Thánh Augustine thành Hippo là ai trong lịch sử Giáo hội?

03 December, 2025
16 phút đọc
3,028 từ
Chia sẻ:

Thánh Augustine Thành Hippo

Trong hành trình lịch sử Hội Thánh, có những con người được Đức Chúa Trời dùng cách đặc biệt để định hình tư tưởng thần học và củng cố nền tảng đức tin. Một trong những nhân vật vĩ đại đó là Augustine (Augustine) thành Hippo. Mặc dù ông sống trong giai đoạn trước Cải Chánh, nhiều luận điểm thần học của ông, đặc biệt về bản chất tội lỗi, ân điển và sự tể trị của Đức Chúa Trời, đã trở thành nền tảng quan trọng cho các nhà Cải Chánh như Martin Luther và John Calvin sau này. Bài nghiên cứu này sẽ khám phá cuộc đời, tư tưởng và di sản của Augustine dưới ánh sáng của Kinh Thánh, giúp chúng ta hiểu rõ hơn về ân điển siêu việt của Đức Chúa Trời.

Bối Cảnh Lịch Sử & Cuộc Đời Đầy Biến Chuyển

Augustine sinh năm 354 sau Chúa tại Tagaste, Bắc Phi (nay thuộc Algeria), trong một gia đình mà cha là người ngoại đạo và mẹ là Monica, một tín đồ Cơ Đốc ngoan đạo. Tuổi trẻ của Augustine là hành trình của một trí thức tài năng nhưng lạc lối trong những dục vọng và tìm kiếm triết lý nhân loại. Ông theo học hùng biện tại Carthage, dấn thân vào giáo phái Manicheism (chủ trương nhị nguyên thiện-ác), và sống một cuộc đời phóng túng.

Tuy nhiên, những lời cầu nguyện không ngừng của mẹ ông, Thánh Monica, và sự thôi thúc trong tâm linh đã dẫn dắt ông. Cuộc hành trình đầy vật vã này được chính Augustine ghi lại trong tác phẩm nổi tiếng “Confessions” (Tự Thú), một kiệt tác văn học và tâm linh, nơi ông trải lòng với Đức Chúa Trời. Đỉnh điểm của sự biến đổi xảy ra tại Milan vào năm 386, khi dưới sự dạy dỗ của Giám mục Ambrose và qua việc đọc Kinh Thánh, đặc biệt là phân đoạn Rô-ma 13:13-14, Augustine đã quy đạo: “Chúng ta hãy ăn ở một cách ngay thẳng như giữa ban ngày. Đừng nộp mình vào sự quá độ và say sưa, cũng đừng buông mình vào sự ô uế và buông tuồng, đừng tranh cạnh và ghen ghét; nhưng hãy mặc lấy Đức Chúa Jêsus Christ, chớ chăm nom về xác thịt mà làm cho phỉ lòng dục nó.” (Rô-ma 13:13-14). Cảnh tượng ông quỳ gối khóc lóc trong vườn khi nghe tiếng trẻ con hát “Tolle, lege” (Hãy cầm lấy và đọc) đã trở thành huyền thoại về sự thức tỉnh tâm linh bởi Lời Chúa.

Những Tranh Luận Thần Học & Đóng Góp Vĩ Đại

Sau khi trở lại, Augustine được phong làm Giám mục của Hippo Regius. Ông dành phần đời còn lại để bảo vệ chân lý Phúc Âm chống lại các tà thuyết đương thời. Những cuộc tranh luận này đã đẻ ra những tác phẩm thần học nền tảng.

1. Chống Lại Chủ Nghĩa Pelagius (Luận Về Tội Lỗi & Ân Điển): Pelagius, một tu sĩ người Anh, dạy rằng con người có ý chí tự do tuyệt đối để chọn lựa điều thiện mà không cần ân điển đặc biệt của Đức Chúa Trời. Ông phủ nhận bản chất sa ngã hoàn toàn của con người. Augustine đã dùng Kinh Thánh để bác bỏ triệt để. Ông nhấn mạnh học thuyết “Tội Tổ Tông” (Original Sin) dựa trên Rô-ma 5:12: “Cho nên, như bởi một người mà tội lỗi vào trong thế gian, lại bởi tội lỗi mà có sự chết, thì sự chết đã trải qua trên hết thảy mọi người như vậy, vì mọi người đều phạm tội.” Con người không chỉ phạm tội, mà bản chất đã là tội nhân, bị nô lệ cho tội lỗi (Giăng 8:34). Do đó, ý chí tự do của con người đã bị giam cầm bởi tội lỗi; họ chỉ có thể được tự do thật bởi ân điển của Đức Chúa Trời trong Chúa Giê-xu Christ (Giăng 8:36). Augustine khẳng định: Ân điển không phải là sự trợ giúp cho ý chí tốt của con người, mà là món quà tái tạo và biến đổi ý chí từ trong bản chất. Điều này hoàn toàn phù hợp với Ê-phê-sô 2:1-5: “Còn anh em đã chết vì lầm lỗi và tội ác mình... Nhưng Đức Chúa Trời... đã khiến chúng ta sống với Đấng Christ, ấy là nhờ ân điển mà anh em được cứu.”

2. Chống Lại Giáo Phái Donatus (Luận Về Hội Thánh & Các Bí Tích): Giáo phái Donatus chủ trương rằng hiệu quả của các bí tích (như báp-têm) phụ thuộc vào sự thánh khiết cá nhân của người cử hành. Augustine đáp lại rằng quyền năng và hiệu quả của ân điển đến từ chính Đấng Christ, chứ không từ sự xứng đáng của con người. **Bí tích có hiệu lực bởi chính Chúa (“ex opere operato Christi”)**, chứ không phải bởi người cử hành (“ex opere operantis”). Điều này nhắc nhở chúng ta rằng sự cứu rỗi và ân tứ thuộc linh đều bởi ân điển Chúa, không bởi công đức hay địa vị của bất kỳ người trung bảo nào.

3. “Thành Đức Chúa Trời” (The City of God) – Quan Điểm Về Lịch Sử & Xã Hội: Sau khi thành La Mã sụp đổ (410 AD), nhiều người đổ lỗi cho Cơ Đốc giáo. Augustine viết tác phẩm đồ sộ “Thành Đức Chúa Trời” để đáp trả. Ông phân biệt hai “thành”: “Thành Đức Chúa Trời” (thành phố trên trời), gồm những người sống theo Đức Chúa Trời và tìm kiếm vinh quang đời đời; và “Thành Của Con Người” (thành phố dưới đất), gồm những người sống theo xác thịt và tìm kiếm vinh quang trần tục. Lịch sử là cuộc hành trình song song và cạnh tranh giữa hai thành này, cho đến khi Vương Quốc Đức Chúa Trời được thành trọn vẹn. Quan điểm này giúp tín đồ có cái nhìn đúng đắn về các vương quốc trần gian, như lời Chúa Giê-xu phán: “Nước Ta chẳng thuộc về thế gian nầy” (Giăng 18:36). Chúng ta là công dân thiên quốc (Phi-líp 3:20).

Tư Tưởng Cốt Lõi Dưới Ánh Sáng Kinh Thánh

* “Tâm Hồn Chúng Ta Không Nghỉ Yên Cho Đến Khi Được Nghỉ Yên Trong Ngài” (Confessions): Câu nói bất hủ này phản ánh sự thật trong Truyền đạo 3:11: Đức Chúa Trời “đã đặt sự đời đời trong lòng người.” Mọi sự tìm kiếm, mọi khát vọng của con người chỉ được thỏa mãn trọn vẹn trong mối tương giao với Đấng Tạo Hóa.

* Ân Điển Tể Trị (Sovereign Grace): Augustine tin vào sự chọn lựa từ đời đời của Đức Chúa Trời dựa trên ý muốn tốt đẹp của Ngài, không dựa trên công đức con người. Điều này dựa trên Rô-ma 8:29-30, 9:15-16. Ông nhấn mạnh rằng đức tin để tin nhận Chúa cũng là quà tặng của Đức Chúa Trời (Ê-phê-sô 2:8). “Ân điển” (χάρις - charis trong tiếng Hy Lạp) là món quà nhưng không, xuất phát từ tình yêu tể trị của Đấng Tạo Hóa.

* Sự Cần Thiết Của Quyền Năng Thánh Linh: Augustine hiểu rằng sự biến đổi thật đến từ Thánh Linh Đức Chúa Trời. Điều này tương hợp với Ê-xê-chi-ên 36:26-27: “Ta sẽ ban lòng mới cho các ngươi... Ta sẽ đặt Thần Ta trong các ngươi, và khiến các ngươi noi theo luật lệ Ta.” Và trong Tân Ước, đó là công việc của Đức Thánh Linh để tái sinh chúng ta (Giăng 3:5-8).

Ứng Dụng Thực Tế Cho Đời Sống Cơ Đốc Nhân Ngày Nay

Di sản của Augustine không chỉ là lịch sử, mà còn sống động và thiết thực cho hành trình đức tin của chúng ta hôm nay.

1. Sống Với Tấm Lòng Biết Ơn Về Ân Điển: Hành trình từ tội nhân phóng đãng trở thành khí cụ vĩ đại của Chúa nhắc chúng ta rằng không ai ngoài tầm tay của ân điển Ngài. Sự cứu rỗi của bạn hoàn toàn là công trình của Đức Chúa Trời, không phải thành quả của sự nỗ lực hay đạo đức cá nhân. Mỗi ngày, hãy sống với thái độ khiêm nhường và biết ơn, như Phao-lô: “Tôi nay đã nên người thể nào, ấy là nhờ ơn Đức Chúa Trời” (1 Cô-rinh-tô 15:10).

2. Yêu Mến & Suy Ngẫm Lời Chúa Sâu Nhiệm: Chính Lời Chúa trong thư Rô-ma đã đập tan xiềng xích trong tâm trí Augustine. Chúng ta cần đọc, học, suy ngẫm và để Lời Chúa (Logos) chất vấn, biến đổi tư tưởng mình hằng ngày (Hê-bơ-rơ 4:12).

3. Cầu Nguyện Kiên Trì Cho Người Thân Yêu: Gương của bà Monica dạy chúng ta đừng bao giờ nản lòng cầu nguyện cho những người thân chưa biết Chúa. Sự cầu thay sốt sắng có quyền năng (Gia-cơ 5:16). Hãy tin cậy rằng Đức Chúa Trời có thời điểm của Ngài.

4. Phân Biệt Giữa “Sống Ở Đời” & “Thuộc Về Đời”: Tư tưởng về “Hai Thành” dạy chúng ta sống trách nhiệm trên đất như một công dân tốt, nhưng đặt hy vọng và sự đầu tư đời đời vào Nước Trời. Đừng để lòng mình dính bén quá đỗi vào những gì thuộc về “thành dưới đất” sẽ qua đi (1 Giăng 2:15-17).

5. Khiêm Nhường Trong Sự Nhận Biết Tội Lỗi: Sự thấu hiểu của Augustine về bản chất tội lỗi nhắc chúng ta đừng tự tin vào sự tốt lành của bản thân, nhưng luôn nhìn nhận mình cần sự thanh tẩy hằng ngày của huyết Chúa Giê-xu (1 Giăng 1:7, 9).

Kết Luận: Một Chứng Nhân Về Ân Điển Siêu Việt

Thánh Augustine thành Hippo không phải là một hình tượng hoàn hảo để tôn thờ, mà là một chứng nhân đầy thuyết phục về quyền năng biến đổi của Phúc Âm. Cuộc đời ông minh chứng cho lẽ thật: “Nếu ai ở trong Đấng Christ, thì nấy là người dựng nên mới; những sự cũ đã qua đi, nầy mọi sự đều trở nên mới.” (2 Cô-rinh-tô 5:17). Những tranh luận thần học của ông giúp Hội Thánh qua mọi thời đại đứng vững trên nền tảng “chỉ bởi ân điển, chỉ bởi đức tin, chỉ bởi Đấng Christ” (Sola Gratia, Sola Fide, Solus Christus).

Khi nghiên cứu về Augustine, chúng ta không tôn vinh con người, mà tôn vinh Đức Chúa Trời của ân điển, Đấng đã dùng một người yếu đuối, lầm lạc để trở nên khí cụ quyền năng bảo vệ chân lý. Ước mong mỗi chúng ta, từ câu chuyện của ông, càng thêm khao khát được đầy dẫy ân điển Ngài, sống cuộc đời tận hiến cho Vua muôn vua, và hướng lòng về “Thành Đức Chúa Trời” đời đời là quê hương thật của mọi tín đồ.


“Vả, ấy là nhờ ân điển, bởi đức tin, mà anh em được cứu, điều đó không phải đến từ anh em, bèn là sự ban cho của Đức Chúa Trời. Ấy chẳng phải bởi việc làm đâu, hầu cho không ai khoe mình.” (Ê-phê-sô 2:8-9).

Quay Lại Bài Viết