“Hiệp nhất lòng tôi để kính sợ danh Ngài” (Thi thiên 86:11)
Trong hành trình thuộc linh của Cơ Đốc nhân, có những lời cầu nguyện trong Kinh Thánh trở thành kim chỉ nam, phản ánh khát vọng sâu thẳm nhất của lòng người với Đức Chúa Trời. Lời cầu nguyện của Vua Đa-vít trong Thi thiên 86:11 là một lời cầu nguyện như thế: “Hỡi Đức Giê-hô-va, xin hãy dạy tôi con đường của Ngài, Tôi sẽ đi trong sự chơn thật của Ngài; Xin hãy hiệp nhất lòng tôi để kính sợ danh Ngài.” (Thi Thiên 86:11, Kinh Thánh Tin Lành Việt Ngữ 1925). Câu Kinh Thánh ngắn gọn này chứa đựng một sự thật thâm thúy về tình trạng con người, về ân điển biến đổi của Đức Chúa Trời, và về mục đích tối cao của đời sống chúng ta. Bài nghiên cứu này sẽ đi sâu khai phá ý nghĩa của cụm từ “hiệp nhất lòng tôi để kính sợ danh Ngài” dựa trên ngữ cảnh, ngôn ngữ gốc và sự dạy dỗ xuyên suốt của Kinh Thánh.
I. Ngữ Cảnh Của Lời Cầu Nguyện: Tiếng Kêu Từ Sự Thiếu Thốn
Thi thiên 86 là lời cầu nguyện cá nhân của Đa-vít, được ghi chú là “lời cầu nguyện của Đa-vít”. Đây là một thi thiên độc nhất vì nó kết hợp những lời than khóc, tuyên xưng đức tin, và khẩn nài. Đa-vít cầu xin sự bảo vệ (câu 1-7), tuyên bố về quyền năng và sự nhân từ độc nhất của Đức Chúa Trời (câu 8-10), và sau đó đưa ra ba lời thỉnh cầu cụ thể trong câu 11:
- “Xin hãy dạy tôi con đường của Ngài” – Khát vọng được hướng dẫn thiêng liêng.
- “Tôi sẽ đi trong sự chơn thật của Ngài” – Cam kết vâng theo sự hướng dẫn đó.
- “Xin hãy hiệp nhất lòng tôi để kính sợ danh Ngài” – Lời thỉnh cầu cho sự biến đổi nội tâm, là nền tảng cho hai điều trên.
Điều quan trọng cần lưu ý là Đa-vít không cầu xin sự giàu có, chiến thắng kẻ thù, hay sức khỏe thể xác trước tiên. Ưu tiên tối cao của ông là sự biến đổi bên trong – một tấm lòng được hiệp nhất và hướng về Chúa. Điều này cho thấy sự trưởng thành thuộc linh sâu sắc và hiểu biết rằng mọi vấn đề bên ngoài đều bắt nguồn từ tình trạng bên trong.
II. Giải Nghĩa “Hiệp Nhất Lòng Tôi” (Tiếng Hê-bơ-rơ: יַחֵד לְבָבִי)
Để hiểu trọn vẹn, chúng ta cần quay về với ngôn ngữ gốc. Động từ “hiệp nhất” trong tiếng Hê-bơ-rơ là “יַחֵד” (yached), xuất phát từ gốc “יָחַד” (yachad), có nghĩa là “kết hợp lại với nhau, thống nhất, làm cho một.” Đây không đơn thuần là sự tập trung tư tưởng, mà là một hành động kết hợp những phần bị phân tán, chia rẽ thành một tổng thể hài hòa và duy nhất.
Danh từ “lòng” là “לֵבָב” (levav), một dạng số nhiều cường điệu của “לֵב” (lev) – trái tim. Trong tư tưởng Hê-bơ-rơ, “lòng” không chỉ là trung tâm cảm xúc, mà là trung tâm của trí tuệ, ý chí, cảm xúc, và tâm linh – cốt lõi toàn vẹn của con người. Việc sử dụng dạng số nhiều “levav” có thể ám chỉ đến bản chất phức tạp, đa chiều và đôi khi mâu thuẫn của nội tâm con người.
Như vậy, “hiệp nhất lòng tôi” là một lời thừa nhận chân thực về tình trạng bị phân ly bên trong. Nó là tiếng kêu về sự chia rẽ giữa lý trí và tình cảm, giữa khát vọng thuộc linh và dục vọng xác thịt, giữa đức tin và sự nghi ngờ, giữa tình yêu dành cho Chúa và tình yêu thế gian. Tiên tri Ê-xê-chi-ên sau này cũng nói về lời hứa của Đức Chúa Trời trong giao ước mới: “Ta sẽ ban lòng mới cho các ngươi, và đặt thần mới trong các ngươi. Ta sẽ cất lòng bằng đá khỏi thịt các ngươi, và ban cho các ngươi lòng bằng thịt.” (Ê-xê-chi-ên 36:26). Sứ đồ Gia-cơ cảnh báo về tấm lòng hai lòng (hay phân đôi): “Hỡi kẻ hai lòng, hãy làm sạch lòng đi!” (Gia-cơ 4:8).
Lời cầu nguyện của Đa-vít, do đó, là: “Lạy Chúa, xin hãy lấy tấm lòng bị phân mảnh, chia cắt, và xung đột của con, và kết hợp nó lại thành một tổng thể toàn vẹn, hài hòa, và tập trung.” Đây không phải là công việc con người có thể tự làm, mà là công việc của Đức Chúa Trời. Chúng ta cầu xin Ngài hành động trong chúng ta.
III. Mục Đích Của Sự Hiệp Nhất: “Để Kính Sợ Danh Ngài”
Mục đích của sự hiệp nhất lòng không phải là để cảm thấy tốt hơn, thành công hơn, hay bình an hơn – dù những điều này có thể là hệ quả. Mục đích tối cao và duy nhất được nêu ra là “để kính sợ danh Ngài.”
“Kính sợ” (tiếng Hê-bơ-rơ: יָרֵא, yare) trong Kinh Thánh không mang nghĩa sợ hãi kinh khiếp như sợ một kẻ bạo chúa. Đó là sự kính trọng, tôn kính, tôn thờ, và vâng phục sâu sắc xuất phát từ nhận thức về sự thánh khiết, oai nghi và uy quyền tuyệt đối của Đức Chúa Trời. Đó là sự nhận biết vị trí của chúng ta là thọ tạo trước Đấng Tạo Hóa.
“Danh Ngài” trong Kinh Thánh đại diện cho chính bản thể, đặc tính, danh tiếng và uy quyền của Đức Chúa Trời. Danh Ngài bày tỏ Ngài là ai (Xuất Ê-díp-tô Ký 3:14-15, “TA LÀ ĐẤNG TỰ HỮU HẰNG HỮU”). Kính sợ danh Ngài là sống một đời sống phản ánh và tôn vinh các thuộc tính của Ngài – thánh khiết, yêu thương, công bình và chân thật.
Vậy, mối liên hệ giữa “lòng hiệp nhất” và “kính sợ danh Chúa” là gì? Một tấm lòng chia đôi không thể kính sợ Chúa thật sự. Chúa Giê-xu phán: “Chẳng ai được làm tôi hai chủ; vì sẽ ghét người nầy mà yêu người kia, hoặc trọng người nầy mà khinh người kia. Các ngươi không có thể làm tôi Đức Chúa Trời lại làm tôi Ma-môn nữa.” (Ma-thi-ơ 6:24). Gia-cơ gọi người có lòng phân đôi là “kẻ không tin chắc trong mọi đường mình” (Gia-cơ 1:8). Chỉ khi lòng chúng ta được Đức Chúa Trời hiệp nhất – nghĩa là mọi suy nghĩ, mong ước, ý chí và tình cảm đều được điều chỉnh và quy phục một Chủ duy nhất – thì chúng ta mới có thể kính sợ Ngài một cách trọn vẹn, không chia sẻ. Sự kính sợ thật là kết quả tự nhiên của một tấm lòng đã được Chúa qui hướng về Ngài.
IV. Sự Ứng Nghiệm Qua Chúa Giê-xu Christ Và Chúa Thánh Linh
Lời cầu nguyện của Cựu Ước này tìm thấy sự ứng nghiệm trọn vẹn trong Chúa Giê-xu Christ và công tác của Chúa Thánh Linh. Đây không còn là khát vọng xa vời, mà là một thực tại thuộc linh cho những ai ở trong Đấng Christ.
Chúa Giê-xu đã cầu nguyện cho sự hiệp nhất của các môn đồ: “Hầu cho hết thảy đều hiệp làm một… trong chúng ta… để cho thế gian tin” (Giăng 17:21). Sự hiệp nhất cao nhất này bắt đầu từ sự hiệp nhất với Chúa Cha qua Ngài. Sứ đồ Phao-lô giải thích về sự biến đổi nội tâm này: “Vậy, nếu ai ở trong Đấng Christ, thì nấy là người dựng nên mới; những sự cũ đã qua đi, nầy mọi sự đều trở nên mới.” (2 Cô-rinh-tô 5:17).
Chúa Thánh Linh chính là Đấng hiệp nhất lòng chúng ta. Ngài ngự trong lòng tín hữu (1 Cô-rinh-tô 6:19) và sản sinh ra bông trái “yêu thương, vui mừng, bình an…” (Ga-la-ti 5:22-23), vốn là những dấu hiệu của một đời sống nội tâm hài hòa, được hiệp nhất dưới sự cai trị của Ngài. Phao-lô khuyên: “Chớ mang lấy ách chung với kẻ chẳng tin… Ai hiệp với Chúa thì làm một tâm linh với Ngài.” (2 Cô-rinh-tô 6:14, 17). Tâm linh hiệp nhất với Chúa là nền tảng cho tấm lòng hiệp nhất.
V. Ứng Dụng Thực Tiễn Cho Đời Sống Cơ Đốc Nhân
Làm thế nào chúng ta có thể sống theo nguyên tắc này? Dưới đây là một số bước thực hành:
- Thừa nhận và xưng ra sự chia rẽ trong lòng: Hãy thành thật với Chúa như Đa-vít. Xưng nhận những khu vực trong đời sống nơi lòng chúng ta còn bị chia đôi: yêu Chúa nhưng cũng yêu thế gian, muốn vâng lời nhưng cũng muốn làm theo ý mình.
- Cầu nguyện lời của Đa-vít mỗi ngày: Biến Thi thiên 86:11 thành lời cầu nguyện cá nhân. “Lạy Chúa, chính Ngài hãy hiệp nhất lòng con, để con kính sợ danh Ngài.”
- Làm đầy lòng bằng Lời Chúa: Sự hiệp nhất đến từ một tâm trí được đổi mới (Rô-ma 12:2). Việc suy ngẫm Kinh Thánh thường xuyên sẽ dần dần điều chỉnh những suy nghĩ và ước muốn của chúng ta theo ý Chúa. “Lời Chúa là ngọn đèn cho chân tôi, Ánh sáng cho đường lối tôi.” (Thi Thiên 119:105).
- Vâng phục trong những điều nhỏ: Sự vâng phục thực tế trong từng quyết định nhỏ (lời nói, cách dùng thời gian, tiền bạc) rèn luyện cho tấm lòng tập trung vào Chúa. Mỗi hành động vâng lời là một viên gạch xây nên sự toàn vẹn nội tâm.
- Sống trong sự thông công: Giao du với những tín hữu chân thành, kính sợ Chúa giúp chúng ta được nâng đỡ và sửa dạy (Châm Ngôn 27:17). Hội Thánh là thân thể của Đấng Christ, nơi sự hiệp nhất được thể hiện.
- Hướng mọi sự về vinh quang của Đức Chúa Trời: Hãy đặt câu hỏi: “Hành động/ý nghĩ này có làm vinh hiển danh Chúa và thể hiện lòng kính sợ Ngài không?” (1 Cô-rinh-tô 10:31). Điều này giúp chúng ta qui hướng mọi khía cạnh của đời sống về cùng một mục đích.
Kết Luận
“Hiệp nhất lòng tôi để kính sợ danh Ngài” không phải là một khái niệm triết lý trừu tượng, mà là lời cầu nguyện cấp thiết cho mọi Cơ Đốc nhân trong mọi thời đại. Nó thừa nhận thực trạng bị phân mảnh của chúng ta do tội lỗi và khẳng định rằng chỉ có Đức Chúa Trời, qua công tác của Chúa Thánh Linh trong Đấng Christ, mới có thể chữa lành và hợp nhất chúng ta lại. Một tấm lòng được hiệp nhất không phải là một tấm lòng không còn chiến đấu, mà là một tấm lòng đã được qui phục dưới một Chúa duy nhất. Từ đó, sự kính sợ Chúa – với tất cả sự tôn kính, yêu mến, và vâng phục – sẽ tuôn tràn một cách tự nhiên, chi phối mọi hành động và trở thành nét đặc trưng của đời sống chúng ta. Ước gì lời cầu nguyện của Đa-vít cũng trở nên tha thiết trong lòng mỗi chúng ta, khi chúng ta tin cậy vào Đấng có quyền biến đổi và làm cho mọi sự trở nên mới.
“Đức Chúa Trời ban sự bình an, sẽ dùng quyền phép Ngài khiến anh em nên trọn vẹn, để lòng anh em được vững vàng… Nguyền xin Đức Chúa Trời bình an… làm cho anh em nên trọn lành trong mọi sự, lại khiến lòng anh em được đầy dẫy mọi điều vui mừng và bình an bởi đức tin, hầu cho anh em nhờ quyền phép Đức Thánh Linh mà dư dật sự trông cậy!” (Rô-ma 15:13, 1 Tê-sa-lô-ni-ca 5:23, Hê-bơ-rơ 13:20-21).