Phước Lành Toronto
Trong lịch sử Hội Thánh đương đại, một vài phong trào đã tạo ra những làn sóng tranh luận, tác động sâu rộng và để lại dấu ấn khó quên như “Phước Lành Toronto” (Toronto Blessing). Đối với một số tín hữu, đây là một sự thức tỉnh thuộc linh mạnh mẽ, một làn sóng đổ xuống của Đức Thánh Linh. Đối với những người khác, nó là một hiện tượng gây hoang mang, cần được xem xét cách thận trọng dưới ánh sáng của Lời Chúa. Bài viết nghiên cứu chuyên sâu này sẽ tìm hiểu nguồn gốc, biểu hiện, thần học đằng sau, và quan trọng nhất là đánh giá nó dựa trên nền tảng Kinh Thánh vững chắc.
“Phước Lành Toronto” bắt nguồn từ các buổi nhóm tại Nhà Thờ Sự Kêu Gọi tại Sân Bay Toronto (Toronto Airport Vineyard Church), Canada, vào tháng 1 năm 1994, dưới sự hướng dẫn của Mục sư John Arnott. Các buổi nhóm ban đầu được dẫn dắt bởi Mục sư Randy Clark, một người chịu ảnh hưởng từ các cuộc thức tỉnh tại Hội Thánh Vineyard ở Anaheim, California, dưới sự lãnh đạo của Mục sư John Wimber.
Hiện tượng đặc trưng là các biểu hiện thể chất và cảm xúc dữ dội nơi các tín hữu tham dự, bao gồm: ngã xuống dưới quyền năng (“slain in the Spirit”), cười không kiềm chế được (“holy laughter”), khóc lóc, run rẩy, tiếng kêu la như thú vật (gầm, sủa), và cảm giác say thuộc linh. Những buổi nhóm này nhanh chóng thu hút hàng ngàn người từ khắp nơi trên thế giới đổ về Toronto để “kinh nghiệm” và mang “phước lành” này về Hội Thánh địa phương của họ, tạo nên một phong trào toàn cầu.
Những người ủng hộ Phước Lành Toronto thường viện dẫn khái niệm về “sự thức tỉnh” (revival) và “sự đổ xuống” (outpouring) của Đức Thánh Linh. Họ xem các biểu hiện thể chất này như dấu hiệu bề ngoài của một công việc thanh tẩy, chữa lành và đầy dẫy sâu nhiệm bên trong của Thánh Linh. Lời biện giải thường tập trung vào:
- Sự Tự Do trong Thánh Linh: Họ cho rằng Đức Chúa Trời đang phá vỡ những khuôn mẫu cứng nhắc và ban cho con dân Ngài sự tự do để bày tỏ cảm xúc và sự thờ phượng một cách trọn vẹn.
- Sự Chuẩn Bị cho Mùa Gặt Sau Rốt: Nhiều người tin rằng đây là một sự xức dầu đặc biệt để chuẩn bị Hội Thánh cho một làn sóng truyền giảng và gặt hái linh hồn vĩ đại cuối cùng.
- Kinh Nghiệm Cá Nhân với Đức Chúa Trời: Nhấn mạnh vào việc “gặp gỡ” và “cảm nhận” Chúa một cách cá nhân và thân mật, vượt ra ngoài sự hiểu biết lý thuyết.
Là những người nghiên cứu Kinh Thánh, chúng ta phải luôn “thử cho biết các thần có phải đến bởi Đức Chúa Trời chăng” (I Giăng 4:1). Tiêu chuẩn duy nhất và tối cao của chúng ta là Lời Đức Chúa Trời, chứ không phải kinh nghiệm cá nhân hay cảm xúc đám đông.
1. Mục Đích của Các Ân Tứ & Biểu Hiện Thánh Linh: Kinh Thánh không ghi lại việc các sứ đồ hay tín hữu đầu tiên cười không kiểm soát, gầm thét hay sủa như thú vật dưới tác động của Đức Thánh Linh. Trong sách Công Vụ, khi Đức Thánh Linh giáng xuống, kết quả rõ ràng là: “Ai nấy đều được đầy dẫy Đức Thánh Linh, khởi sự nói các thứ tiếng khác” (Công Vụ 2:4) để rao giảng Phúc Âm, và “hết thảy đều sợ hãi” (Công Vụ 2:43) về những phép lạ. Ân tứ tiếng lạ (glossolalia) được đề cập trong I Cô-rinh-tô 12-14 với mục đích chính là để gây dựng cá nhân và Hội Thánh (I Cô-rinh-tô 14:4, 12), và phải được thực hiện cách có trật tự, hợp lý (I Cô-rinh-tô 14:27-33).
Từ Hy Lạp cho “tự chủ” hoặc “có trật tự” là “euskhemonos” (I Cô-rinh-tô 14:40). Phao-lô nhấn mạnh rằng “Đức Chúa Trời chẳng phải là Chúa của sự lộn lạo, bèn là của sự hòa bình” (I Cô-rinh-tô 14:33). Các biểu hiện thể chất dữ dội, không thể kiểm soát và thiếu trật tự dường như đi ngược lại nguyên tắc này.
2. Trọng Tâm: Đấng Christ Hay Kinh Nghiệm? Trọng tâm của đời sống Cơ Đốc và mọi sự thức tỉnh thật phải là Chúa Giê-xu Christ và Phúc Âm của Ngài. Phao-lô tuyên bố: “Vì tôi đã đoán định rằng ở giữa anh em, tôi chẳng biết sự gì khác ngoài Đức Chúa Jêsus Christ, và Đức Chúa Jêsus Christ bị đóng đinh trên cây thập tự” (I Cô-rinh-tô 2:2). Một phong trào khiến người ta nói nhiều về “kinh nghiệm”, “cảm giác phấn hứng”, “sự đổ xuống” hơn là về tội lỗi, sự ăn năn, thập tự giá của Đấng Christ, và sự sống lại, thì có nguy cơ làm lệch trọng tâm.
3. Thử Nghiệm Các Thần: I Giăng 4:1-3 đưa ra tiêu chuẩn rõ ràng: “Hãy thử cho biết các thần có phải đến bởi Đức Chúa Trời chăng... hễ thần nào xưng Đức Chúa Jêsus Christ lấy xác thịt mà ra đời, thì thần ấy bởi Đức Chúa Trời.” Một số nhà phê bình đã chỉ ra rằng trong Phước Lành Toronto, đôi khi có sự nhấn mạnh quá mức vào Đức Thánh Linh và kinh nghiệm, làm lu mờ địa vị trung tâm và công việc hoàn tất của Chúa Giê-xu trên thập tự giá. Hơn nữa, Kinh Thánh cảnh báo về “các thần lừa dối” và “giáo lý của ma quỷ” (I Ti-mô-thê 4:1).
4. Trái của Thánh Linh: Ga-la-ti 5:22-23 liệt kê trái của Thánh Linh: “yêu thương, vui mừng, bình an, nhịn nhục, nhân từ, hiền lành, trung tín, mềm mại, tiết độ.” Từ “tiết độ” trong tiếng Hy Lạp là “egkrateia”, có nghĩa là tự chủ, kiểm soát bản thân. Các biểu hiện mất kiểm soát về thể chất và cảm xúc có thật sự phù hợp với “trái” của sự tự chủ này không? Sự vui mừng của Chúa (Nê-hê-mi 8:10) có cần thiết phải biểu hiện thành những cơn cười không dứt và hành vi giống thú vật không?
1. Ưu Tiên Lời Chúa Trên Kinh Nghiệm: Đời sống thuộc linh của chúng ta phải được xây dựng trên Lời hằng sống và bất biến của Đức Chúa Trời (Ma-thi-ơ 7:24-27). Mọi kinh nghiệm, cảm xúc đều phải được kiểm chứng và đặt dưới thẩm quyền của Kinh Thánh. Hãy là người Bê-rê, “ngày đêm tra xem Kinh Thánh, để xem lời giảng có thật chăng” (Công Vụ 17:11).
2. Tìm Kiếm Sự Đầy Dẫy Thánh Linh Thật: Sự đầy dẫy Thánh Linh thật không phải là để tìm kiếm những cảm giác lạ, mà là để có quyền năng làm chứng về Chúa Giê-xu (Công Vụ 1:8), để Lời Đấng Christ ở đầy trong lòng chúng ta (Cô-lô-se 3:16), và để bước đi trong sự vâng phục (Công Vụ 5:32). Hãy cầu xin Chúa đổ đầy Ngài trên chúng ta mỗi ngày để sống một đời sống thánh khiết, yêu thương và rao truyền Phúc Âm.
3. Thờ Phượng Cách Chân Thật & Có Trật Tự: Thờ phượng phải được thực hiện “bằng tâm thần và lẽ thật” (Giăng 4:24). Sự chân thật đến từ tấm lòng có thể bày tỏ qua nhiều hình thức, nhưng luôn trong tinh thần kính sợ Chúa và gây dựng cho Hội thánh. Hãy nhớ nguyên tắc của Phao-lô: “Mọi sự đều nên làm cho phải phép và theo thứ tự” (I Cô-rinh-tô 14:40).
4. Tập Trung Vào Đấng Christ & Sự Gây Dựng: Hãy tự hỏi: Điều này có tôn cao Chúa Giê-xu Christ không? Có dẫn tôi đến thập tự giá và sự phục sinh không? Có gây dựng Hội thánh và khiến tôi yêu mến Lời Chúa và anh em mình hơn không? (Ê-phê-sô 4:11-16). Nếu một “kinh nghiệm” chỉ khiến tôi tập trung vào bản thân và cảm xúc của mình, thì đó là dấu hiệu đáng báo động.
Phước Lành Toronto là một hiện tượng phức tạp trong lịch sử Hội Thánh. Trong khi chúng ta không phủ nhận rằng một số cá nhân có thể đã có những kinh nghiệm chân thật với Chúa và được khích lệ trong đức tin, thì những biểu hiện chính và giáo lý nền tảng của phong trào này cần được xem xét cách thận trọng và nghiêm túc dưới ánh sáng của Kinh Thánh.
Lời Chúa cảnh báo chúng ta về những sự dối trá cuối thời (II Tê-sa-lô-ni-ca 2:9-12). Thay vì chạy theo những làn sóng cảm xúc hay hiện tượng lạ, hãy bám chặt lấy nền đá vững chắc là Chúa Giê-xu Christ và Lời thành văn của Ngài. Sự thức tỉnh thật luôn đưa con người ta đến sự ăn năn tội lỗi, đức tin nơi Phúc Âm, lòng yêu mến Chúa và Lời Ngài sâu nhiệm hơn, cùng một đời sống thánh khiết và yêu thương.
Ước mong chúng ta, với lòng kính sợ Chúa và tấm lòng Bê-rê, luôn “giữ vững theo lời dạy dỗ mà anh em đã học” (II Tê-sa-lô-ni-ca 2:15), và cầu xin Đức Thánh Linh – Đấng thật – tiếp tục dẫn dắt chúng ta vào mọi lẽ thật (Giăng 16:13), để hầu việc Chúa và gây dựng Thân thể Ngài cách trung tín cho đến ngày Ngài trở lại.