Vũ Trụ Có Phải Là Vĩnh Cửu?
Câu hỏi về tính vĩnh cửu của vũ trụ đã ám ảnh tâm trí nhân loại từ buổi bình minh của triết học và khoa học. Liệu cái nền vũ trụ bao la với các thiên hà, ngôi sao và hành tinh này có tồn tại mãi mãi trong một trạng thái nào đó, hay nó có một khởi đầu tuyệt đối và một kết thúc không thể tránh khỏi? Là Cơ Đốc nhân, chúng ta tìm kiếm câu trả lời không chỉ từ sự suy đoán của con người, mà từ chính lời mặc khải của Đấng Tạo Hóa – Kinh Thánh. Bài nghiên cứu này sẽ đi sâu khảo sát chân lý Kinh Thánh về nguồn gốc, bản chất và số phận tương lai của vũ trụ vật chất, đối chiếu với các quan điểm khác, và rút ra những ứng dụng thiết thực cho đời sống đức tin của chúng ta.
Trong nhiều thế kỷ, giả thuyết thống trị trong giới khoa học và triết học là thuyết **"vũ trụ tĩnh tại, vĩnh cửu"** (Steady State Theory). Quan điểm này cho rằng vũ trụ không có khởi đầu hay kết thúc; nó luôn tồn tại và về cơ bản không thay đổi theo thời gian. Tuy nhiên, vào thế kỷ 20, các khám phá khoa học then chốt đã làm đảo lộn giả định này. Quan sát về sự **"dịch chuyển đỏ"** (redshift) của các thiên hà bởi Edwin Hubble cho thấy vũ trụ đang giãn nở. Điều này dẫn thẳng đến một hệ quả logic: nếu ngược dòng thời gian, toàn bộ vũ trụ phải bắt nguồn từ một điểm kỳ dị cực kỳ nhỏ, đậm đặc và nóng – một sự kiện được gọi là **Vụ Nổ Lớn (Big Bang)**.
Lý thuyết Big Bang, được ủng hộ bởi nhiều bằng chứng thực nghiệm như bức xạ nền vũ trụ (CMB), đã đưa khoa học hiện đại đến một kết luận gây kinh ngạc: **vũ trụ có một khởi đầu xác định trong thời gian.** Điều này không chứng minh cho câu chuyện sáng tạo trong Sáng Thế Ký, nhưng nó đập tan quan niệm về một vũ trụ vĩnh cửu trong quá khứ, và mở ra cánh cửa cho câu hỏi về một **"Nguyên Nhân Đầu Tiên"** (First Cause) siêu việt vượt ra ngoài không gian và thời gian.
Kinh Thánh trình bày một cách rõ ràng, mạch lạc và thẩm quyền về nguồn gốc và tương lai của vũ trụ. Lẽ thật này không dựa trên suy luận của con người, nhưng trên lời tuyên bố của chính Đấng Tạo Hóa.
1. Vũ Trụ Có Một Khởi Đầu Tuyệt Đối:
Mở đầu Kinh Thánh tuyên bố: "Ban đầu Đức Chúa Trời dựng nên trời đất." (Sáng-thế-ký 1:1). Từ "ban đầu" (בְּרֵאשִׁית - Bereshit trong tiếng Hê-bơ-rơ) không chỉ là khởi điểm của một chuỗi sự kiện, mà là sự khởi đầu tuyệt đối của chính thời gian và không gian. Động từ "dựng nên" (בָּרָא - bara) trong tiếng Hê-bơ-rơ luôn luôn có Đức Chúa Trời làm chủ từ, và hàm ý một hành động sáng tạo từ hư không (ex nihilo), không dùng đến vật chất có sẵn. Sứ đồ Giăng cũng xác nhận: "Muôn vật bởi Ngài làm nên, chẳng vật chi đã làm nên mà không bởi Ngài." (Giăng 1:3). Thánh Phao-lô khẳng định Chúa Giê-xu Christ là Đấng tạo hóa: "Vì muôn vật đã được dựng nên trong Ngài... đều là bởi Ngài và vì Ngài mà được dựng nên." (Cô-lô-se 1:16).
Như vậy, Kinh Thánh dạy rằng vũ trụ không vĩnh cửu trong quá khứ. Nó có một khởi đầu cách đây một khoảng thời gian hữu hạn, bởi hành động có chủ đích của Đức Chúa Trời Ba Ngôi.
2. Bản Chất Tạm Thời Và Rên Siết Của Vũ Trụ Hiện Tại:
Kinh Thánh không chỉ nói về khởi đầu, mà còn nói về hiện trạng và tương lai của vũ trụ. Vũ trụ hiện tại không phải là trạng thái cuối cùng hay vĩnh viễn. Nó đang bị ảnh hưởng bởi sự sa ngã của con người. Sứ đồ Phao-lô mô tả một cách thi vị: "Vì muôn vật đều bị sự hư không bắt phục... muôn vật cho đến bây giờ đều rên siết và chịu đau đớn của sự sanh nở." (Rô-ma 8:20, 22). Từ ngữ "rên siết" (στενάζω - stenazō) cho thấy toàn bộ tạo vật đang trong một tình trạng méo mó, hư nát, mong đợi sự giải cứu. Sự chết, thối rữa, thiên tai, và định luật nhiệt động lực học thứ hai (entropy tăng) đều là những dấu hiệu cho thấy vũ trụ vật chất này không tự duy trì được sự trật tự vĩnh cửu; nó đang đi đến chỗ hỗn loạn và suy tàn.
3. Vũ Trụ Hiện Tại Sẽ Có Một Kết Thúc Và Được Đổi Mới:
Tương lai của vũ trụ không phải là sự hủy diệt thuần túy, mà là một sự **biến đổi, tái tạo**. Chúa Giê-xu phán: "Trời đất sẽ qua, nhưng lời ta nói chẳng bao giờ qua đi." (Ma-thi-ơ 24:35). Sứ đồ Phi-e-rơ mô tả cụ thể về ngày tận thế: "Sẽ có một ngày của Chúa... trong ngày đó, các từng trời sẽ có tiếng vang rền mà qua đi, các thể chất bị đốt mà tiêu tán, đất và mọi công trình trên nó đều sẽ bị đốt cháy cả." (II Phi-e-rơ 3:10). Tuy nhiên, ngay sau đó, ông công bố một lời hứa tuyệt vời: "Nhưng chúng ta... mong đợi trời mới đất mới, là nơi sự công bình ăn ở." (II Phi-e-rơ 3:13).
Sách Khải Huyền tiết lộ cảnh tượng vinh quang đó: "Đoạn, tôi thấy trời mới và đất mới; vì trời thứ nhất và đất thứ nhất đã biến đi mất..." (Khải Huyền 21:1). Điều này không phải là sự hủy diệt hoàn toàn để bắt đầu từ con số không, mà là sự **phục hồi (apokatastasis)** và **đổi mới (palingenesia)**. Từ Hy Lạp cho "mới" trong Khải Huyền 21:1 là **καινός (kainos)**, nghĩa là mới về chất lượng, tươi mới, chứ không chỉ mới về thời gian (**νέος - neos**). Vũ trụ mới sẽ được giải cứu khỏi sự rên siết, hư nát và tội lỗi, để trở thành nơi ở đời đời cho con cái Đức Chúa Trời.
Trọng tâm của vấn đề không nằm ở bản thân vũ trụ, mà ở Đấng Tạo Hóa nó. Kinh Thánh đặt sự vĩnh hằng của Đức Chúa Trời đối lập với tính tạm thời của vạn vật. - Vũ trụ là thọ tạo: "Lạy Chúa, ... Chúa đã lập nền đất, và các từng trời là công việc của tay Chúa. Trời đất sẽ hư đi, song Chúa hằng còn; trời đất sẽ cũ như cái áo... nhưng Chúa vẫn y nguyên, các năm của Chúa không hề cùng." (Thi-thiên 102:25-27, được trích dẫn lại trong Hê-bơ-rơ 1:10-12). - Đức Chúa Trời là Đấng Tự Hữu Hằng Hữu: Danh Ngài là **Yahweh (יהוה)**, có nghĩa "Ta Là Đấng Tự Hữu Hằng Hữu" (Xuất Ê-díp-tô Ký 3:14). Ngài là **Alpha và Omega, là Đầu Tiên và Cuối Cùng** (Khải Huyền 1:8). Ngài ở ngoài và ở trên dòng thời gian mà Ngài đã tạo nên.
Vì vậy, vũ trụ không phải và không thể là vĩnh cửu. Chỉ có Đức Chúa Trời là vĩnh cửu. Vũ trụ hoàn toàn lệ thuộc vào Ngài để tồn tại từng khoảnh khắc (Cô-lô-se 1:17: "Muôn vật đứng vững trong Ngài").
Lẽ thật này không chỉ là giáo lý trừu tượng, mà có sức biến đổi cách chúng ta sống và nhìn nhận thế giới.
1. Sống Với Tầm Nhìn Vĩnh Cửu: Biết rằng thế giới vật chất này là tạm thời giải phóng chúng ta khỏi sự tham lam, tích trữ và đặt toàn bộ hy vọng vào những thứ sẽ qua đi. Chúa Giê-xu khuyên: "Các ngươi chớ chứa của cải ở dưới đất... nhưng phải chứa của cải ở trên trời." (Ma-thi-ơ 6:19-20). Chúng ta được kêu gọi đầu tư cuộc đời mình vào Nước Trời vĩnh cửu, vào những mối quan hệ và công việc có giá trị đời đời.
2. Trách Nhiệm Quản Gia: Dù tạm thời, vũ trụ này là tạo vật tốt lành của Đức Chúa Trời và Ngài giao cho con người quản trị (Sáng-thế-ký 1:28). Hiểu rằng trái đất không phải là nhà vĩnh cửu, nhưng cũng không phải là thứ để chúng ta bóc lột và phá hủy cách vô trách nhiệm. Chúng ta được gọi làm **quản gia trung tín** của môi trường và tài nguyên, thể hiện sự khôn ngoan và kính sợ Chúa.
3. Niềm Hy Vọng Chắc Chắn Giữa Sự Rên Siết: Khi đối diện với thiên tai, bệnh tật, sự chết và sự hư nát của thế giới, chúng ta không tuyệt vọng. Sự "rên siết" của tạo vật nhắc nhở chúng ta rằng đây không phải là nhà cuối cùng. Chúng ta đồng rên siết với tạo vật, nhưng trong niềm hy vọng về sự giải cứu cuối cùng cho chính thân thể và cả vũ trụ (Rô-ma 8:23). Điều này cho chúng ta sự kiên nhẫn và bình an.
4. Tập Trung Vào Đấng Vĩnh Hằng: Cuối cùng, bài học lớn nhất là chuyển sự chú tâm của chúng ta từ vật chất tạm bợ sang Đấng Tạo Hóa vĩnh hằng. Như Augustinô đã nói: "Chúa đã dựng nên chúng con cho chính Ngài, và lòng chúng con còn thao thức cho đến khi được yên nghỉ trong Ngài." Sự thỏa lòng và ý nghĩa thật sự chỉ tìm thấy trong mối quan hệ với Đức Chúa Trời, Đấng duy nhất không bao giờ thay đổi và không bao giờ qua đi.
Vũ trụ vật chất này, dù kỳ vĩ và phức tạp đến đâu, **không phải là vĩnh cửu**. Kinh Thánh khẳng định nó có một khởi đầu tuyệt đối bởi quyền năng sáng tạo của Đức Chúa Trời, đang tồn tại trong hiện trạng rên siết vì tội lỗi, và sẽ đi đến một kết thúc để được Đức Chúa Trời biến đổi thành "trời mới đất mới" vinh hiển và đời đời. Lẽ thật này đưa chúng ta ra khỏi sự mê đắm vật chất tạm thời, đặt chúng ta vào vị trí đúng đắn là những thọ tạo phụ thuộc và những quản gia có trách nhiệm, và ban cho chúng ta một niềm hy vọng bất diệt giữa một thế giới đang tàn lụi. Ước gì chúng ta sống mỗi ngày với đôi mắt hướng về sự vĩnh hằng của Đức Chúa Trời và cõi đời đời Ngài đã hứa, nơi sự công bình sẽ ngự trị mãi mãi.