Tại sao Đa-vít vẫn trung thành với Sau-lơ dù Sau-lơ đã đối xử tệ với ông?

02 December, 2025
17 phút đọc
3,296 từ
Chia sẻ:

Tại Sao Đa-vít Vẫn Trung Thành Với Sau-lơ Dù Sau-lơ Đã Đối Xử Tệ Với Ông?

Mối quan hệ giữa Đa-vít và Sau-lơ là một trong những câu chuyện đầy kịch tính, phức tạp và giàu bài học thuộc linh nhất trong Cựu Ước. Từ một người được yêu mến, trở thành con rể, rồi biến thành mục tiêu truy sát của chính nhà vua mình, Đa-vít đã đối diện với những thử thách cùng cực về lòng trung thành, đức tin và nhân cách. Câu hỏi đặt ra là: Điều gì đã giữ Đa-vít lại, khiến ông nhất quyết không giơ tay hại “người được xức dầu của Đức Giê-hô-va” dù có vô số cơ hội và lý do chính đáng để trả thù? Bài nghiên cứu này sẽ đi sâu khám phá nền tảng thuộc linh, động cơ nội tâm và những nguyên tắc vĩnh cửu từ gương mẫu của Đa-vít.

I. Bối Cảnh Lịch Sử & Sự Thay Đổi Trong Thái Độ Của Sau-lơ

Sự đổ vỡ trong mối quan hệ bắt nguồn từ lòng ghen tị và sự bất tuân của Sau-lơ đối với Đức Chúa Trời. Sau chiến thắng lẫy lừng của Đa-vít trước Gô-li-át, dân chúng reo hò: “Sau-lơ giết hàng ngàn, còn Đa-vít giết hàng vạn!” (I Sa-mu-ên 18:7). Lời ca này đã “chạm nọc” vào lòng kiêu ngạo và sự bất an của Sau-lơ. Kinh Thánh ghi nhận một cách rõ ràng: “Sau-lơ lấy mắt ganh ghét Đa-vít từ ngày đó.” (I Sa-mu-ên 18:9). Từ đó, cuộc đời Đa-vít bước vào một chuỗi ngày chạy trốn, sống trong hang đá và đồng vắng, bị vua cha vợ của mình săn đuổi như thú hoang.

Sau-lơ không chỉ một lần, mà nhiều lần tìm cách sát hại Đa-vít:

  • Ném giáo vào Đa-vít khi ông đang đàn hát (I Sa-mu-ên 18:10-11).
  • Đẩy Đa-vít vào những trận chiến nguy hiểm, hy vọng ông sẽ tử trận (I Sa-mu-ên 18:17).
  • Ra lệnh cho các tôi tớ và cả con trai mình là Giô-na-than giết Đa-vít (I Sa-mu-ên 19:1).
  • Trực tiếp đem quân đi truy lùng Đa-vít khắp nơi (I Sa-mu-ên 19-26).

II. Những Cơ Hội Vàng Và Sự Kiềm Chế Của Đa-vít

Giữa bối cảnh ấy, Đa-vít có ít nhất hai cơ hội “vàng” để chấm dứt cuộc truy đuổi và tự cứu lấy mạng sống mình bằng cách chủ động giết Sau-lơ.

1. Tại Hang Đá En-ghê-đi (I Sa-mu-ên 24): Khi Sau-lơ vào hang đi tiêu, nơi Đa-vít và người của ông đang ẩn nấp. Những người theo Đa-vít xem đây là cơ hội đến từ Đức Giê-hô-va và nói: “Kìa, ngày nay Đức Giê-hô-va có phán cùng ông rằng: Ta sẽ phó kẻ thù nghịch ngươi vào tay ngươi; hãy làm cho hắn điều chi ngươi lấy làm phải.” (câu 4). Đa-vít chỉ lén cắt một góc áo tơi của Sau-lơ, và ngay lập tức “lòng Đa-vít tự cáo trách mình” (câu 5). Từ ngữ “tự cáo trách” trong tiếng Hê-bơ-rơ (וַיַּכֶּם לֵב־דָּוִד אֹתוֹ, “vayakem lev David oto”) diễn tả một cú đánh mạnh vào lương tâm, một sự dằn vặt nội tâm sâu sắc.

2. Tại Trại Quân Ở Dộng Díp (I Sa-mu-ên 26): Đa-vít và A-bi-sai lẻn vào trại quân lúc nửa đêm khi mọi người đang ngủ say. A-bi-sai thưa: “Ngày nay Đức Chúa Trời đã phó kẻ thù nghịch ông vào tay ông. Xin cho phép tôi lấy giáo đâm người một cái nơi đất.” (câu 8). Một lần nữa, Đa-vít cương quyết ngăn cản: “Chớ giết người; vì ai có thể tra tay trên kẻ chịu xức dầu của Đức Giê-hô-va mà không bị phạt?” (câu 9).

III. Nguyên Nhân Sâu Xa Cho Sự Trung Thành Của Đa-vít

1. Lòng Kính Sợ Thần Tính Của Chủ Quyền Tối Cao (The Fear of the Lord’s Sovereignty): Động cơ chính yếu và xuyên suốt của Đa-vít được bày tỏ qua chính lời ông: “Ta chẳng nên tra tay vào người, vì người là kẻ chịu xức dầu của Đức Giê-hô-va.” (I Sa-mu-ên 24:6). Danh hiệu “kẻ chịu xức dầu” (מָשִׁיחַ, Mashiach) không đơn thuần chỉ chức vị vua, mà chỉ về một người được Đức Chúa Trời lựa chọn và thiết lập theo chương trình của Ngài. Đa-vít phân biệt rõ giữa con người Sau-lơchức vụ của Sau-lơ. Ông tôn trọng chức vụ mà Đức Chúa Trời đã lập, dù người đang giữ chức vụ ấy đã sa ngã. Điều này bắt nguồn từ niềm tin vững chắc vào chủ quyền tuyệt đối của Đức Chúa Trời. Đa-vít tin rằng ngôi vua là do Đức Chúa Trời ban cho (I Sa-mu-ên 15:28), và cũng chỉ có Đức Chúa Trời mới có quyền cất đi. Hành động tự tay đoạt lấy ngôi vua là một sự xâm phạm vào địa phận và thời điểm của Đức Chúa Trời.

2. Niềm Tin Vào Sự Công Bình Và Phán Xét Thuộc Về Đức Chúa Trời: Đa-vít hoàn toàn từ bỏ quyền “tự xử” hay “trả thù”. Ông tuyên bố với Sau-lơ: “Nguyện Đức Giê-hô-va xét đoán giữa tôi và ông; nguyện Đức Giê-hô-va báo thù cho tôi về việc ông; nhưng tay tôi chẳng đổ máu ông.” (I Sa-mu-ên 24:12). Từ “báo thù” ở đây (יִשְׁפֹּט, yishpot) cũng có nghĩa là “xét xử”. Đa-vít tin cậy hoàn toàn vào sự công bình tuyệt đối và đúng thời điểm của Đức Chúa Trời. Ông hiểu rõ nguyên tắc trong Phục Truyền 32:35: “Sự báo thù thuộc về ta, ta sẽ báo ứng.” (cũng xem Rô-ma 12:19). Sự kiềm chế của Đa-vít không phải là biểu hiện của sự yếu đuối, mà là sức mạnh của đức tin thể hiện qua sự kiên nhẫn chờ đợi Chúa.

3. Nhân Cách Cao Thượng Và Lòng Nhân Từ (Chesed) Của Một Tấm Lòng Theo Chúa: Khi đối diện với Sau-lơ trong hang đá, Đa-vít không hề nói những lời đầy oán hận. Thay vào đó, ông gọi Sau-lơ là “cha tôi” (I Sa-mu-ên 24:11) và tự xưng là “tôi tớ của cha”, thể hiện sự khiêm nhường và tôn trọng vị trí trước đây. Ông trình ra bằng chứng là góc áo để chứng minh rằng mình không có ý ám hại. Hành động này không chỉ là bằng chứng vật lý, mà còn là một lời kêu gọi đầy nhân từ (Chesed – lòng nhân từ, thương xót giao ước). Đa-vít đã “lấy điều thiện báo điều ác”, một nguyên tắc sau này được chính Chúa Giê-xu dạy dỗ (Ma-thi-ơ 5:44).

4. Sự Hiểu Biết Rằng Con Người Chỉ Là Công Cụ Trong Tay Chúa: Đa-vít nhận ra rằng, cuộc tấn công của Sau-lơ có thể có một nguyên nhân sâu xa hơn. Ông nói với Sau-lơ: “Nếu Đức Giê-hô-va xui giục người hại tôi, nguyện Ngài nhận mùi thơm của của lễ; nhưng nếu là loài người, nguyện chúng bị rủa sả trước mặt Đức Giê-hô-va.” (I Sa-mu-ên 26:19). Câu nói này cho thấy tầm nhìn thuộc linh sâu sắc của Đa-vít. Ông nhìn xuyên qua con người Sau-lơ để thấy bàn tay chủ quyền của Đức Chúa Trời đang tể trị, thậm chí trong những hoàn cảnh khó khăn nhất (xem Rô-ma 8:28).

IV. Ứng Dụng Thực Tiễn Cho Đời Sống Cơ Đốc Nhân Ngày Nay

Gương của Đa-vít không chỉ là một câu chuyện lịch sử, mà còn là một khuôn mẫu sống động cho thái độ và hành động của chúng ta khi đối diện với sự bất công, ngược đãi từ những người có thẩm quyền hoặc xung quanh.

1. Tôn Trọng Thẩm Quyền Được Chúa Lập Lên: Dù Sau-lơ có tệ đến đâu, Đa-vít vẫn tôn trọng ông vì chức vụ vua. Trong Tân Ước, sứ đồ Phao-lô dạy: “Mỗi người phải vâng phục các đấng cầm quyền trên mình; vì chẳng có quyền nào mà không đến bởi Đức Chúa Trời, các quyền đều bởi Đức Chúa Trời chỉ định.” (Rô-ma 13:1). Ứng dụng này dành cho thái độ của chúng ta đối với cha mẹ, sếp, chính quyền, hay người lãnh đạo trong Hội Thánh. Chúng ta có thể không đồng ý với cá nhân họ, nhưng cần tôn trọng thẩm quyền mà Đức Chúa Trời đã đặt để, và tìm cách đối đãi trong sự khôn ngoan, công bình.

2. Giao Phó Sự Phán Xét Cho Đức Chúa Trời: Khi bị đối xử bất công, bản năng tự nhiên là tìm cách trả đũa, bênh vực quyền lợi của mình. Gương Đa-vít dạy chúng ta bước đầu tiên là dừng tay lại, cầu nguyện, và giao mọi sự cho Đấng xét đoán công bình. Sự báo thù thuộc về Chúa. Niềm tin này giải phóng chúng ta khỏi gánh nặng của sự oán giữ, thù hận, và cho phép chúng ta sống tự do trong sự bình an của Chúa.

3. Lấy Điều Thiện Thắng Điều Ác: Đa-vít đã đáp lại sự ác bằng hành động thiện (cắt áo để chứng minh, không giết hại). Chúa Giê-xu phán: “Hãy yêu kẻ thù nghịch, và cầu nguyện cho kẻ bắt bớ các ngươi.” (Ma-thi-ơ 5:44). Sứ đồ Phao-lô cũng viết: “Chớ để điều ác thắng mình, nhưng hãy lấy điều thiện thắng điều ác.” (Rô-ma 12:21). Ứng dụng thực tế có thể là: cầu nguyện cho người làm hại mình, đáp lại bằng một hành động tử tế bất ngờ, hoặc từ chối tham gia vào vòng xoáy đồn đại, chỉ trích.

4. Phân Biệt Giữa Tội Lỗi Và Người Phạm Tội – Giữa Chức Vụ Và Con Người: Đa-vít ghét tội lỗi giết người vô cớ của Sau-lơ, nhưng ông vẫn tôn trọng con người là vua được xức dầu. Trong các mối quan hệ rạn nứt, chúng ta được kêu gọi ghét tội lỗi nhưng yêu thương người phạm tội, noi gương Chúa Giê-xu. Điều này giúp chúng ta giữ được tấm lòng trong sạch, không bị sự cay đắng đầu độc.

V. Kết Luận: Bài Học Về Một Tấm Lòng Theo Ý Chúa

Sự trung thành của Đa-vít với Sau-lơ cuối cùng đã được Đức Chúa Trời ban thưởng xứng đáng. Đa-vít không mất ngôi vua, nhưng còn được tôn cao và trở nên vị vua mẫu mực mà dân sự luôn nhớ đến. Quan trọng hơn, ông được Đức Chúa Trời gọi là “người theo lòng Ta” (Công vụ 13:22). Một tấm lòng theo ý Chúa không phải là tấm lòng hoàn hảo không phạm tội (Đa-vít sau này cũng phạm tội trọng), nhưng là tấm lòng kính sợ Chúa sâu sắc, tôn trọng chủ quyền của Ngài, kiên nhẫn chờ đợi sự giải cứu và công bình từ Ngài, và có khả năng lấy ân huệ đáp lại sự tổn thương.

Khi chúng ta bị đối xử bất công, bị hiểu lầm, hay bị người có thẩm quyền áp bức, hãy nhớ đến Đa-vít trong hang đá En-ghê-đi. Hãy hỏi lòng mình: “Tôi có đang tôn trọng ‘chức vụ’ và ‘vị trí’ mà Chúa đã đặt để, dù con người ấy có lỗi lầm không? Tôi có đang tin cậy hoàn toàn vào sự phán xét công bình và đúng thời của Chúa không?”. Câu trả lời sẽ định hình phản ứng của chúng ta, và quan trọng hơn, sẽ định hình tấm lòng chúng ta trước mặt Đức Chúa Trời.

Gương của Đa-vít chỉ ra Chúa Giê-xu, Đấng hoàn hảo hơn Đa-vít. Chúa Giê-xu, dù hoàn toàn vô tội, đã chịu sự ngược đãi, phản bội và cuối cùng là cái chết thập tự giá từ tay những kẻ Ngài đến để cứu. Trên thập tự giá, Ngài đã cầu nguyện: “Lạy Cha, xin tha cho họ, vì họ không biết mình làm điều gì.” (Lu-ca 23:34). Chính nhờ ân điển và gương mẫu của Chúa Giê-xu, chúng ta mới có sức mạnh để sống theo nguyên tắc khó khăn mà cao đẹp này.

Quay Lại Bài Viết