Kinh Thánh Khuyến Khích Hay Cấm Cầu Nguyện Với Các Thiên Sứ?
Trong hành trình đức tin, nhiều Cơ Đốc nhân băn khoăn về mối quan hệ và cách tương tác với thế giới thuộc linh, đặc biệt là với các thiên sứ – những sứ giả được Đức Chúa Trời tạo dựng. Một câu hỏi thần học và thực tiễn quan trọng được đặt ra: Kinh Thánh có khuyến khích hay cấm việc chúng ta cầu nguyện trực tiếp với các thiên sứ không? Để trả lời, chúng ta cần đi sâu vào Lời Chúa, xem xét bản chất của sự cầu nguyện, chức năng của thiên sứ, và đặc biệt là trung tâm của mọi sự thờ phượng – chính Đức Chúa Trời Ba Ngôi.
Trước khi xem xét đối tượng của sự cầu nguyện, chúng ta phải hiểu cốt lõi của hành động này. Trong tiếng Hy Lạp Tân Ước, từ "cầu nguyện" (proseuchomai - προσεύχομαι) mang ý nghĩa cầu khẩn, thỉnh nguyện, và tự nó hàm chứa mối liên hệ thờ phượng. Sự cầu nguyện, trước hết, là sự giao tiếp của loài thọ tạo với Đấng Tạo Hóa. Chúa Giê-xu dạy các môn đồ cầu nguyện với lời mở đầu: "Lạy Cha chúng tôi ở trên trời..." (Ma-thi-ơ 6:9). Sứ đồ Phao-lô khẳng định: "Vì nhờ Ngài (Đấng Christ) mà chúng ta cả hai (người Do Thái và Dân Ngoại) đều được phép đến gần Đức Chúa Cha, đồng trong một Thánh Linh." (Ê-phê-sô 2:18). Như vậy, Kinh Thánh định vị sự cầu nguyện là đặc quyền và là con đường duy nhất để con người đến với Đức Chúa Trời, qua sự trung bảo của Chúa Giê-xu Christ, và trong quyền năng của Đức Thánh Linh.
Kinh Thánh cho biết thiên sứ (từ Hy Lạp angelos - ἄγγελος, nghĩa là "sứ giả") là những thọ tạo thuộc linh mạnh mẽ, được Đức Chúa Trời dựng nên để phục vụ Ngài và phục vụ những người thừa hưởng sự cứu rỗi (Hê-bơ-rơ 1:14). Chúng ta thấy họ xuất hiện xuyên suốt Kinh Thánh với các chức năng chính:
- Truyền đạt và giải nghĩa sứ điệp của Đức Chúa Trời (ví dụ: Thiên sứ Gáp-ri-ên truyền tin cho Ma-ri - Lu-ca 1:26-38).
- Thực thi sự đoán phạt và bảo vệ của Đức Chúa Trời (ví dụ: Thiên sứ hủy diệt trong I Sử Ký 21:15; Thiên sứ giải cứu Phi-e-rơ khỏi ngục - Công vụ 12:7-11).
- Thờ phượng Đức Chúa Trời không ngừng trước ngai Ngài (Ê-sai 6:2-3, Khải Huyền 5:11-12).
Có những phân đoạn Kinh Thánh minh bạch ngăn cấm việc thờ phượng bất kỳ ai hoặc bất cứ điều gì ngoài Đức Chúa Trời. Điều răn đầu tiên trong Mười Điều Răn là: "Trước mặt ta, ngươi chớ có các thần khác... ngươi chớ quì lạy trước các hình tượng đó, và chớ hầu việc chúng" (Xuất Ê-díp-tô Ký 20:3-5). Trong Tân Ước, chúng ta thấy hai sự kiện nổi bật:
1. Sứ đồ Giăng và Thiên Sứ (Khải Huyền 19:10 & 22:8-9):
Đây là phân đoạn then chốt nhất để trả lời câu hỏi của chúng ta. Khi Giăng nghe và thấy những lời tiên tri kỳ diệu từ một thiên sứ, ông đã phản ứng theo bản năng tự nhiên: "Ta bèn ngã xuống dưới chơn người đặng thờ lạy." Phản ứng của thiên sứ lập tức và dứt khoát: "Hãy giữ lấy, đừng làm điều đó! Ta là bạn tôi tớ với ngươi, với anh em ngươi... Hãy thờ phượng Đức Chúa Trời!" (Khải Huyền 19:10). Sự kiện này lặp lại y hệt trong Khải Huyền 22:8-9. Thiên sứ từ chối sự thờ lạy và chỉ dẫn sự thờ phượng về cho một mình Đức Chúa Trời. Hành động "ngã xuống thờ lạy" (proskuneō - προσκυνέω) này bao hàm sự tôn kính, quy phục và cầu khẩn thần thánh – chính là bản chất của sự cầu nguyện thờ phượng.
2. Sứ đồ Phao-lô Cảnh Báo về Sự Sùng Bái Các Thiên Sứ (Cô-lô-se 2:18):
Phao-lô cảnh báo Hội thánh đừng để ai cướp mất phần thưởng của mình bởi "giả đò khiêm nhường và thờ lạy các thiên sứ" (thrēskeia tōn angelōn - θρησκεία τῶν ἀγγέλων). Ông gọi đây là hành động của "xác thịt" và "lý luận phàm tục", không phải bám lấy Đầu là Đấng Christ. Việc tìm kiếm một sự mặc khải "đặc biệt" hay một con đường "cao hơn" thông qua việc cầu khẩn thiên sứ thực chất là từ chối sự đầy đủ trọn vẹn và thẩm quyền tối cao của Chúa Giê-xu Christ.
Cần phân biệt rõ:
- Cầu nguyện VỚI (to) thiên sứ: Là hướng lời cầu khẩn, tôn kính, thỉnh nguyện của mình trực tiếp đến một thiên sứ như một đấng trung gian độc lập hoặc như một đối tượng nhận sự thờ phượng. Điều này bị Kinh Thánh cấm tuyệt đối.
- Cầu nguyện ĐỂ ĐỨC CHÚA TRỜI sai thiên sứ giúp đỡ, can thiệp: Là chúng ta cầu xin Đức Chúa Trời, là Đấng điều khiển các đạo thiên sứ, theo ý muốn toàn năng của Ngài, có thể sai phái thiên sứ đến để bảo vệ, dẫn dắt hoặc thực hiện công việc Ngài. Đây là điều hợp lý. Ví dụ, khi Đa-vít cầu nguyện: "Xin Chúa sai thiên sứ Ngài phù hộ tôi" (Thi Thiên 91:11 - xem trong bối cảnh), ông đang cầu khẩn Đức Giê-hô-va, không phải cầu khẩn thiên sứ. Chúng ta cầu xin Cha trên trời, tin rằng Ngài có thể dùng mọi phương cách, kể cả thiên sứ, để đáp lời.
1. Tập Trung Sự Thờ Phượng Vào Đúng Đối Tượng: Hãy dành thì giờ cầu nguyện của bạn để trò chuyện thân mật với Cha Thiên Thượng qua Danh Chúa Giê-xu. Hãy cảm tạ Ngài vì sự hiện diện của Đức Thánh Linh trong bạn – đó là sự hiện diện quý báu hơn bất kỳ thiên sứ nào bên ngoài.
2. Hiểu Biết Đúng Về Thiên Sứ: Chúng ta có thể biết ơn Đức Chúa Trời vì đã tạo dựng các thiên sứ để phục vụ Ngài và gìn giữ chúng ta (Thi Thiên 34:7). Chúng ta có thể tin cậy rằng Ngài có thể dùng họ trong cuộc đời mình, nhưng không cần phải tìm cách liên lạc, thấy, hay cầu khẩn họ.
3. Cẩn Trọng Với Các Giáo Lý Lạ: Hãy cảnh giác với bất kỳ lời dạy nào khuyến khích cầu nguyện với "thiên sứ hộ mệnh", đặt tên cho thiên sứ, hoặc tìm kiếm sự hướng dẫn đặc biệt từ thiên sứ. Đấng Christ là Đấng Trung Bảo duy nhất (I Ti-mô-thê 2:5), và Lời Ngài là đèn cho chân chúng ta (Thi Thiên 119:105).
4. Cầu Nguyện Theo Mẫu Mực Kinh Thánh: Khi bạn cần sự bảo vệ, sự dẫn dắt hay sự can thiệp siêu nhiên, hãy học theo các Thánh đồ trong Kinh Thánh: cầu xin chính Đức Chúa Trời Toàn Năng. Hãy nói: "Lạy Cha, con tin cậy nơi Ngài. Nếu Ngài muốn, xin sai các đạo thiên sứ Ngài gìn giữ gia đình con, đường đi con..." Mọi quyền năng và quyết định đều ở nơi Ngài.
5. Sống Với Lòng Biết Ơn Vì Sự Hiện Diện Của Chính Đức Chúa Trời: Lời hứa lớn nhất cho Cơ Đốc nhân không phải là một thiên sứ bên cạnh, mà là "Vậy, ta thường ở cùng các ngươi luôn cho đến tận thế" (Ma-thi-ơ 28:20) của Chúa Giê-xu Christ và "Anh em há chẳng biết rằng thân thể mình là đền thờ của Đức Thánh Linh... ở trong anh em sao?" (I Cô-rinh-tô 6:19). Đây là mối thông công trực tiếp và vinh hiển nhất.
Kinh Thánh, với sự dạy dỗ minh bạch và các ví dụ rõ ràng, cấm việc cầu nguyện với các thiên sứ. Hành động đó đi ngược lại bản chất độc tôn của sự thờ phượng dành cho Đức Chúa Trời và phủ nhận sự trung bảo đầy đủ của Chúa Giê-xu Christ. Tuy nhiên, Kinh Thánh cho chúng ta thấy một bức tranh tuyệt đẹp về trật tự thuộc linh: Chúng ta cầu nguyện với Đức Chúa Trời Cha, nhờ Danh Con Ngài là Chúa Giê-xu Christ, trong quyền năng của Đức Thánh Linh. Còn các thiên sứ – những đầy tớ đáng kinh – vâng theo mệnh lệnh của Cha để phục vụ chúng ta, và họ cùng với chúng ta quỳ gối thờ phượng một mình Ngài. Hãy vui mừng và thỏa lòng trong đặc ân vô song được trực tiếp đến với Ngai Ân Điển, nơi không cần một thiên sứ nào làm trung gian, vì Chúa Giê-xu, Con Đức Chúa Trời, đã mở đường cho chúng ta bằng chính huyết Ngài.
"Ấy vậy, vì chúng ta có một Thầy Tế Lễ thượng phẩm tôn trọng trên trời, tức là Đức Chúa Jêsus, Con Đức Chúa Trời... nên chúng ta hãy lấy lòng rất thành thật với đức tin đầy dẫy trọn vẹn, lòng được tưới sạch khỏi lương tâm ác, thân thể rửa bằng nước trong, mà đến gần Chúa." (Hê-bơ-rơ 4:14, 10:22).