Người Cơ đốc đã kết hôn có nên đeo nhẫn cưới không?
Trong nhiều nền văn hóa, chiếc nhẫn cưới là biểu tượng quen thuộc của hôn nhân. Tuy nhiên, trong cộng đồng Cơ đốc, đôi khi nảy sinh thắc mắc: Liệu người Cơ đốc đã kết hôn có nên đeo nhẫn cưới không? Có phải việc đeo nhẫn là một truyền thống trần tục, thậm chí có nguồn gốc ngoại giáo, cần phải tránh? Hay đây là một biểu tượng tốt có thể dùng để tôn vinh Chúa trong hôn nhân? Bài viết này sẽ khảo sát Kinh Thánh, lịch sử và các nguyên tắc thuộc linh để giúp chúng ta có cái nhìn cân bằng về vấn đề này.
Lịch Sử Và Nguồn Gốc Của Nhẫn Cưới
Việc trao nhẫn trong hôn lễ không được Kinh Thánh đề cập, nhưng nó xuất hiện trong lịch sử từ thời La Mã cổ đại. Người La Mã dùng nhẫn như một phần của nghi thức đính hôn, biểu thị sự cam kết. Chiếc nhẫn tròn tượng trưng cho sự vĩnh cửu, không có điểm kết thúc, phản ánh mong ước về một mối liên kết bền vững. Một số học giả cho rằng tập tục này có liên quan đến các tôn giáo ngoại giáo, nhưng cũng giống như nhiều phong tục khác, Hội Thánh đã tiếp nhận và ban cho nó ý nghĩa mới trong ánh sáng của Đấng Christ. Trong các thế kỷ đầu, một số nhà lãnh đạo Cơ đốc (như Tertullian) chỉ trích sự xa hoa của những chiếc nhẫn đắt tiền, nhưng không lên án chính việc sử dụng nhẫn. Dần dần, nhẫn cưới trở thành một tập quán phổ biến trong các lễ cưới Cơ đốc giáo.
Quan Điểm Kinh Thánh Về Hôn Nhân Và Biểu Tượng
Kinh Thánh nhấn mạnh bản chất giao ước của hôn nhân. Ma-la-chi 2:14 gọi vợ là "bạn của giao ước". Giao ước hôn nhân là hình ảnh của giao ước giữa Đấng Christ và Hội thánh (Ê-phê-sô 5:25-32). Đức Chúa Trời thường dùng những dấu hiệu hữu hình để đại diện cho các giao ước của Ngài – chẳng hạn cầu vồng với Nô-ê (Sáng 9:13), phép cắt bì với Áp-ra-ham (Sáng 17:11), và Bữa Tiệc Ly với các môn đồ (Lu-ca 22:19-20). Tuy nhiên, Ngài không chỉ định một dấu hiệu cụ thể nào cho hôn nhân. Do đó, việc sử dụng nhẫn cưới không phải là điều răn hay mạng lệnh từ Đức Chúa Trời, nhưng cũng không bị cấm. Nó thuộc về khu vực tự do của Cơ đốc nhân, nơi mỗi người phải quyết định theo sự dẫn dắt của Đức Thánh Linh và lương tâm mình.
Nhẫn Cưới Trong Kinh Thánh? Có Hay Không?
Kinh Thánh không trực tiếp nói đến nhẫn cưới, nhưng có nhiều lần nhắc đến nhẫn nói chung. Trong tiếng Hê-bơ-rơ, từ "טַבַּעַת" (taba'at) có nghĩa là chiếc nhẫn, thường là nhẫn triện – biểu tượng của quyền lực và uy tín. Trong tiếng Hy Lạp, "δακτύλιος" (daktylios) cũng mang ý nghĩa tương tự.
Một số câu Kinh Thánh tiêu biểu:
- Sáng thế ký 41:42 – "Pha-ra-ôn bèn cởi chiếc nhẫn trong tay mình, đeo vào tay Giô-sép; truyền mặc áo vải gai mịn, và đeo vòng vàng vào cổ người." Chiếc nhẫn của Pha-ra-ôn trao cho Giô-sép thể hiện sự ủy quyền và tin tưởng.
- Ê-xơ-tê 3:10 – "Vua bèn cởi chiếc nhẫn trong tay mình, trao cho Ha-man, con trai Ham-mê-đa-tha, người A-gát, kẻ cừu địch dân Giu-đa." Chiếc nhẫn được dùng để đóng dấu các sắc chỉ của vua.
- Lu-ca 15:22 – "Nhưng người cha bảo các đầy tớ rằng: Hãy mau mau lấy áo tốt nhất mặc cho cậu; hãy đeo nhẫn vào ngón tay cậu, và mang dép vào chân cậu." Ở đây, nhẫn là dấu hiệu của sự phục hồi địa vị và ân sủng.
- Gia-cơ 2:2 – "Vả, nếu có một người nam đeo nhẫn vàng, mặc áo đẹp, vào nơi hội anh em, ..." Điều này cho thấy nhẫn vàng là biểu tượng của sự giàu có, nhưng không có ý xấu.
Như vậy, Kinh Thánh không hề xem nhẫn là vật xấu; trái lại, nó thường được dùng trong những ngữ cảnh tích cực. Tuy nhiên, không có câu nào ghi lại việc trao nhẫn trong hôn nhân. Điều này cho thấy nhẫn cưới là một phong tục văn hóa chứ không phải là mệnh lệnh thiêng liêng.
Nguyên Tắc Tự Do Trong Đấng Christ Và Lương Tâm
Phao-lô dạy rõ về những vấnề không rõ ràng trong lời Chúa. Rô-ma 14 chuyên bàn về việc giữ ngày và ăn uống, nhưng các nguyên tắc ở đây áp dụng cho mọi tập tục thuộc về "điều nghi ngờ" (adiaphora).
Rô-ma 14:5-6 viết: "Một người tưởng ngày nầy hơn ngày khác, kẻ khác tưởng mọi ngày đều bằng nhau; mỗi người hãy tin chắc ở trí mình. Kẻ giữ ngày là giữ vì Chúa; kẻ ăn là ăn vì Chúa, vì họ tạ ơn Đức Chúa Trời; kẻ không ăn cũng không ăn vì Chúa và họ tạ ơn Đức Chúa Trời."
Áp dụng vào việc đeo nhẫn cưới: nếu một người tin rằng mình có thể đeo nhẫn để tôn vinh Chúa và nhắc nhở về giao ước hôn nhân, thì người ấy cứ đeo với lòng biết ơn. Ngược lại, nếu ai cho rằng đeo nhẫn là không đẹp lòng Chúa (ví dụ vì lo ngại nguồn gốc ngoại giáo hoặc sợ hình thức bề ngoài), thì người ấy không nên đeo. Quan trọng là mỗi người phải quyết định với lương tâm thanh sạch trước mặt Chúa (Rô-ma 14:22-23).
Tuy nhiên, tự do Cơ đốc không có nghĩa là chúng ta bất chấp ảnh hưởng đến người khác. 1 Cô-rinh-tô 8:9 cảnh báo: "Hãy giữ cho khỏi sự tự do mình làm dịp cho kẻ yếu đuối vấp phạm." Nếu trong môi trường của bạn có những tín hữu non trẻ, người mà niềm tin chưa trưởng thành, có thể hiểu lầm việc đeo nhẫn là thờ hình tượng hoặc phù hợp với thế gian, thì chúng ta cần cân nhắc. Nhưng trong hầu hết các nền văn hóa ngày nay, nhẫn cưới được hiểu đơn thuần là dấu hiệu của hôn nhân, không còn liên hệ với thần tượng. Vì vậy, nguyên tắc không gây vấp phạm cần được áp dụng khôn ngoan, không trở thành gánh nặng luật pháp.
Cuối cùng, mọi sự chúng ta làm phải vì vinh quang của Đức Chúa Trời: "Vậy, anh em hoặc ăn, hoặc uống, hay là làm sự chi khác, hãy vì sự vinh hiển Đức Chúa Trời mà làm" (1 Cô-rinh-tô 10:31).
Áp Dụng Thực Tiễn Cho Người Cơ Đốc Đã Kết Hôn
Dưới đây là một số hướng dẫn thực tiễn giúp các cặp vợ chồng Cơ đốc đưa ra quyết định về việc đeo nhẫn cưới:
- Cầu nguyện và quyết định cùng nhau: Hãy cùng nhau tìm kiếm ý Chúa, thảo luận về ý nghĩa của việc đeo nhẫn đối với mỗi người. Sự đồng thuận và tôn trọng lẫn nhau là rất quan trọng trong hôn nhân.
- Hiểu biết văn hóa: Ở nhiều nơi, nhẫn cưới là cách đơn giản để cho biết mình đã kết hôn, giúp tránh hiểu lầm. Nếu bạn sống trong môi trường như vậy, việc đeo nhẫn có thể là một sự khôn ngoan. Ngược lại, ở một số nền văn hóa, nhẫn cưới không phổ biến, hoặc thậm chí có thể bị hiểu sai, bạn có thể lựa chọn cách khác để thể hiện tình trạng hôn nhân.
- Dùng nhẫn như lời nhắc nhở và chứng nhân: Nếu bạn đeo nhẫn, hãy để nó nhắc bạn về giao ước mà bạn đã lập với Chúa và với người phối ngẫu. Khi người khác hỏi về chiếc nhẫn, đó có thể là cơ hội để chia sẻ về ý nghĩa hôn nhân Cơ đốc và về tình yêu của Đấng Christ.
- Tránh chủ nghĩa hình thức: Đừng để chiếc nhẫn trở thành điều quan trọng hơn chính mối quan hệ. Hôn nhân thật không nằm ở vật chất bên ngoài, mà ở tấm lòng yêu thương, tận hiến và trung tín. "Người ta xem bề ngoài, nhưng Đức Giê-hô-va nhìn thấy trong lòng" (1 Sa-mu-ên 16:7).
- Không xét đoán nhau: Trong Hội thánh, hãy nhớ rằng đây là vấn đề tự do. Một người đeo nhẫn không có nghĩa là họ thuộc về thế gian, và người không đeo cũng không có nghĩa là họ thánh khiết hơn. Điều quan trọng là tình yêu thương và sự tôn trọng. "Vậy thì, chúng ta đừng xét đoán nhau nữa; thà rằng anh em phải quyết định chẳng hề làm cớ vấp phạm hay dịp cho anh em mình sa ngã" (Rô-ma 14:13).
- Xem xét lương tâm: Nếu bạn cảm thấy không an tâm khi đeo nhẫn vì lo ngại về nguồn gốc ngoại giáo, thì đừng đeo. "Vả, người nào nghi ngờ mà ăn, thì bị định tội, vì chẳng bởi đức tin mà ăn; vì hễ sự gì không bởi đức tin thì là tội lỗi" (Rô-ma 14:23). Tuy nhiên, hãy tìm hiểu Kinh Thánh để có niềm tin vững vàng, tránh sợ hãi không cần thiết.
Kết Luận
Tóm lại, Kinh Thánh không ra lệnh cũng không cấm việc đeo nhẫn cưới. Đây là một tập tục văn hóa có thể được sử dụng với mục đích tốt trong khuôn khổ tự do Cơ đốc. Mỗi cặp vợ chồng nên quyết định trước mặt Chúa, với sự hướng dẫn của Lời Ngài và sự khôn ngoan từ Đức Thánh Linh. Điều cốt lõi là chúng ta sống hôn nhân cách thánh khiết, yêu thương và trung tín, làm sáng danh Chúa. Dù có đeo nhẫn hay không, hãy để mọi sự đều vì vinh hiển của Đức Chúa Trời (1 Cô-rinh-tô 10:31).