Chủ nghĩa tự nhiên là gì?

02 December, 2025
17 phút đọc
3,225 từ
Chia sẻ:

Chủ Nghĩa Tự Nhiên (Naturalism)

Trong một thế giới ngày càng bị thống trị bởi tư duy duy lý và khoa học thực chứng, **chủ nghĩa tự nhiên** (Naturalism) đã trở thành thế giới quan mặc định của đa số. Đối với Cơ Đốc nhân, hiểu rõ bản chất của chủ nghĩa này không chỉ là vấn đề tri thức, mà còn là nhu cầu thiết yếu để bảo vệ đức tin, xây dựng nền tảng thần học vững chắc và sống đời sống thực sự biến đổi bởi quyền năng siêu nhiên của Đức Chúa Trời. Bài nghiên cứu này sẽ khám phá chủ nghĩa tự nhiên dưới ánh sáng của Kinh Thánh, vạch trần những khiếm khuyết căn bản của nó và đưa ra lời kêu gọi sống trong thực tại siêu nhiên mà Đức Chúa Trời đã mặc khải.

I. Định Nghĩa và Bản Chất của Chủ Nghĩa Tự Nhiên

Về cốt lõi, **chủ nghĩa tự nhiên** là một thế giới quan (worldview) cho rằng thực tại tối hậu chỉ bao gồm thế giới vật chất và tự nhiên. Nó phủ nhận sự tồn tại của bất kỳ thực thể siêu nhiên, thần linh, hay linh hồn nào vượt ra ngoài phạm trù của vũ trụ vật chất. Mọi hiện tượng, từ ý thức con người, tình yêu, đạo đức cho đến vũ trụ bao la, đều có thể và cuối cùng phải được giải thích bằng các định luật tự nhiên, nguyên nhân vật lý, và các quá trình tiến hóa ngẫu nhiên. Trong chủ nghĩa tự nhiên, không có chỗ cho Đấng Sáng Tạo, các phép lạ, sự mặc khải trực tiếp từ Đức Chúa Trời, hay đời sống sau khi chết.

Chủ nghĩa tự nhiên thường đi đôi với **chủ nghĩa duy vật** (Materialism) – quan niệm cho rằng mọi thứ đều được cấu tạo từ vật chất, và **chủ nghĩa vô thần** (Atheism) – sự phủ nhận thẳng thừng sự tồn tại của thần linh. Nó là nền tảng triết học cho chủ nghĩa nhân bản thế tục (Secular Humanism), nơi con người trở thành thước đo cho mọi giá trị và đạo đức.

II. Sự Đối Lập Căn Bản Với Chân Lý Kinh Thánh

Kinh Thánh trình bày một thế giới quan hoàn toàn đối lập: **thế giới quan siêu nhiên (Supernatural worldview)**. Ngay từ câu đầu tiên, Kinh Thánh tuyên bố: “Ban đầu Đức Chúa Trời dựng nên trời đất.” (Sáng Thế Ký 1:1). Từ ngữ Hê-bơ-rơ được dùng cho “dựng nên” là **בָּרָא (bara’)**, một động từ đặc biệt chỉ dành cho hành động sáng tạo của Đức Chúa Trời, nhấn mạnh sự tạo dựng *ex nihilo* (từ hư không) bởi quyền năng siêu nhiên của Ngài. Điều này đặt Đức Chúa Trời – một Thực Thể Siêu Nhiên, Linh Thiêng – làm nguyên nhân đệ nhất và nền tảng cho mọi hiện hữu.

Sứ đồ Phao-lô chỉ rõ nguồn gốc của chủ nghĩa tự nhiên trong thư Rô-ma. Ông mô tả tình trạng của những người dù nhìn thấy vinh quang và quyền năng Đức Chúa Trời tỏ bày qua sự sáng tạo, nhưng đã chọn đè nén lẽ thật ấy: “Vì điều chi có thể biết được về Đức Chúa Trời thì đã trình bày ra cho họ, Đức Chúa Trời đã tỏ điều đó cho họ rồi, từ buổi sáng thế, những sự trọn lành của Ngài mắt loài người đã xem thấy, tức là quyền phép đời đời và bổn tánh Ngài; cho nên họ không thể chữa mình được, bởi vì họ đã biết Đức Chúa Trời, mà không làm sáng danh Ngài là Đức Chúa Trời, và không tạ ơn Ngài; nhưng họ đã trở nên hư không trong sự suy tưởng của mình, lòng ngu dốt đầy những sự tối tăm.” (Rô-ma 1:19-21).

Chủ nghĩa tự nhiên không phải là kết luận khách quan của khoa học, mà là **sự lựa chọn có chủ ý** để từ chối và đè nén lẽ thật về Đấng Tạo Hóa. Kết quả là “họ tự xưng mình là khôn ngoan, mà trở nên điên dại… đã đổi lẽ thật của Đức Chúa Trời lấy sự dối trá” (Rô-ma 1:22, 25).

III. Hệ Quả Thuộc Linh và Đạo Đức của Chủ Nghĩa Tự Nhiên

Khi phủ nhận Đức Chúa Trời, chủ nghĩa tự nhiên đồng thời phá hủy nền tảng khách quan cho **đạo đức, ý nghĩa, và mục đích**. Nếu con người chỉ là sản phẩm của những phản ứng hóa học ngẫu nhiên và chọn lọc tự nhiên, thì các khái niệm như thiện, ác, công lý, nhân phẩm chỉ là những cấu trúc xã hội chủ quan hoặc chiến lược sinh tồn. Điều này dẫn đến chủ nghĩa tương đối đạo đức, nơi “lẽ thật” là thứ do cá nhân hoặc cộng đồng tạo ra. Tiên tri Ê-sai đã cảnh báo về thảm họa khi một dân tộc từ bỏ Đức Chúa Trời: “Khốn thay cho kẻ gọi dữ là lành, gọi lành là dữ, lấy tối làm sáng, lấy sáng làm tối… khôn ngoan theo mắt mình, và trước mặt mình mình là thông sáng!” (Ê-sai 5:20-21).

Hơn nữa, chủ nghĩa tự nhiên phủ nhận **bản chất linh hồn của con người**. Kinh Thánh dạy con người được dựng nên theo hình ảnh Đức Chúa Trời (Sáng Thế Ký 1:27), là sự kết hợp độc nhất của thể xác và linh hồn (Sáng Thế Ký 2:7). Đức Chúa Giê-xu phán: “Đừng sợ kẻ giết thân thể mà không giết được linh hồn; nhưng thà sợ Đấng làm cho mất được linh hồn và thân thể trong địa ngục.” (Ma-thi-ơ 10:28). Chủ nghĩa tự nhiên, bằng cách quy giản con người chỉ còn là thân xác, đã tước đi phẩm giá cao quý và hy vọng đời đời của nhân loại.

IV. Sự Phản Bác của Kinh Thánh và Sự Kiện Siêu Nhiên Trọng Tâm

Toàn bộ câu chuyện cứu chuộc trong Kinh Thánh là một lời tuyên chiến với chủ nghĩa tự nhiên. Lịch sử cứu rỗi là lịch sử của những **sự can thiệp siêu nhiên** của Đức Chúa Trời vào thế giới tự nhiên:

  • **Sự Sáng Tạo:** Từ hư không bởi Lời phán (Sáng Thế Ký 1).
  • **Sự Nhập Thể:** Đức Chúa Trời vĩnh hằng trở nên xác thịt trong Con Ngài là Giê-xu Christ (Giăng 1:14). Đây là sự kiện siêu nhiên tối thượng – Logos (Ngôi Lời) trở nên sarx (xác thịt).
  • **Các Phép Lạ của Chúa Giê-xu:** Biến nước thành rượu (Giăng 2), chữa lành người bại (Mác 2), khiến sóng yên biển lặng (Mác 4), và đỉnh cao là **sự sống lại của Ngài từ kẻ chết**. Sự phục sinh của Chúa Giê-xu là bằng chứng quyết định bác bỏ chủ nghĩa tự nhiên. Như Phao-lô tuyên bố: “Nếu Đấng Christ không sống lại, thì đức tin anh em cũng vô ích, anh em còn ở trong tội lỗi mình.” (1 Cô-rinh-tô 15:17). Sự phục sinh là sự kiện lịch sử, được chứng kiến bởi nhiều người (1 Cô-rinh-tô 15:5-8), xé toang bức màn của thế giới tự nhiên và xác nhận thực tại siêu nhiên.
  • **Công Tác của Đức Thánh Linh:** Sự tái sinh, sự biến đổi đời sống, các ân tứ thuộc linh – tất cả đều là công việc siêu nhiên của Đấng mà thế gian “chẳng thấy và chẳng biết” (Giăng 14:17).

V. Ứng Dụng Thực Tiễn Cho Đời Sống Cơ Đốc Nhân

Là những người tin vào Đức Chúa Trời siêu nhiên, chúng ta được kêu gọi sống một đời sống phản ánh thực tại ấy. Dưới đây là một số ứng dụng thiết thực:

1. Nuôi Dưỡng Thế Giới Quan Kinh Thánh: Chúng ta cần chủ động **“đổi mới tâm thần”** (Rô-ma 12:2) mình mỗi ngày. Điều này có nghĩa là xem xét mọi sự – từ tin tức, khoa học, giáo dục, giải trí – dưới lăng kính của Lời Chúa. Học biết Kinh Thánh cách sâu sắc để phân biệt được chân lý của Đức Chúa Trời và những giả thuyết của chủ nghĩa tự nhiên được ngụy trang dưới lớp vỏ “khách quan” hay “hiển nhiên”.

2. Sống Trong Sự Hiện Diện Siêu Nhiên: Đời sống cầu nguyện, thờ phượng và nhạy bén với tiếng Chúa là bằng chứng sống động chống lại chủ nghĩa tự nhiên. Khi chúng ta kinh nghiệm sự đáp lời cầu nguyện, sự bình an siêu nhiên giữa hoàn cảnh khó khăn (Phi-líp 4:7), hay sự hướng dẫn của Đức Thánh Linh, chúng ta đang khẳng định rằng Đức Chúa Trời vẫn đang hành động trong thế giới này.

3. Rao Giảng Tin Lành Trọn Vẹn: Tin Lành của chúng ta không phải chỉ là một hệ thống đạo đức hay triết lý sống. Nó là **tin mừng siêu nhiên** về Đức Chúa Trời đã xé rách bầu trời, bước vào lịch sử, chết thay cho tội nhân, và sống lại để ban sự sống đời đời. Chúng ta phải rao giảng Đấng Christ chịu đóng đinh và sống lại, là “quyền phép của Đức Chúa Trời và sự khôn ngoan của Đức Chúa Trời” (1 Cô-rinh-tô 1:24).

4. Đón Nhận Quyền Năng của Đức Thánh Linh: Đức Chúa Giê-xu hứa: “Các việc lớn hơn nữa cũng sẽ làm, vì ta đi về cùng Cha.” (Giăng 14:12). Hội Thánh được kêu gọi không chỉ hoạt động bằng năng lực tự nhiên, nhưng bằng **δύναμις (dynamis – quyền năng)** của Đức Thánh Linh (Công vụ 1:8). Điều này thể hiện qua sự can đảm làm chứng, sự chữa lành, sự đuổi quỷ, và trên hết là quyền năng biến đổi tội nhân trở nên tạo vật mới trong Đấng Christ (2 Cô-rinh-tô 5:17).

5. Sống Với Hy Vọng Đời Đời: Chủ nghĩa tự nhiên kết thúc ở nấm mồ. Nhưng đức tin Cơ Đốc tuyên xưng: “Đức Chúa Trời sẽ chuộc tôi khỏi quyền âm phủ, và sẽ tiếp rước tôi.” (Thi Thiên 49:15). Chúng ta sống và phục vụ với niềm hy vọng chắc chắn về sự sống lại thân thể và sự sống đời đời trong trời mới đất mới (Khải Huyền 21:1-5). Niềm hy vọng siêu nhiên này biến đổi cách chúng ta đối diện với sự đau đớn, mất mát và cả cái chết.

Kết Luận

Chủ nghĩa tự nhiên, với tuyên bố độc tôn về thực tại vật chất, là một thế giới quan tự giam hãm con người trong một vũ trụ đóng, vô hồn và vô nghĩa. Nó là sự thể hiện tối hậu của tội lỗi nổi loạn chống lại Đấng Tạo Hóa. Ngược lại, Kinh Thánh mở ra một thực tại rộng lớn, phong phú và đầy vinh hiển: một vũ trụ được tạo dựng, duy trì và hướng đến mục đích bởi một Đức Chúa Trời Toàn Năng, Khôn Ngoan và Yêu Thương, Đấng đã vượt qua mọi rào cản tự nhiên để cứu chuộc nhân loại.

Là Cơ Đốc nhân, chúng ta được mời gọi bước ra khỏi cái lồng chật hẹp của chủ nghĩa tự nhiên để sống trong sự tự do vinh hiển của thực tại siêu nhiên. Hãy để đức tin chúng ta không bị bóp nghẹt bởi những giả định của thời đại, nhưng luôn được neo chắc vào Lời hằng sống của Đức Chúa Trời và quyền năng phục sinh của Chúa Giê-xu Christ. Hãy can đảm sống, suy nghĩ và làm chứng như những công dân của Nước Trời – một vương quốc siêu nhiên đang xâm nhập và biến đổi thế giới tự nhiên này.


“Vả, chúng ta chẳng chú mắt vào những sự thấy được, nhưng chú mắt vào những sự không thấy được; vì những sự thấy được chỉ là tạm thời, mà những sự không thấy được là đời đời.” (2 Cô-rinh-tô 4:18)

Quay Lại Bài Viết