Chúa Có Bao Giờ Từ Bỏ Con Không?
Trong hành trình đức tin, có những khoảnh khắc sâu thẳm nhất của tâm hồn, khi chúng ta vật lộn với tội lỗi, thất bại, đau khổ triền miên, hoặc một sự im lặng dường như vô tận từ thiên đàng. Câu hỏi "Chúa có bao giờ từ bỏ con không?" chính là tiếng kêu từ trái đau buồn và sợ hãi ấy. Đó không chỉ là một thắc mắc lý thuyết, mà là một cuộn tranh chiến thuộc linh, nơi ma quỷ thường dùng để kết tội và đánh gục đức tin của người tin Chúa. Bài nghiên cứu này sẽ đi sâu vào Lời Đức Chúa Trời để tìm kiếm câu trả lời vững chắc, giải phóng và đem lại sự bảo đảm tuyệt đối cho linh hồn.
Để trả lời câu hỏi này, chúng ta phải bắt đầu không phải từ cảm xúc hay hoàn cảnh của mình, mà từ bản tính của chính Đức Chúa Trời. Kinh Thánh mặc khải Ngài là Đức Chúa Trời của giao ước và sự trung tín (trong tiếng Hê-bơ-rơ: ‘ĕmet - חֶסֶד וְאֱמֶת, thường đi đôi với sự nhân từ).
"Hỡi loài người, Đức Giê-hô-va đã tỏ cho các ngươi điều gì là thiện; cái điều mà Ngài đòi các ngươi há chẳng phải là làm sự công bình, ưa sự nhân từ và bước đi cách khiêm nhường với Đức Chúa Trời của các ngươi sao?" (Mi-chê 6:8).
Lời hứa then chốt được lặp lại xuyên suốt Kinh Thánh: "Ta sẽ chẳng lìa ngươi, chẳng bỏ ngươi đâu." Đây là lời tuyên bố trong Phục truyền Luật lệ Ký 31:6, 8 dành cho dân Y-sơ-ra-ên, và được tái khẳng định cách mạnh mẽ trong Tân Ước cho mọi tín đồ: "Vì chính Đức Chúa Trời đã phán: Ta sẽ chẳng lìa ngươi đâu, chẳng bỏ ngươi đâu." (Hê-bơ-rơ 13:5). Trong nguyên văn Hy Lạp, từ "bỏ" (egkataleipō - ἐγκαταλείπω) mang nghĩa mạnh mẽ: từ bỏ, bỏ rơi, để mặc cho số phận. Đức Chúa Trời tuyên bố dứt khoát Ngài sẽ không làm điều đó.
Nhiều người nêu lên những câu chuyện Kinh Thánh hoặc lời than thở của các anh hùng đức tin như bằng chứng về việc Chúa có lúc từ bỏ. Chúng ta cần giải nghĩa cẩn thận:
1. Tiếng kêu của Chúa Giê-xu trên thập tự giá: "Ê-li, Ê-li, lam-ma-sa-bách-ta-ni?" nghĩa là: "Đức Chúa Trời tôi ơi, Đức Chúa Trời tôi ơi, sao Ngài lìa bỏ tôi?" (Ma-thi-ơ 27:46). Đây là đỉnh điểm của sự thay thế. Chúa Giê-xu, Đấng vô tội, đã mang lấy tội lỗi của cả nhân loại (2 Cô-rinh-tô 5:21). Trong giây phút đó, Ngài thực sự trải nghiệm sự phân cách khỏi Cha vì tội lỗi - điều mà Ngài chưa từng biết. Đây là sự "bị bỏ" duy nhất và có mục đích, để từ đó, Ngài tuyên bố: "Mọi sự đã được trọn" (Giăng 19:30). Vì Ngài đã chịu sự từ bỏ ấy, nên những ai ở trong Ngài sẽ không bao giờ phải chịu sự từ bỏ đời đời ấy nữa (Rô-ma 8:1).
2. Cảm giác của Đa-vít trong Thi Thiên: Nhiều Thi Thiên (như Thi 22, 42, 88) bày tỏ nỗi đau khi cảm thấy xa cách Đức Chúa Trời. "Hỡi Đức Chúa Trời tôi, ban ngày tôi kêu cầu, mà Chúa không đáp lại; ban đêm cũng vậy, tôi không được yên lặng." (Thi Thiên 22:2). Tuy nhiên, điểm đến của những Thi Thiên này không phải là tuyệt vọng, mà là sự tuyên xưng lại đức tin. Đa-vít kết thúc Thi Thiên 22 bằng lời ngợi khen về sự cứu rỗi của Chúa. Điều này cho thấy, cảm giác bị bỏ rơi không đồng nghĩa với thực tế bị bỏ rơi. Đức Chúa Trời cho phép chúng ta trải qua những "thung lũng" cảm xúc để đức tin được tinh luyện và phụ thuộc hoàn toàn vào lời hứa của Ngài, chứ không vào cảm xúc.
3. Câu chuyện của Gióp: Gióp trải qua sự mất mát khủng khiếp và đau đớn thể xác, đến mức ông than thở về sự vắng mặt của Đức Chúa Trời. Thế nhưng, xuyên suốt sách Gióp, chúng ta thấy một sự thật: Gióp không hề bị Đức Chúa Trời từ bỏ. Trái lại, Đức Chúa Trời đang để mắt đến ông (Gióp 1:8; 2:3), và cuối cùng, Ngài đã phán với ông (Gióp 38-41), khôi phục và ban phước gấp bội. Thử thách không phải là dấu hiệu của sự từ bỏ.
Một trong những lý do khiến Cơ Đốc nhân lầm tưởng rằng mình bị bỏ rơi là khi họ gánh chịu hậu quả tội lỗi hoặc trải qua sự sửa phạt của Chúa. Đây là điểm then chốt cần phân biệt rõ ràng bằng Kinh Thánh.
"Hỡi con, chớ khinh dễ sự sửa phạt của Chúa, và khi Ngài quở trách, chớ có ngã lòng. Vì Chúa sửa phạt kẻ Ngài yêu, hễ ai mà Ngài nhận làm con, thì cho roi cho vọt." (Hê-bơ-rơ 12:5-6, trích Châm Ngôn 3:11-12).
Trong tiếng Hy Lạp, từ "sửa phạt" (paideia - παιδεία) mang nghĩa giáo dục, huấn luyện, dạy dỗ, kỷ luật với mục đích đào tạo nên một người con trưởng thành. Sự sửa phạt là bằng chứng của tình phụ tử, chứ không phải sự từ bỏ. Một người cha đời tạm còn biết sửa dạy con, huống chi Cha thiên thượng (Hê-bơ-rơ 12:7-10).
Ngược lại, sự từ bỏ là hành động của một quan án dành cho kẻ thù nghịch, kẻ chối bỏ và khước từ Ngài. Đối với những người không tin, họ ở trong tình trạng "bị bỏ mặc" cho dục vọng mình (Rô-ma 1:24, 26, 28). Nhưng đối với con cái Ngài, điều đó không thể xảy ra vì chúng ta đã được xưng công bình và nhận lãnh địa vị làm con (Rô-ma 8:15-17).
Sự bảo đảm tối thượng rằng chúng ta không bao giờ bị từ bỏ nằm ở mối liên hệ giao ước trong Đấng Christ. Đây không phải là lời hứa dành cho tất cả mọi người, mà cho những người đã tin nhận Chúa Giê-xu.
1. Công Việc Hoàn Tất Của Chúa Giê-xu: Sự cứu rỗi dựa trên sự thành tín của Chúa Giê-xu, chứ không dựa trên sự thành tín của chúng ta. "Ấy chính Ngài là Đấng giữ chúng ta cho vững vàng trong Đấng Christ, đã xức cho chúng ta, làm dấu ấn, và đặt của tin của Thánh Linh trong lòng chúng ta." (2 Cô-rinh-tô 1:21-22). Chúa Thánh Linh là "ấn chứng" (arrabōn - ἀρραβών) - một từ chỉ tiền đặt cọc, bảo đảm cho sự cứu chuộc trọn vẹn.
2. Lời Cầu Thay Của Đấng Christ: Chúa Giê-xu không chỉ chết vì chúng ta, mà Ngài đang sống để cầu thay cho chúng ta tại ngôi ân điển. "Cho nên Ngài có thể cứu toàn vẹn những kẻ nhờ Ngài mà đến gần Đức Chúa Trời, vì Ngài hằng sống để cầu thay cho những kẻ ấy." (Hê-bơ-rơ 7:25). Lời cầu nguyện của Ngài bảo đảm rằng đức tin của chúng ta sẽ không hư mất (Lu-ca 22:31-32).
3. Sự Bảo Đảm Của Rô-ma 8: Đây là phân đoạn mạnh mẽ nhất khẳng định sự an toàn đời đời của con cái Chúa.
"Vì tôi chắc rằng bất kỳ sự chết, sự sống, các thiên sứ, các kẻ cầm quyền, việc bây giờ, việc hầu đến, quyền phép, bề cao, hay là bề sâu, hoặc một vật nào chẳng có thể phân rẽ chúng ta khỏi sự yêu thương mà Đức Chúa Trời đã chứng cho chúng ta trong Đức Chúa Jêsus Christ, là Chúa chúng ta." (Rô-ma 8:38-39).
Chúa Giê-xu Christ chính là bằng chứng và là nền tảng của tình yêu không thể phân rẽ đó.
Dù có sự bảo đảm thuộc linh, chúng ta vẫn có những lúc yếu đuối và nghi ngờ. Dưới đây là những bước thực hành:
1. Tranh Chiến Bằng Lời Hứa, Không Phải Bằng Cảm Xúc: Khi cảm giác ùa đến, hãy chủ động tuyên đọc những câu Kinh Thánh về sự trung tín của Chúa (như Hê-bơ-rơ 13:5, Phục truyền 31:6, Giô-suê 1:5, Thi 37:28). Đức tin đến bởi sự nghe, mà sự nghe là nghe Lời Đức Chúa Trời (Rô-ma 10:17).
2. Xưng Tội và Tiếp Nhận Sự Tha Thứ: Đôi khi, tội lỗi không xưng nhận tạo ra một bức tường ngăn cách trong mối tương giao (Ê-sai 59:2), nhưng không phá vỡ mối quan hệ cha-con. Hãy mau chóng xưng tội với Chúa. "Nếu chúng ta xưng tội mình, thì Ngài là thành tín công bình để tha tội cho chúng ta, và làm cho chúng ta sạch mọi điều gian ác." (1 Giăng 1:9).
3. Tìm Kiếm Sự Nâng Đỡ Từ Hội Thánh: Đừng cô lập mình. Ma quỷ thích tấn công một con chiên tách đàn. Hãy chia sẻ gánh nặng với những tín hữu trưởng thành, tin cậy (Ga-la-ti 6:2). Sự khích lệ từ cộng đồng đức tin là một phương thuốc mạnh mẽ.
4. Nhìn Lên Thập Tự Giá: Mọi sự nghi ngờ về tình yêu và sự trung tín của Chúa đều có thể được giải quyết khi chúng ta chiêm ngưỡng thập tự giá. Nếu Ngài đã không tiếc chính Con mình vì chúng ta, thì "lẽ nào Ngài chẳng cũng ban mọi sự luôn với Con ấy cho chúng ta sao?" (Rô-ma 8:32). Thập tự giá là bằng chứng tối hậu rằng Ngài sẽ không bao giờ từ bỏ bạn.
Câu trả lời Kinh Thánh cho câu hỏi "Chúa có bao giờ từ bỏ con không?" là một tiếng KHÔNG vang dậy và rõ ràng. Sự trung tín của Đức Chúa Trời không phụ thuộc vào sự bất trung của chúng ta (2 Ti-mô-thê 2:13). Ngài đã gọi bạn, Ngài đã xưng công bình bạn, Ngài đã làm vinh hiển bạn – và Ngài sẽ hoàn tất công việc tốt lành mà Ngài đã khởi sự trong bạn (Phi-líp 1:6).
Bạn có thể đi qua thung lũng của bóng chết, nhưng bạn không đi một mình (Thi 23:4). Bạn có thể vấp ngã, nhưng bạn sẽ không bị quăng ra ngoài, vì Chúa nắm giữ bạn (Giăng 10:28-29). Hãy an nghỉ trong lẽ thật này: Bạn là con cái yêu dấu của Đức Chúa Trời Toàn Năng. Mối quan hệ đó được đóng ấn bằng huyết của Chúa Giê-xu Christ, và không có gì có thể cắt đứt được sợi dây tình yêu và giao ước ấy. Hãy sống trong tự do, vui mừng và can đảm của một người con không bao giờ bị từ bỏ.