phạm tội của ông được kể là của chúng ta (Rô-ma 5:18-19). Do đó, ngay từ đầu, nhân loại đã đứng trong tình trạng bị định tội và hư mất trước mặt Đức Chúa Trời thánh khiết. Đứa trẻ sơ sinh, dù chưa phạm tội cá nhân, vẫn ở trong tình trạng hư mất này vì thuộc về dòng dõi sa ngã của A-đam. Đây là lý do sâu xa vì sao trẻ nhỏ cũng cần sự cứu rỗi và ân điển của Chúa.
2. Bản Chất Tội Lỗi (Sinful Nature) hay Tánh Xác Thịt: Đây là khuynh hướng nội tại, sự thiên hướng về điều ác, sự đồng lõa với tội lỗi mà chúng ta thừa hưởng. Nó là "xác thịt" (σάρξ - sarx) trong thuật ngữ của Tân Ước, không chỉ là thân thể vật lý, mà là toàn bộ con người cũ trong trạng thái chống nghịch lại Đức Chúa Trời (Rô-ma 8:7). Bản chất này khiến chúng ta không thể không phạm tội; nó là nguồn phát sinh các tội lỗi cá nhân (Mác 7:21-23).

IV. Ứng Dụng Thực Tế Cho Đời Sống Cơ Đốc

Hiểu rõ giáo lý này không phải để chúng ta bi quan hay đổ lỗi, mà để dẫn chúng ta đến với Đấng Christ và sống đời sống biết ơn, nương cậy.

1. Nhìn Nhận Đúng Về Mình, Tôn Cao Ân Điển: Khi thật sự thấy mình là "kẻ có tội từ lúc sinh ra", chúng ta sẽ hoàn toàn từ bỏ sự tự công bình. Chúng ta hiểu rằng mình không thể tự sửa mình hay làm đẹp lòng Chúa bằng nỗ lực bản thân. Điều này dẫn chúng ta đến sự ăn năn thật và hoàn toàn nương cậy vào sự chết thay và sự sống lại của Chúa Giê-xu. Ơn cứu rỗi trở nên vô cùng quý giá và hoàn toàn do ân điển (Ê-phê-sô 2:8-9).

2. Chiến Đấu Thuộc Linh Có Hiểu Biết: Biết rằng bản chất cũ vẫn còn trong chúng ta (cho đến khi được vinh hiển) giúp chúng ta không ngạc nhiên trước sự cám dỗ và chiến đấu nội tâm (Rô-ma 7:15-25). Chúng ta không còn ảo tưởng về sự toàn hảo trong xác thịt, nhưng tập trung vào việc "mặc lấy người mới" (Ê-phê-sô 4:22-24) và bước đi theo Thánh Linh để không làm trọn các điều ham muốn của xác thịt (Ga-la-ti 5:16).

3. Cái Nhìn Đúng Đắn Về Con Cái Và Trách Nhiệm Dạy Dỗ: Hiểu rằng trẻ con cũng mang bản chất tội lỗi giúp cha mẹ Cơ Đốc có cái nhìn thực tế. Chúng ta không chỉ dạy các quy tắc ứng xử, mà trên hết, cần rao giảng Tin Lành cho con cái, dẫn chúng đến với Chúa Giê-xu để được tái sinh và nhận lấy bản chất mới. Chúng ta cũng cần kỷ luật, uốn nắn với tình yêu thương và sự kiên nhẫn, nhận biết rằng chính chúng ta cũng cần ân điển mỗi ngày (Châm Ngôn 22:6, Ê-phê-sô 6:4).

4. Thái Độ Khiêm Nhường Và Thương Xót Đối Với Người Khác: Khi nhận ra mình cũng từng là "con của sự thạnh nộ", chúng ta sẽ không lên án hay khinh bỉ người tội lỗi, nhưng có lòng thương xót, sẵn sàng làm chứng về Đấng Christ, Đấng duy nhất có thể thay đổi bản chất con người (Tít 3:3-5).

Kết Luận: Từ Bản Chất Cũ Đến Tạo Vật Mới Trong Đấng Christ

Vậy, câu trả lời Kinh Thánh cho câu hỏi "Chúng ta có phải đều là kẻ có tội từ khi sinh ra?"KHẲNG ĐỊNH. Kinh Thánh dạy nhất quán rằng do sự sa ngã của A-đam, cả nhân loại đã sa vào tình trạng hư mất và thừa hưởng một bản chất tội lỗi, một khuynh hướng chống nghịch lại Đức Chúa Trời từ trong tâm linh. Điều này được thể hiện qua các tội lỗi cá nhân chúng ta phạm phải.

Nhưng Tin Lành – tin thức mừng – không dừng lại ở đó! Sự nhận biết đau đớn này chính là bước đệm để chúng ta thấy được vinh quang của Thập Tự Đạo. Đức Chúa Trời không để chúng ta trong sự tuyệt vọng. Chính vì chúng ta hoàn toàn bất lực, nên Ngài đã sai Con Một Ngài, Chúa Giê-xu Christ – "A-đam sau rốt" – đến. Ngài sống một đời sống vâng phục trọn vẹn, chết thay cho tội lỗi chúng ta, và sống lại để phá hủy quyền lực của tội lỗi và sự chết.

"Vả, huyết của Đức Chúa Jêsus, Con Ngài, làm sạch mọi tội chúng ta." (I Giăng 1:7).

Khi chúng ta tin nhận Chúa Giê-xu, một sự trao đổi vĩ đại xảy ra: Tội lỗi của chúng ta được kể cho Ngài, và sự công bình của Ngài được kể cho chúng ta (II Cô-rinh-tô 5:21). Hơn thế nữa, chúng ta được tái sinh (Giăng 3:3), nhận lấy một bản chất mới, một tâm linh mới (Ê-xê-chi-ên 36:26). Chúng ta trở nên "tạo vật mới" trong Đấng Christ (II Cô-rinh-tô 5:17). Bản chất cũ vẫn còn và cần được từ chối mỗi ngày, nhưng chúng ta không còn là nô lệ cho nó nữa (Rô-ma 6:6). Chúng ta được ban cho quyền năng của Đức Thánh Linh để sống đẹp lòng Chúa.

Vì vậy, thay vì tuyệt vọng về bản chất cũ, chúng ta hãy vui mừng và cảm tạ về ân điển kỳ diệu của Đức Chúa Trời, Đấng đã cứu chúng ta, và mỗi ngày sống trong sự nương cậy, vâng phục, và trông đợi ngày được giải cứu trọn vẹn khỏi cả sự hiện diện của tội lỗi. A-men.

Quay Lại Bài Viết