Tại sao trẻ sơ sinh lại chết?

02 December, 2025
17 phút đọc
3,264 từ
Chia sẻ:

Tại Sao Trẻ Sơ Sinh Lại Chết?

Trong hành trình đức tin, có những câu hỏi cắn rứt tâm can, đặc biệt khi chúng ta đối diện với những bi kịch tưởng chừng trái ngược hoàn toàn với bản tính yêu thương của Đức Chúa Trời. Cái chết của một trẻ sơ sinh là một trong những nỗi đau sâu sắc và khó giải thích nhất. Nó đặt ra những thắc mắc lớn về công lý, chủ quyền, ân điển và sự lành của Đức Chúa Trời. Bài nghiên cứu này không nhằm đưa ra một câu trả lời đơn giản, làm dịu đi nỗi đau, nhưng mong muốn dẫn dắt chúng ta vào trong Lời Chúa để tìm kiếm sự hiểu biết dựa trên nền tảng Kinh Thánh, từ đó tìm thấy sự an ủi, hy vọng và niềm tin vững chắc vào Đấng vẫn cầm quyền ngay cả trong bóng tối của sự mất mát.

I. Bối Cảnh Kinh Thánh: Sự Chết trong Một Thế Gian Đã Sa Ngã

Để hiểu bất kỳ biểu hiện cụ thể nào của sự chết, trước hết chúng ta phải quay về nguồn gốc của nó. Kinh Thánh dạy rõ ràng rằng sự chết không phải là một phần trong kế hoạch nguyên thủy hoàn hảo của Đức Chúa Trời dành cho loài người. Sự chết xâm nhập vào thế gian như một hệ quả trực tiếp của tội lỗi.

"Cho nên, như bởi một người mà tội lỗi vào trong thế gian, lại bởi tội lỗi mà có sự chết, thì sự chết đã trải qua trên hết thảy mọi người như vậy, vì mọi người đều đã phạm tội" (Rô-ma 5:12).

Từ ngữ Hy Lạp cho "sự chết" ở đây là θάνατος (thanatos), mang ý nghĩa cả sự phân cách thuộc thể lẫn thuộc linh khỏi sự sống là chính Đức Chúa Trời. Khi A-đam phạm tội, thanatos trở thành một thực tại phổ quát cho toàn thể nhân loại và cả thế giới vật chất (Rô-ma 8:20-22). Điều này có nghĩa là chúng ta sống trong một "thế gian đã sa ngã", nơi mà bệnh tật, tai nạn, và sự chết – kể cả cái chết của trẻ nhỏ – là những biểu hiện đau đớn của thực tại đó. Cái chết là kẻ thù cuối cùng sẽ bị hủy diệt (1 Cô-rinh-tô 15:26), nhưng hiện tại nó vẫn còn hoành hành.

II. Địa Vị Đặc Biệt của Trẻ Nhỏ Trước Mặt Đức Chúa Trời

Một trong những chân lý an ủi nhất mà Kinh Thánh bày tỏ là thái độ đặc biệt của Đức Chúa Trời và Đấng Christ đối với trẻ nhỏ. Điều này giúp chúng ta hiểu phần nào về số phận đời đời của những linh hồn nhỏ bé ấy.

Trong Ma-thi-ơ 19:14, Chúa Giê-xu phán: "Hãy để con trẻ đến cùng ta, đừng ngăn cấm chúng nó; vì nước thiên đàng thuộc về những kẻ giống như con trẻ ấy." Từ "con trẻ" ở đây (παιδίον, paidion) chỉ những trẻ nhỏ, thậm chí là trẻ sơ sinh. Chúa Giê-xu không chỉ tiếp nhận chúng, Ngài còn đặt chúng làm mẫu mực cho đức tin và tuyên bố Nước Thiên đàng "thuộc về" những kẻ giống như chúng. Điều này hàm ý một sự thuộc về đặc biệt, một sự bảo đảm về ân điển.

Câu chuyện đau lòng của Vua Đa-vít khi đứa con do ông và Bát-sê-ba sinh ra lâm bệnh và qua đời cung cấp một cái nhìn sâu sắc (2 Sa-mu-ên 12:15-23). Sau khi đứa trẻ chết, Đa-vít nói một câu then chốt: "Ta sẽ đi đến nó, nhưng nó chẳng trở lại cùng ta" (câu 23). Đa-vít, một người hiểu biết giao ước và lời hứa của Đức Giê-hô-va, đã an ủi chính mình bằng niềm tin rằng ông sẽ gặp lại đứa con. Ông không nói "nó đã về nơi hư không" hay "nó đang chịu hình phạt", nhưng là "tôi sẽ đi đến nó". Điều này phản ánh niềm tin Cựu Ước về sự sống lại và sự đoàn tụ, ám chỉ một nơi ở của những linh hồn công bình (Sheol/Âm phủ theo nghĩa trung tính, nơi chờ đợi).

III. Khải Thị Tân Ước: Ân Điển, Sự Cứu Rỗi và Trẻ Nhỏ

Khải thị Tân Ước làm sáng tỏ hơn nữa vị thế của trẻ nhỏ trước mặt Đức Chúa Trời. Một nguyên tắc thần học quan trọng là: Sự đoán phạt dựa trên sự vi phạm có ý thức và có trách nhiệm đối với luật pháp đã được biết đến (Rô-ma 4:15; 5:13). Trẻ sơ sinh và những trẻ chưa đến "tuổi khôn ngoan" (age of accountability - một khái niệm được suy luận từ Kinh Thánh, không phải là một thuật ngữ Kinh Thánh trực tiếp) chưa có khả năng nhận thức để tin hay chối bỏ Phúc Âm một cách có trách nhiệm.

Chúa Giê-xu đã dùng một đứa trẻ làm hình ảnh cho những người khiêm nhường, tin cậy, và tiếp nhận Nước Đức Chúa Trời cách đơn sơ (Mác 10:15). Sự ngây thơ và phụ thuộc của trẻ nhỏ (νήπιος, nēpios - trẻ thơ, non nớt) không phải là một trở ngại cho ân điển, mà trái lại, dường như là một "kênh" đón nhận sự bảo vệ và sự thuộc về đặc biệt của Đức Chúa Trời. Điều này phù hợp với bản tính của Đức Chúa Trời được mặc khải là "đầy lòng thương xót và nhân từ" (Thi-thiên 103:8-14). Ngài biết chúng ta được nắn nên bởi bụi đất, và sự thương xót của Ngài dành cho những tạo vật yếu đuối nhất là vô hạn.

Nhiều nhà thần học Tin Lành, dựa trên các phân đoạn trên, tin rằng trẻ nhỏ chết trong thời ấu thơ được bao phủ bởi ân điển cứu chuộc của Chúa Giê-xu Christ. Điều này không dựa trên "sự vô tội tuyệt đối" của trẻ (vì chúng vẫn mang bản chất tội lỗi thừa kế - Thi-thiên 51:5), nhưng dựa trên sự đầy đủ của sự chuộc tội của Đấng Christ và lòng thương xót của Đức Chúa Trời, Đấng không đoán xét những người chưa có khả năng tiếp nhận hay chối bỏ sự mặc khải của Ngài một cách có ý thức.

IV. Những Nguyên Nhân Cụ Thể và Chủ Quyền của Đức Chúa Trời

Trở lại với câu hỏi "Tại sao?", chúng ta có thể xem xét từ nhiều góc độ Kinh Thánh:

1. Hệ Quả của Thế Gian Sa Ngã: Như đã nói, nhiều trường hợp là do hậu quả gián tiếp của tội lỗi trong thế gian: bệnh tật di truyền, biến chứng y học, môi trường ô nhiễm, hoặc thậm chí sự bất cẩn của con người. Đây là những biểu hiện của sự rủa sả trên cả tạo vật (Sáng-thế Ký 3:17-19).

2. Sự Tác Động của Ma Quỷ và Các Thế Lực Sự Dữ: Kinh Thánh ghi nhận trường hợp quỷ ám làm hại trẻ con (Mác 9:17-27). Dù không phải mọi cái chết của trẻ nhỏ đều do quỷ trực tiếp gây ra, nhưng chúng ta không thể phủ nhận rằng chúng ta đang chiến đấu chống lại "các quyền thế, các thế lực" trong trời (Ê-phê-sô 6:12), và những thế lực này tìm cách hủy diệt sự sống.

3. Chủ Quyền Khôn Ngoan và Khó Hiểu của Đức Chúa Trời: Đây là phần khó nhất nhưng cũng sâu nhiệm nhất. Đôi khi, Đức Chúa Trời, trong sự khôn ngoan vô hạn của Ngài, cho phép (không phải gây ra) những điều kinh khiếp xảy ra mà lý trí hữu hạn của chúng ta không thể thấu hiểu. Gióp, sau khi mất tất cả con cái và của cải, đã tuyên bố: "Đức Giê-hô-va đã ban cho, Đức Giê-hô-va lại cất đi; đáng ngợi khen danh Đức Giê-hô-va!" (Gióp 1:21). Lời tuyên xưng này không phủ nhận nỗi đau, nhưng đặt nỗi đau dưới chủ quyền của một Đức Chúa Trời tốt lành, Đấng mà Gióp cuối cùng phải thốt lên: "Tôi biết rằng Chúa làm được mọi sự... Vì vậy, tôi có nói điều chi không hiểu biết, tức là điều rất lạ lùng đối với tôi, mà tôi không biết đến... Tôi lấy làm gớm ghê tôi, và ăn năn trong tro bụi" (Gióp 42:2-6).

Sự khôn ngoan của Đức Chúa Trời vượt xa tầm hiểu biết của chúng ta (Ê-sai 55:8-9). Điều này không có nghĩa chúng ta thụ động chấp nhận, nhưng trong đau khổ, chúng ta vẫn chọn tin cậy vào bản tính Ngài, ngay cả khi không hiểu được đường lối Ngài.

V. Ứng Dụng Thực Tiễn cho Đời Sống Cơ Đốc

1. Được Phép Đau Buồn và Chất Vấn: Chúa Giê-xu đã khóc trước cái chết của La-xa-rơ (Giăng 11:35). Đau buồn không phải là thiếu đức tin. Hãy thành thật với Chúa về nỗi đau, sự giận dữ và thắc mắc của bạn trong sự cầu nguyện. Thi-thiên đầy rẫy những lời than khóc thống thiết (Thi-thiên 13, 22, 88).

2. Tìm Kiếm Sự An Ủi trong Lời Hứa và Cộng Đồng: Hãy để Lời Chúa và sự hiện diện của Hội Thánh (sự cảm thông của thánh đồ - Bài tín điều các sứ đồ) nâng đỡ bạn. Các lời hứa về sự hiện diện của Chúa trong lúc hoạn nạn (Thi-thiên 34:18), về sự bình an vượt quá mọi sự hiểu biết (Phi-líp 4:7), và về sự sống lại cuối cùng (1 Tê-sa-lô-ni-ca 4:13-18) là chỗ dựa thiêng liêng.

3. Hướng Đến Hy Vọng Phục Sinh: Điểm nhấn cuối cùng của Cơ Đốc giáo không phải là sự chết, mà là sự phục sinh. Chúa Giê-xu đã chiến thắng sự chết. Điều này mang lại hy vọng rằng những đứa trẻ đã ra đi đang ở trong sự hiện diện đầy yêu thương của Chúa ("Ta sẽ đi đến nó"), và một ngày kia, chúng ta sẽ được gặp lại trong một thân thể vinh hiển, không còn đau đớn, khóc lóc hay chết chóc nữa (Khải-huyền 21:4).

4. Biến Đau Thương thành Sự Đồng Cảnh và Phục Vụ: Đức Chúa Trời có thể dùng chính nỗi đau của chúng ta để an ủi người khác (2 Cô-rinh-tô 1:3-4). Nỗi đau thấu hiểu nỗi đau. Hãy để kinh nghiệm này khiến bạn trở nên nhạy cảm hơn, sẵn sàng đồng hành và nâng đỡ những ai cũng đang trải qua mất mát tương tự.

Kết Luận

Câu hỏi "Tại sao trẻ sơ sinh lại chết?" không có một câu trả lời đơn giản, dễ chịu. Nó đưa chúng ta vào trung tâm của những mầu nhiệm về sự dữ, đau khổ và chủ quyền của Đức Chúa Trời. Tuy nhiên, Kinh Thánh không bỏ mặc chúng ta trong bóng tối. Chúng ta được biết rằng sự chết là kẻ thù, là hậu quả của thế gian sa ngã. Quan trọng hơn, chúng ta được biết rằng Đức Chúa Trời có một tình yêu đặc biệt dành cho trẻ nhỏ, rằng ân điển của Đấng Christ là đủ lớn, và rằng lòng thương xót của Ngài ôm lấy những tạo vật yếu đuối nhất. Cuối cùng, chúng ta đặt niềm tin không phải vào một lời giải thích triết lý trọn vẹn, mà vào chính Con Người của Chúa Giê-xu Christ, Đấng đã khóc trước nấm mồ bạn Ngài, đã gánh lấy mọi đau đớn của chúng ta trên thập tự giá, và đã phá tan quyền lực của sự chết bằng sự sống lại vinh hiển. Trong Ngài, ngay giữa nước mắt, chúng ta tìm thấy sự bình an không thể giải thích và niềm hy vọng chắc chắn về một buổi bình minh không còn tử thần.


"Đức Chúa Trời sẽ lau hết nước mắt khỏi mắt chúng, sẽ không có sự chết, cũng không có than khóc, kêu ca, hay là đau đớn nữa; vì những sự thứ nhất đã qua rồi." (Khải-huyền 21:4)

Quay Lại Bài Viết