Có gì sai khi làm một Cơ đốc nhân đơn độc?
Trong thời đại ngày nay, nhiều người tự nhận mình là Cơ đốc nhân nhưng lại chọn sống đức tin một mình, không tham gia vào một hội thánh địa phương hay cộng đồng tín hữu. Họ cho rằng mối quan hệ cá nhân với Chúa là đủ, và việc nhóm lại với các tín hữu khác là không cần thiết, thậm chí gây phiền toái. Tuy nhiên, Kinh Thánh dạy rõ ràng rằng đức tin Cơ đốc không phải là một hành trình đơn độc. Bài viết này sẽ khám phá những lý do tại sao làm một Cơ đốc nhân đơn độc là sai lầm so với ý muốn của Đức Chúa Trời, dựa trên nền tảng Kinh Thánh và những hệ quả tâm linh.
1. Thiết kế của Đức Chúa Trời: Con người được tạo dựng cho mối quan hệ
Ngay từ đầu, Đức Chúa Trời đã phán: "Loài người ở một mình thì không tốt; ta sẽ làm nên một kẻ giúp đỡ giống như nó" (Sáng thế ký 2:18). Mặc dù câu này trực tiếp nói về hôn nhân, nguyên tắc "không tốt khi ở một mình" áp dụng cho mọi khía cạnh của cuộc sống, đặc biệt là đời sống thuộc linh. Đức Chúa Trời là Ba Ngôi – Cha, Con và Thánh Linh – hiệp một trong mối tương giao hoàn hảo. Chúng ta được tạo dựng theo hình ảnh Ngài, nên chúng ta cũng được thiết kế để sống trong mối tương giao với Ngài và với nhau.
Sứ đồ Phao-lô dùng hình ảnh thân thể để mô tả Hội Thánh: "Vả, như thân là một, mà có nhiều chi thể, và như các chi thể của thân dầu có nhiều, cũng chỉ hiệp thành một thân mà thôi, Đấng Christ cũng vậy... Anh em là thân của Đấng Christ, và là chi thể của thân, ai riêng phần nấy" (1 Cô-rinh-tô 12:12,27). Mỗi tín hữu là một chi thể của thân thể Đấng Christ. Một chi thể tách rời khỏi thân thể sẽ không thể sống và thực hiện chức năng của mình. Một Cơ đốc nhân đơn độc không thể phát huy hết tiềm năng thuộc linh mà Đức Chúa Trời dành cho mình, và cũng không thể nhận được sự nuôi dưỡng từ các chi thể khác.
2. Mệnh lệnh Kinh Thánh: Đừng bỏ sự nhóm lại
Kinh Thánh trực tiếp ra lệnh: "Chúng ta hãy cân nhắc làm sao để khuyên giục nhau về lòng yêu thương và việc tốt lành, chớ bỏ sự nhóm lại như mấy kẻ quen làm, nhưng phải khuyên bảo nhau, và hễ anh em thấy ngày ấy hầu gần chừng nào, thì càng phải làm như vậy chừng nấy" (Hê-bơ-rơ 10:24-25). Đây không phải là một gợi ý, mà là một mệnh lệnh rõ ràng: tín hữu không được từ bỏ việc nhóm lại với nhau. Việc nhóm lại không chỉ là một buổi lễ, mà là cơ hội để khích lệ, thách thức và xây dựng lẫn nhau.
Hội Thánh đầu tiên trong sách Công vụ là hình mẫu lý tưởng: "Vả, những người ấy bền lòng giữ lời dạy của các sứ đồ, sự thông công, lễ bẻ bánh, và sự cầu nguyện... Mỗi ngày, Chúa lấy những kẻ được cứu thêm vào Hội thánh" (Công vụ 2:42,47). Họ nhóm lại mỗi ngày, chia sẻ tài sản, cùng nhau thờ phượng. Đây là mô hình mà mọi thế hệ Cơ đốc nhân cần noi theo.
3. Nguy hiểm của sự cô lập thuộc linh
Châm ngôn 18:1 cảnh báo: "Kẻ nào tách mình ra tìm điều mình ưa thích; nó nổi giận nghịch cùng mọi sự khôn ngoan." Sự cô lập thường xuất phát từ lòng ích kỷ, kiêu ngạo hoặc thất vọng. Khi tách biệt, chúng ta dễ bị cám dỗ, sai lạc giáo lý, và mất đi sự sáng suốt.
Trong sách Truyền đạo, Sa-lô-môn viết: "Hai người hơn một... Vì nếu họ ngã, thì một người sẽ đỡ bạn mình lên; nhưng khốn thay cho kẻ một mình sa ngã mà không có ai đỡ dậy!... Lại nếu hai người ngủ chung thì ấm; còn một mình thì làm sao ấm được?" (Truyền đạo 4:9-12). Sự hỗ trợ của cộng đồng là cần thiết để vượt qua khó khăn.
Sứ đồ Phi-e-rơ cũng cảnh báo: "Hãy tiết độ và tỉnh thức: kẻ thù nghịch anh em là ma quỷ, như sư tử rống, đi rình mò chung quanh anh em, tìm kiếm người nào nó có thể nuốt được" (1 Phi-e-rơ 5:8). Một mình, chúng ta dễ bị tấn công; cùng nhau, chúng ta có thể đứng vững.
4. Các chức năng của Hội Thánh mà một Cơ đốc nhân đơn độc sẽ bỏ lỡ
Giảng dạy Lời Chúa: Đức Chúa Trời ban cho Hội Thánh các sứ đồ, tiên tri, nhà truyền giáo, mục sư và giáo sư "để trang bị các thánh đồ cho công việc phục vụ, gây dựng thân thể Đấng Christ" (Ê-phê-sô 4:11-12). Một mình, chúng ta khó có thể tự mình hiểu hết Lời Chúa mà không có sự hướng dẫn từ những người được Chúa kêu gọi.
Thờ phượng tập thể: Chúa Giê-xu hát ngợi khen giữa hội chúng (Hê-bơ-rơ 2:12). Thánh vịnh 22:22 nói: "Tôi sẽ rao truyền danh Chúa cho anh em tôi; ở giữa hội chúng tôi sẽ ngợi khen Chúa." Thờ phượng chung mang lại sức mạnh và niềm vui đặc biệt.
Các thánh lễ: Báp-têm và Tiệc Thánh là những mạng lệnh cần được thực hiện trong cộng đồng. Báp-têm là dấu hiệu công khai của đức tin; Tiệc Thánh là sự nhớ đến Chúa cùng với anh em (1 Cô-rinh-tô 11:23-26). Một Cơ đốc nhân đơn độc không thể tự mình thực hiện những điều này theo ý nghĩa Kinh Thánh.
Kỷ luật Hội Thánh: Khi một tín hữu phạm tội, Hội Thánh có trách nhiệm sửa dạy, khôi phục (Ma-thi-ơ 18:15-17). Nếu không có Hội Thánh, người đó có thể tiếp tục trong tội lỗi mà không được sửa trị.
Sử dụng ân tứ thuộc linh: "Mỗi người trong anh em được ban cho sự tỏ ra của Thánh Linh để làm ích chung" (1 Cô-rinh-tô 12:7). Mỗi người được ban cho ân tứ để gây dựng Hội Thánh. Nếu không tham gia vào thân thể, ân tứ đó bị bỏ phí, và thân thể thiếu đi sự đóng góp cần thiết.
5. Đại Mạng Lệnh và cộng đồng
Chúa Giê-xu truyền: "Vậy, hãy đi dạy dỗ muôn dân, hãy nhân danh Đức Cha, Đức Con, và Đức Thánh Linh mà làm phép báp-têm cho họ, và dạy họ giữ hết cả mọi điều mà ta đã truyền cho các ngươi" (Ma-thi-ơ 28:19-20). Đại Mạng Lệnh không phải là nhiệm vụ cá nhân mà là của cả Hội Thánh. Chúng ta cần nhau để thực hiện sứ mạng này: người rao giảng, người dạy dỗ, người cầu nguyện, người hỗ trợ. Một Cơ đốc nhân đơn độc khó có thể hoàn thành mạng lệnh này một cách hiệu quả.
6. Nguy cơ tự lừa dối
Châm ngôn 27:17 dạy: "Sắt mài nhọn sắt; cũng vậy người ta mài sắc mặt bạn hữu mình." Sự tương tác với các tín hữu khác giúp chúng ta được sửa dạy, thách thức và trưởng thành. Nếu chỉ một mình, chúng ta dễ rơi vào tình trạng tự hài lòng, tự cho mình là đúng, và không nhận ra những điểm yếu.
Gia-cơ 5:16 khuyên: "Hãy xưng tội cùng nhau, và cầu nguyện cho nhau, hầu cho anh em được lành bệnh." Sự xưng tội và cầu nguyện chung mang lại sự chữa lành mà một mình không thể có được.
7. Niềm vui của đức tin được chia sẻ
Chúa Giê-xu phán: "Ta ban cho các ngươi một điều răn mới, nghĩa là các ngươi phải yêu nhau; như ta đã yêu các ngươi thể nào, thì các ngươi cũng hãy yêu nhau thể ấy. Nếu các ngươi yêu nhau, thì ấy là tại điều đó mà thiên hạ sẽ nhận biết các ngươi là môn đồ ta" (Giăng 13:34-35). Tình yêu thương giữa vòng các tín hữu là bằng chứng mạnh mẽ cho thế giới về Chúa Giê-xu. Tình yêu đó chỉ có thể được thể hiện trong cộng đồng.
Giăng cũng viết: "Điều chúng tôi đã thấy và đã nghe, thì cũng truyền cho anh em, hầu cho anh em cũng được giao thông với chúng tôi. Vả, chúng tôi vẫn được giao thông với Đức Chúa Cha, và với Con Ngài là Đức Chúa Giê-xu Christ" (1 Giăng 1:3). Từ "giao thông" trong nguyên ngữ Hy Lạp là koinonia, có nghĩa là sự thông công, sự chia sẻ, sự hiệp một. Đây là đặc điểm không thể thiếu của đời sống Cơ đốc.
8. Đáp lại những lý do thường gặp để sống đơn độc
"Tôi có thể thờ phượng Chúa một mình": Đúng là chúng ta có thể và nên thờ phượng Chúa cá nhân, nhưng Kinh Thánh dạy chúng ta cũng phải thờ phượng tập thể. Hơn nữa, thờ phượng chung mang lại sự đa dạng và phong phú mà thờ phượng riêng không có.
"Tôi đã bị tổn thương bởi Hội Thánh": Đây là một lý do chính đáng và đau lòng. Tuy nhiên, chúng ta không nên để sự tổn thương khiến mình xa lánh cộng đồng của Đấng Christ. Hãy tìm kiếm sự chữa lành, tha thứ, và một Hội Thánh lành mạnh hơn. Chúa Giê-xu cũng bị tổn thương bởi những người trong Hội Thánh, nhưng Ngài vẫn yêu thương Hội Thánh và hi sinh vì Hội Thánh (Ê-phê-sô 5:25).
"Tôi không cần tôn giáo có tổ chức; tôi chỉ cần Chúa Giê-xu": Nhưng Chúa Giê-xu đã thiết lập Hội Thánh (Ma-thi-ơ 16:18). Hội Thánh không phải là một tổ chức tôn giáo lạnh lùng, mà là thân thể sống động của Đấng Christ. Từ chối Hội Thánh là từ chối kế hoạch của Ngài.
"Tôi quá bận rộn": Đây thường là dấu hiệu của sự ưu tiên sai lầm. Chúng ta cần sắp xếp lại cuộc sống để ưu tiên cho việc nhóm lại và phục vụ, vì đó là ý muốn của Chúa.
Ứng dụng thực tiễn
Để tránh tình trạng đơn độc và sống đúng với thiết kế của Đức Chúa Trời, hãy xem xét những bước thực tiễn sau:
- Tìm kiếm và cam kết với một Hội Thánh địa phương: Hãy cầu nguyện và tìm một Hội Thánh trung thành với Lời Chúa, nơi bạn có thể học hỏi và phục vụ. Tham dự đều đặn, không chỉ ngày Chúa Nhật mà còn các buổi nhóm khác.
- Tham gia nhóm nhỏ hoặc lớp học Kinh Thánh: Đây là môi trường để xây dựng tình bạn thuộc linh sâu sắc, chia sẻ gánh nặng và cầu nguyện cho nhau.
- Phục vụ trong Hội Thánh: Khám phá ân tứ thuộc linh của mình và dùng nó để gây dựng thân thể. Có thể là dạy trẻ em, ca hát, tiếp đón, quản lý công nghệ, hoặc thăm viếng.
- Thực hành lòng hiếu khách: Mở rộng cửa nhà để tiếp đón anh em tín hữu, chia sẻ bữa ăn và cuộc sống. Điều này tạo cơ hội cho sự thông công sâu sắc hơn.
- Nếu bạn đã bị tổn thương: Hãy tìm sự tư vấn từ một mục sư đáng tin cậy hoặc một Cơ đốc nhân trưởng thành. Cầu nguyện xin Chúa chữa lành và ban ơn để tha thứ. Đừng từ bỏ Hội Thánh hoàn toàn; hãy tìm một cộng đồng mới nơi bạn có thể được phục hồi.
- Cân bằng giữa đời sống cá nhân và cộng đồng: Duy trì thì giờ tĩnh nguyện riêng với Chúa, nhưng cũng chia sẻ những điều Chúa dạy bạn với người khác.
Kết luận
Làm một Cơ đốc nhân đơn độc đi ngược lại ý muốn của Đức Chúa Trời, Đấng đã thiết kế chúng ta để sống trong mối tương giao với Ngài và với nhau. Hội Thánh là thân thể của Đấng Christ, và mỗi tín hữu là một chi thể cần thiết. Sự cô lập thuộc linh khiến chúng ta dễ bị tấn công, thiếu sự sửa dạy và mất đi niềm vui của sự thông công. Ngược lại, khi chúng ta sống trong cộng đồng đức tin, chúng ta được nuôi dưỡng, khích lệ và có cơ hội phục vụ, từ đó lớn lên trong ân điển và trở nên giống Chúa Giê-xu hơn. Hãy bước ra khỏi sự đơn độc và hòa mình vào thân thể Đấng Christ, nơi bạn thuộc về.