Chúa Giê-su Là Ai? Tìm Hiểu Về Cuộc Đời và Di Sản của Ngài
Trong dòng chảy của lịch sử nhân loại, không có nhân vật nào vừa gần gũi lại vừa siêu việt, vừa là chủ đề của sự tranh luận lại vừa là nền tảng của đức tin cho hàng tỷ người như Chúa Giê-su Christ. Câu hỏi “Ngài là ai?” không chỉ là một cuộc truy tìm lịch sử, mà là câu hỏi định mệnh cho mỗi linh hồn. Chính Chúa Giê-su đã đặt câu hỏi này với các môn đồ: “Các ngươi nói ta là ai?” (Ma-thi-ơ 16:15). Bài nghiên cứu này sẽ đi sâu vào Kinh Thánh, khám phá thân vị, chức vụ, cuộc đời và di sản đời đời của Đấng Christ, hầu cho chúng ta không chỉ có kiến thức, mà còn có một mối quan hệ cá nhân với Ngài.
Kinh Thánh mạc khải Chúa Giê-su với một thân vị kép đầy mầu nhiệm, vừa hoàn toàn là Đức Chúa Trời, vừa hoàn toàn là người. Sứ đồ Giăng mở đầu sách Phúc Âm bằng một tuyên bố thần học sâu sắc: “Ban đầu có Ngôi Lời, Ngôi Lời ở cùng Đức Chúa Trời, và Ngôi Lời là Đức Chúa Trời... Ngôi Lời đã trở nên xác thịt, ở giữa chúng ta” (Giăng 1:1, 14). Từ “Ngôi Lời” trong nguyên ngữ Hy Lạp là Logos (Λόγος), không chỉ đơn thuần là “lời nói”, mà còn biểu thị lý trí, nguyên lý sáng tạo, và sự bày tỏ trọn vẹn của Đức Chúa Trời. Logos là chính Đức Chúa Trời, đồng bản thể với Đức Chúa Cha.
Đồng thời, Ngài “đã trở nên xác thịt” – từ Hy Lạp sarx (σάρξ). Điều này khẳng định Ngài mang lấy trọn vẹn bản tính con người, ngoại trừ tội lỗi (Hê-bơ-rơ 4:15). Sự giáng sinh của Ngài được báo trước bởi tiên tri Ê-sai: “Nầy, một gái đồng trinh sẽ chịu thai, và sanh một con trai, rồi người ta sẽ đặt tên con trai đó là Em-ma-nu-ên” (Ê-sai 7:14). “Em-ma-nu-ên” trong tiếng Hê-bơ-rơ (Immanu El עִמָּנוּ אֵל) có nghĩa là “Đức Chúa Trời ở cùng chúng ta”. Đây không phải là một biệt danh, mà là một tuyên bố về thân vị: Đấng ở cùng chúng ta chính là Đức Chúa Trời. Sứ đồ Phao-lô tóm tắt mầu nhiệm này: “Đức Chúa Trời đã được tỏ ra trong xác thịt” (1 Ti-mô-thê 3:16).
Cuộc đời và công việc của Chúa Giê-su có thể được hiểu trọn vẹn qua ba chức vụ quan trọng được xức dầu (Mê-si).
1. Tiên Tri: Ngài là Đấng Tiên Tri vĩ đại nhất, là chính Lời của Đức Chúa Trời đến để phán dạy và bày tỏ Cha. Phục truyền luật lệ ký 18:15 đã báo trước: “Giê-hô-va Đức Chúa Trời ngươi sẽ lấy giữa vòng anh em ngươi làm dấy lên một đấng tiên tri như ta; các ngươi khá nghe theo đấng ấy”. Dân chúng đã nhận ra điều này khi nói: “Ấy là một đấng tiên tri, giống như một trong các đấng tiên tri ngày xưa” (Mác 6:15). Ngài không chỉ rao truyền sứ điệp, Ngài chính là Sứ Điệp.
2. Thầy Tế Lễ: Đây là chức vụ trung tâm của sự cứu rỗi. Là Thầy Tế Lễ Thượng Phẩm, Ngài dâng chính mình Ngài làm của lễ chuộc tội một lần đủ cả. Thư Hê-bơ-rơ giải thích sâu sắc về chức vụ này: “Vả, chúng ta có một thầy tế lễ thượng phẩm... đã thông cảm sự yếu đuối chúng ta, mà chưa từng phạm tội” (Hê-bơ-rơ 4:15). Từ “thông cảm” (sympatheō συμπαθέω) có nghĩa là cùng chịu đau đớn, thấu hiểu từ bên trong. Là Thầy Tế Lễ, Ngài không dâng của lễ bằng chiên, bò, nhưng bằng chính huyết báu của Ngài. “Ấy là trong ý chỉ đó mà chúng ta được nên thánh nhờ sự dâng thân thể của Đức Chúa Giê-su Christ một lần đủ cả” (Hê-bơ-rơ 10:10).
3. Vua: Ngài là Vua dòng dõi Đa-vít, cai trị trên đời sống của những ai thuộc về Ngài và một ngày sẽ cai trị trên muôn vật. Thi thiên 2:6 loan báo: “Còn ta đã lập Vua ta trên Si-ôn, là núi thánh ta”. Trước mặt Phi-lát, Chúa Giê-su tuyên bố: “Ta là Vua... nước ta chẳng thuộc về thế gian nầy” (Giăng 18:36-37). Vương quốc của Ngài không thuộc lãnh thổ chính trị, nhưng là vương quốc của lẽ thật và sự công bình trong lòng người.
Toàn bộ Cựu Ước là một bức tranh tiên tri báo trước về Đấng Mê-si. Ê-sai 53 là chương Kinh Thánh quan trọng nhất mô tả về sự thương khó và mục đích cái chết của Ngài: “Người đã vì tội lỗi chúng ta mà bị vết... sự sửa phạt bình an của chúng ta đã chất trên Người; bởi sự sưng vù của Người mà chúng ta được lành” (Ê-sai 53:5). Từ “sửa phạt” (musar מוּסָר) trong tiếng Hê-bơ-rơ bao hàm ý nghĩa kỷ luật, hình phạt để mang lại sự công bình. Chúa Giê-su đã gánh lấy hình phạt mà chúng ta đáng lãnh.
Sự chết của Ngài không phải là một tai nạn lịch sử, mà là sự ứng nghiệm hoàn hảo của kế hoạch cứu chuộc từ đời đời. Ngài tuyên bố: “Ta là sự sống lại và sự sống; kẻ nào tin ta thì sẽ sống, mặc dầu đã chết rồi” (Giăng 11:25). Sự sống lại của Ngài là bằng chứng tối hậu về thần tính và sự chiến thắng của Ngài trên tội lỗi và sự chết. Sứ đồ Phao-lô khẳng định: “Nếu Đấng Christ không từ kẻ chết sống lại, thì đức tin anh em cũng vô ích, anh em còn ở trong tội lỗi mình” (1 Cô-rinh-tô 15:17). Sự sống lại là nền tảng không thể lay chuyển của đức tin Cơ đốc.
Di sản Chúa Giê-su để lại không phải là các tác phẩm triết học hay chiến tích quân sự, mà là:
- Sự Cứu Rỗi Toàn Vẹn: Danh “Giê-su” trong tiếng Hê-bơ-rơ là Yeshua (יֵשׁוּעַ), có nghĩa là “Giê-hô-va cứu rỗi”. Thiên sứ đã phán với Giô-sép: “Ngươi sẽ đặt tên là Giê-su, vì chính con trai ấy sẽ cứu dân mình ra khỏi tội” (Ma-thi-ơ 1:21). Sự cứu rỗi này (soteria σωτηρία) bao hàm sự tha tội, sự hòa thuận với Đức Chúa Trời, và sự biến đổi đời sống.
- Hội Thánh: Ngài phán: “Ta sẽ lập Hội thánh ta trên đá nầy, các cửa âm phủ chẳng thắng được hội đó” (Ma-thi-ơ 16:18). Hội Thánh là thân thể của Ngài trên đất, là cộng đồng của những người được kêu gọi ra khỏi tối tăm vào sự sáng lạ lùng của Ngài (1 Phi-e-rơ 2:9).
- Lời Hứa Về Sự Tái Lâm: Di sản của Ngài chưa kết thúc. Ngài hứa: “Ta đi để sắm sẵn cho các ngươi một chỗ. Khi ta đi... ta sẽ trở lại mà đem các ngươi đi với ta” (Giăng 14:2-3). Sự tái lâm của Ngài là niềm hy vọng phước hạnh (Tít 2:13) và là sự hoàn tất trọn vẹn của mọi lời hứa.
Việc hiểu biết Chúa Giê-su là ai phải dẫn đến sự biến đổi trong đời sống hằng ngày.
1. Đặt Đức Tin và Sự Vâng Phục Trọn Vẹn Nơi Ngài: Đức tin không chỉ là sự đồng ý về mặt trí thức, mà là sự giao phó toàn bộ đời sống. Phải vâng theo Lời Ngài như là thẩm quyền tối cao trong mọi lĩnh vực: gia đình, công việc, tài chính.
2. Sống Trong Mối Thông Công với Ngài Qua Sự Cầu Nguyện và Kinh Thánh: Ngài là Thầy Tế Lễ Thượng Phẩm đang cầu thay cho chúng ta (Rô-ma 8:34). Hãy đến gần Ngài cách thật lòng và tin cậy trong mọi sự.
3. Trở Nên Chứng Nhân về Ngài: Hiểu biết về Chúa Giê-su thúc giục chúng ta chia sẻ Ngài cho người khác. Hãy sẵn sàng thuật lại câu chuyện của chính mình về việc Ngài đã biến đổi đời sống chúng ta thế nào.
4. Nuôi Dưỡng Niềm Hy Vọng Về Sự Tái Lâm: Sống mỗi ngày với tâm thế tỉnh thức, làm trung tín trong công việc Chúa giao, và mong đợi ngày vui mừng khi gặp Ngài mặt đối mặt.
Chúa Giê-su Christ không phải chỉ là một nhân vật lịch sử, một bậc thầy luân lý, hay một nhà cách mạng. Ngài là Đức Chúa Trời toàn hảo mặc lấy thân xác con người toàn vẹn, là Chiên Con của Đức Chúa Trời gánh tội lỗi thế gian, là Đấng Phục Sinh chiến thắng sự chết, và là Vua đang cai trị và sẽ trở lại trong vinh hiển. Câu trả lời của Phi-e-rơ vẫn còn vang vọng cho mỗi chúng ta hôm nay: “Thầy là Đấng Christ, Con Đức Chúa Trời hằng sống” (Ma-thi-ơ 16:16). Việc nhận biết Ngài là ai đòi hỏi một sự đáp cá nhân: tin cậy, vâng phục, và tôn thờ. Khi chúng ta làm điều đó, chúng ta bước vào mối quan hệ sống động với Đấng ban cho sự sống đời đời, và tìm thấy ý nghĩa, mục đích và hy vọng trọn vẹn cho đời sống mình.