Kinh Thánh Nói Gì Về Sự Chờ Đợi?
Trong hành trình đức tin, có lẽ không có trải nghiệm nào phổ biến và thử thách cho mọi tín hữu bằng sự chờ đợi. Từ Áp-ra-ham chờ đợi một dòng dõi, dân Y-sơ-ra-ên chờ đợi Đấng Mê-si, cho đến Hội Thánh hôm nay chờ đợi sự tái lâm của Chúa Giê-xu, Kinh Thánh dệt nên một câu chuyện lớn trong đó sự chờ đợi là một chủ đề trung tâm. Sự chờ đợi theo Kinh Thánh không phải là sự trì hoãn thụ động hay nỗi thất vọng tiêu cực, mà là một thái độ tích cực, một hành động đức tin, và một trường học của đặc tính thuộc linh. Bài nghiên cứu này sẽ đi sâu vào nguyên văn Kinh Thánh để khám phá ý nghĩa, mục đích, và sự ứng dụng của sự chờ đợi trong đời sống Cơ Đốc nhân.
Giải Nghĩa Từ Ngữ "Chờ Đợi" Trong Nguyên Văn Kinh Thánh
Để hiểu sâu sắc, chúng ta cần trở về với ngôn ngữ gốc. Trong tiếng Hê-bơ-rơ (Cựu Ước), từ thường được dịch là "chờ đợi" là קָוָה (qavah). Từ này mang ý nghĩa mạnh mẽ: "kéo dây, căng ra", gợi ý về sự căng thẳng, mong đợi với hy vọng mãnh liệt, và sự sẵn sàng. Nó không phải sự thụ động, mà là một sự tập trung chủ động với niềm tin rằng điều mình trông mong chắc chắn sẽ đến. Thi thiên 27:14 minh họa rõ: "Hãy trông đợi Đức Giê-hô-va; hãy vững lòng bền chí! Phải, hãy trông đợi Đức Giê-hô-va". Ở đây, "trông đợi" (qavah) đi đôi với "vững lòng bền chí", cho thấy đây là một mệnh lệnh đòi hỏi sự kiên định của ý chí.
Trong tiếng Hy Lạp (Tân Ước), có hai từ quan trọng:
1. ὑπομονή (hupomonē): thường được dịch là "sự nhịn nhục", "sự bền đỗ". Nó hàm chứa ý tưởng kiên trì dưới áp lực, ở lại vị trí dù bị thử thách. Nó là sức mạnh nội tâm không từ bỏ (Rô-ma 5:3-4; Lu-ca 21:19).
2. ἀπεκδέχομαι (apekdechomai): được dùng đặc biệt trong các thư tín, có nghĩa là "chờ đợi một cách háo hức, chăm chú hướng ngoại". Nó là sự mong đợi tập trung vào một mục tiêu tương lai chắc chắn, như sự cứu rỗi sau cùng (Rô-ma 8:23) hay sự tái lâm của Chúa (Phi-líp 3:20).
Sự kết hợp giữa hupomonē (bền đỗ trong hiện tại) và apekdechomai (háo hức trông mong tương lai) tạo nên khái niệm trọn vẹn về sự chờ đợi thuộc linh: một đời sống kiên định trong hiện tại dựa trên niềm hy vọng chắc chắn về tương lai.
Cựu Ước: Chờ Đợi Trong Lời Hứa và Sự Giải Cứu
Câu Kinh Thánh kinh điển về chờ đợi được tìm thấy trong Ê-sai 40:31: "Nhưng kẻ nào trông đợi Đức Giê-hô-va thì chắc được sức mới, cất cánh bay cao như chim ưng; chạy mà không mệt nhọc, đi mà không mòn mỏi". Ngữ cảnh là lời an ủi dân Y-sơ-ra-ên đang trong cảnh lưu đày. Sự "trông đợi" (qavah) ở đây là nguồn của sức mạnh siêu nhiên. Nó không phải là việc ngồi yên, mà là việc gắn kết với nguồn sức lực vô tận là chính Đức Chúa Trời. Hình ảnh "cất cánh bay cao" cho thấy kết quả của sự chờ đợi đúng đắn là một đời sống vượt lên trên những giới hạn và mệt mỏi tự nhiên.
Các Thi thiên cũng tràn ngập tiếng kêu về sự chờ đợi: "Linh hồn tôi trông đợi Chúa, hơn kẻ canh đợi sáng" (Thi thiên 130:6). Người canh đêm chờ sáng là hình ảnh sống động: anh ta ở trong bóng tối, mệt mỏi, nhưng lòng tràn đầy xác tín rằng bình minh *chắc chắn* sẽ đến. Sự chờ đợi của người tin Chúa cũng vậy—dù trong đêm tối của hoàn cảnh, chúng ta vững tin vào "bình minh" của sự đáp lời, sự giải cứu, hay sự hiện diện của Ngài.
Những gương mẫu như Áp-ra-ham (chờ đợi con chép hứa 25 năm), Giô-sép (chờ đợi trong ngục tù), hay Đa-vít (chờ đợi ngôi vua sau khi được xức dầu) đều cho thấy: Thời gian chờ đợi của Đức Chúa Trời không bao giờ là thời gian lãng phí, mà là thời gian Ngài tôi luyện đức tin, nhân cách, và sự phụ thuộc của chúng ta vào Ngài.
Tân Ước: Chờ Đợi Trong Ánh Sáng của Chúa Giê-xu Christ
Tân Ước đặt sự chờ đợi của chúng ta vào trung tâm là Chúa Giê-xu Christ. Sự chờ đợi của chúng ta có hai chiều kích: hướng lên (chờ đợi sự tái lâm của Ngài) và hướng vào trong (chờ đợi sự trọn vẹn của ơn cứu rỗi trong chúng ta).
Sứ đồ Phao-lô mô tả sự chờ đợi này trong Rô-ma 8:23-25: "… chính chúng ta, là kẻ có trái đầu mùa của Đức Thánh Linh, cũng than thở trong lòng, đang khi trông đợi (apekdechomai) được làm con nuôi, tức là sự cứu chuộc thân thể chúng ta… Nhưng chúng ta trông đợi (elpizō) điều đó, cần phải nhịn nhục (hupomonē)". Ở đây, chúng ta thấy sự căng thẳng giữa "đã" (trái đầu mùa) và "chưa" (sự cứu chuộc thân thể). Sự chờ đợi Cơ Đốc là sống trong sự căng thẳng này với đức tin và lòng kiên nhẫn.
Trong thư Ga-la-ti 5:5, Phao-lô viết: "Về phần chúng ta, ấy là bởi đức tin, bởi Đức Thánh Linh, mà chúng ta đương trông đợi (apekdechomai) sự trông cậy của sự công bình". Công đức hay luật pháp không còn chỗ trong sự chờ đợi này. Chúng ta chờ đợi bởi đức tin, qua sự đóng ấn và năng quyền của Đức Thánh Linh. Điều này giải phóng chúng ta khỏi sự lo âu và thúc ép, vì sự thành tựu không dựa trên nỗ lực của chúng ta, mà trên ân điển và sự thành tín của Đức Chúa Trời.
Mục Đích Thần Học của Sự Chờ Đợi
Tại sao Đức Chúa Trời, Đấng Toàn Năng và toàn tri, lại thường đặt dân sự Ngài vào những mùa chờ đợi dài? Kinh Thánh hé mở nhiều mục đích sâu sắc:
1. Tôi Luyện Đức Tin và Nhân Cách: Gia-cơ 1:3-4 dạy: "… sự thử thách đức tin anh em sanh ra sự nhịn nhục (hupomonē). Nhưng sự nhịn nhục phải làm trọn việc nó, hầu cho chính mình anh em cũng trọn lành trọn vẹn, không thiếu thốn chút nào". Sự chờ đợi, như một dạng thử thách, rèn đức tin thô thành vàng ròng, phát triển sự kiên trì và khiến chúng ta trưởng thành.
2. Bày Tỏ Sự Thành Tín của Đức Chúa Trời: Khi chúng ta chờ đợi và thấy Ngài thành tín đáp lời (theo cách và thời điểm hoàn hảo của Ngài), chúng ta học biết bản tính Ngài cách sâu nhiệm hơn. Chúng ta không còn tin vào một giáo lý về Đức Chúa Trời thành tín, mà có một kinh nghiệm cá nhân về điều đó.
3. Điều Chỉnh Những Đam Mê và Mong Ước Sai Lầm: Thời gian chờ đợi cho phép Đức Thánh Linh thanh luyện những động cơ của chúng ta. Chúng ta có thực sự mong muốn ý chỉ Ngài, hay chỉ muốn thỏa mãn ý riêng? (Thi thiên 37:4).
4. Chuẩn Bị Chúng Ta Cho Phước Hạnh: Đôi khi chúng ta chưa sẵn sàng cho điều chúng ta cầu xin. Thời gian chờ đợi là lúc Đức Chúa Trời chuẩn bị tấm lòng và cuộc đời chúng ta để đón nhận, quản lý, và tôn vinh Ngài qua phước hạnh đó.
Ứng Dụng Thực Tiễn: Làm Thế Nào Để Chờ Đợi Cách Thuộc Linh?
Sự chờ đợi thuộc linh là một kỷ luật chủ động. Dưới đây là những nguyên tắc thực tiễn rút ra từ Lời Chúa:
1. Chờ Đợi Trong Sự Cầu Nguyện và Cảm Tạ (Phi-líp 4:6-7): Thay vì lo lắng, hãy biến mối quan tâm thành lời cầu nguyện, nài xin với sự cảm tạ. Sự bình an của Đức Chúa Trời sẽ gìn giữ tấm lòng chúng ta trong sự chờ đợi.
2. Chờ Đợi Trong Lời Chúa và Sự Vâng Lời: Hãy đắm chìm trong Lời Ngài. Thi thiên 130:5 nói: "Tôi trông đợi Đức Giê-hô-va, linh hồn tôi trông đợi, tôi trông cậy nơi lời Ngài". Lời hứa của Chúa là neo cho linh hồn. Sự vâng lời trong khi chờ đợi chứng minh đức tin của chúng ta.
3. Chờ Đợi Trong Sự Phục Vụ: Chờ đợi không có nghĩa là đóng băng. Các đầy tớ trong ẩn dụ về các nén bạc (Ma-thi-ơ 25:14-30) được kêu gọi làm việc và đầu tư trong khi chờ chủ trở về. Hãy trung tín trong những việc nhỏ hiện tại.
4. Chờ Đợi Trong Cộng Đồng: Hê-bơ-rơ 10:24-25 khích lệ chúng ta nhóm lại để khuyên bảo nhau về lòng yêu thương và việc lành, càng phải làm như vậy khi thấy Ngày ấy gần đến. Sự chờ đợi chung với Hội Thánh giúp chúng ta bền lòng.
5. Chờ Đợi Với Thái Độ Hy Vọng và Vui Mừng: Rô-ma 12:12: "Hãy vui mừng trong sự trông cậy, nhịn nhục trong sự hoạn nạn, bền lòng mà cầu nguyện". Hy vọng (elpis) là đặc điểm của Cơ Đốc nhân, vì tương lai của chúng ta được đảm bảo trong Christ.
Sự Chờ Đợi Tối Thượng: Trông Mong Chúa Giê-xu Tái Lâm
Đỉnh cao của mọi sự chờ đợi trong đời sống tín hữu là sự trông mong Chúa Giê-xu Christ trở lại. Tít 2:13 gọi đây là "sự trông cậy (elpis) hạnh phước của chúng ta". Sự chờ đợi này không khiến chúng ta thờ ơ với hiện tại, trái lại, nó thúc giục chúng ta sống thánh khiết và tin kính (1 Giăng 3:2-3). Mỗi ngày, chúng ta sống với câu hỏi: "Hôm nay mình sẽ sống thế nào nếu Chúa Giê-xu trở lại?" Điều này thanh luyện các ưu tiên và ban cho mọi lao khổ hiện tại một ý nghĩa vĩnh cửu.
Kết Luận
Kinh Thánh vẽ nên một bức tranh phong phú về sự chờ đợi như một ân điển chủ động, một trường học đức tin, và một biểu hiện của niềm hy vọng sống động. Nó không phải là khoảng trống giữa lời hứa và sự thành tựu, mà là một phần thiết yếu của chính quá trình thành tựu đó. Đức Chúa Trời hành động *trong* sự chờ đợi của chúng ta cũng quan trọng như Ngài hành động *qua* sự đáp lời của Ngài. Khi chúng ta học biết chờ đợi Chúa—với tấm lòng tin cậy, tay chân phục vụ, và đôi mắt hướng về sự trông cậy hạnh phước—chúng ta sẽ khám phá ra lời hứa chân thật của Ê-sai 40:31: chúng ta được đổi mới sức lực, vượt lên trên hoàn cảnh, và bước đi trong sức mạnh không dứt của Ngài.
"Hãy yên tịnh trước mặt Đức Giê-hô-va, và chờ đợi Ngài." (Thi thiên 37:7a)
Trong sự yên tịnh và chờ đợi ấy, chúng ta gặp được chính Đức Chúa Trời, và đó chính là phần thưởng lớn nhất của mọi mùa chờ đợi.