Ý Nghĩa của Mô-áp trong Kinh Thánh
Trong hành trình đọc và nghiên cứu Kinh Thánh, chúng ta thường bắt gặp tên gọi “Mô-áp” – một địa danh và một dân tộc với mối liên hệ phức tạp, đầy mâu thuẫn nhưng cũng ẩn chứa những bài học sâu sắc về ân điển, sự cứu rỗi và thái độ của Đức Chúa Trời đối với các dân ngoại. Mô-áp không chỉ là một quốc gia láng giềng của Y-sơ-ra-ên; nó là một biểu tượng, một phông nền quan trọng giúp chúng ta hiểu rõ hơn về kế hoạch cứu chuộc toàn cầu của Đức Chúa Trời. Bài nghiên cứu này sẽ đi sâu khám phá ý nghĩa đa chiều của Mô-áp trong Kinh Thánh, từ nguồn gốc lịch sử, các tương tác tiêu biểu với dân Y-sơ-ra-ên, cho đến những hình bóng thuộc linh và ứng dụng cho Cơ Đốc nhân ngày nay.
Sách Sáng Thế Ký cung cấp cho chúng ta nguồn gốc đầy hổ thẹn của dân tộc Mô-áp. Sau khi thành Sô-đôm và Gô-mô-rơ bị hủy diệt, Lót và hai con gái của ông trốn vào trong một hang núi (Sáng Thế Ký 19:30). Trong hoàn cảnh tuyệt vọng và lầm tưởng rằng không còn người nam nào trên đất, hai cô con gái đã dùng mưu cho cha mình uống rượu say, rồi lần lượt nằm cùng với cha để bảo tồn dòng dõi (Sáng Thế Ký 19:31-36).
“Con gái lớn sanh một đứa trai, đặt tên là Mô-áp. Ấy là tổ phụ của dân Mô-áp ngày nay.” (Sáng Thế Ký 19:37).
Tên “Mô-áp” (מוֹאָב / Mo'av trong tiếng Hê-bơ-rơ) được giải thích ngay trong phân đoạn này, có nghĩa là “bởi cha” (từ cha). Cái tên này đã đánh dấu một khởi đầu bất chính, là kết quả của sự loạn luân. Điều này đã đặt một dấu ấn tiêu cực lên danh tính của dân tộc này trong suốt chiều dài lịch sử Kinh Thánh. Tuy nhiên, điều đáng chú ý là dù nguồn gốc đầy tội lỗi, Đức Chúa Trời vẫn cho phép một dân tộc được hình thành và tồn tại, cho thấy sự nhẫn nại và chủ quyền của Ngài.
Mối quan hệ giữa Y-sơ-ra-ên và Mô-áp được đặc trưng bởi sự thù địch, căng thẳng, nhưng đôi khi cũng có những khoảnh khắc hòa bình và liên minh. Chúng ta có thể xem xét qua các giai đoạn chính:
1. Thời Kỳ Xuất Hành và Chinh Phục:
Khi dân Y-sơ-ra-ên ra khỏi Ê-díp-tô, họ xin phép đi ngang qua xứ Mô-áp để vào Đất Hứa, nhưng đã bị từ chối (Phục Truyền Luật Lệ Ký 2:9). Đức Chúa Trời truyền lệnh cho Y-sơ-ra-ên không được tranh chiến hay xâm lược Mô-áp, vì Ngài đã ban xứ đó cho con cháu của Lót (Phục Truyền 2:9). Tuy nhiên, một trong những sự kiện đen tối nhất liên quan đến Mô-áp xảy ra ở đồng bằng Mô-áp, trước khi vào Đất Hứa. Vua Ba-lác của Mô-áp đã mời tiên tri Ba-la-am đến rủa sả Y-sơ-ra-ên (Dân Số Ký 22-24). Khi kế hoạch rủa sả thất bại (vì Đức Chúa Trời biến lời rủa sả thành lời chúc phúc), Ba-la-am đã dạy cho Ba-lác một kế khác: “dùng những con gái Mô-áp để dụ dỗ người Y-sơ-ra-ên thờ lạy thần tượng và phạm tội tà dâm” (xem Dân Số Ký 25:1-3, 31:16; Khải Huyền 2:14). Sự kiện này dẫn đến một cơn dịch giáng xuống Y-sơ-ra-ên và để lại một vết nhơ lâu dài trong quan hệ song phương.
2. Thời Kỳ Các Quan Xét và Các Vua:
Mô-áp thường xuyên trỗi dậy như một kẻ áp bức Y-sơ-ra-ên (như dưới thời vua Éc-lôn – Các Quan Xét 3:12-30). Tuy nhiên, sách Ru-tơ lại mở ra một góc nhìn hoàn toàn khác, đẹp đẽ và đầy ân điển. Ru-tơ, một “người nữ Mô-áp” (Ru-tơ 1:22), đã trở thành một tấm gương về đức tin, lòng trung thành và sự hiệp nhất với Đức Chúa Trời của Y-sơ-ra-ên. Lời tuyên xưng đức tin của bà là một trong những câu Kinh Thánh cảm động nhất: “Xin chớ nài tôi lìa bỏ ông mà trở về, không theo ông nữa; vì ông đi đâu, tôi sẽ đi đó; ông ở nơi nào, tôi sẽ ở nơi đó; dân của ông tức là dân của tôi; Đức Chúa Trời của ôy tức là Đức Chúa Trời của tôi.” (Ru-tơ 1:16). Quan trọng hơn, Ru-tơ đã được liệt vào gia phổ của Đấng Mê-si, trở thành bà cố của vua Đa-vít và sau này là tổ mẫu của Chúa Giê-xu Christ (Ma-thi-ơ 1:5). Điều này cho thấy ân điển cứu rỗi của Đức Chúa Trời vượt trên mọi hàng rào chủng tộc và tội lỗi của tổ tiên.
Dưới thời vua Đa-vít, có mối quan hệ phức tạp: Ông ngoại Đa-vít là một người Mô-áp (theo Ru-tơ 4:17-22), và chính Đa-vít đã gửi cha mẹ mình đến tạm trú với vua Mô-áp khi chạy trốn Sau-lơ (1 Sa-mu-ên 22:3-4). Tuy nhiên, sau này, Mô-áp lại trở thành chư hầu và phải triều cống cho Đa-vít (2 Sa-mu-ên 8:2).
3. Thời Kỳ Tiên Tri:
Các tiên tri thường tuyên báo sự phán xét của Đức Chúa Trời trên Mô-áp vì sự kiêu ngạo, khinh dể và thù địch của họ đối với dân Y-sơ-ra-ên. Một trong những lời tiên tri nổi tiếng nhất là trong Ê-sai 15-16 và Giê-rê-mi 48. Ê-sai 16:6 nói: “Chúng ta có nghe sự kiêu ngạo của Mô-áp, kiêu ngạo lắm; cũng nghe sự xấc xược, kiêu căng, giận dữ, và những lời khoe mình hư không của nó.” Sự kiêu ngạo này được xem là tội căn bản dẫn đến sự sụp đổ của họ. Tuy nhiên, ngay cả trong lời phán xét, vẫn có một tia hy vọng: “Dầu vậy, ngày sau, ta sẽ khiến phu tù của Mô-áp trở về, Đức Giê-hô-va phán vậy” (Giê-rê-mi 48:47). Điều này cho thấy sự phán xét của Đức Chúa Trời không phải là cuối cùng và Ngài vẫn mở ra cánh cửa cho sự phục hồi trong tương lai.
Trong văn chương khải huyền và thần học Kinh Thánh, “Mô-áp” thường được dùng như một biểu tượng cho:
1. Thế Gian và Những Kẻ Thù Thuộc Linh: Mô-áp, với thần Chemosh đáng gớm ghiếc (1 Các Vua 11:7), thường đại diện cho các thế lực thù nghịch với dân sự của Đức Chúa Trời. Trong Thi Thiên 60:8, Đức Chúa Trời phán: “Mô-áp là cái chậu ta rửa chơn.” Hình ảnh này nói lên sự khinh dể và sự chiến thắng hoàn toàn của Đức Chúa Trời đối với kẻ thù.
2. Sự Kiêu Ngạo và Tự Cứu: Sự kiêu ngạo của Mô-áp (Ê-sai 16:6) là hình bóng của tấm lòng con người tự cậy vào sức mình, vào của cải (xem Giê-rê-mi 48:7, nói về sự tin cậy vào những công trình của họ), và khước từ Đức Chúa Trời. Đó là tinh thần của chủ nghĩa nhân bản, tin rằng con người có thể tự cứu mình mà không cần đến ân điển.
3. Người Ngoại Được Tiếp Nhận: Mặt khác, câu chuyện của Ru-tơ cho thấy Mô-áp cũng có thể là hình ảnh của những người ngoại bang, tội lỗi, nhưng được Đức Chúa Trời kéo đến với Ngài bằng đức tin chân thật. Điều này được chính Chúa Giê-xu nhắc đến khi Ngài đề cập đến việc Ê-li được sai đến với một bà góa ở Si-đôn chứ không phải trong Y-sơ-ra-ên, hàm ý về ân điển phổ quát (Lu-ca 4:25-27).
Từ nghiên cứu trên, chúng ta có thể rút ra những bài học quý giá cho đức tin và nếp sống Cơ Đốc:
1. Ân Điển Vượt Trên Mọi Hoàn Cảnh Xuất Thân: Câu chuyện của Ru-tơ dạy chúng ta rằng không ai ở ngoài tầm với của ân điển cứu rỗi của Đức Chúa Trời. Dù quá khứ của bạn có tội lỗi, hổ thẹn hay bạn đến từ một nền tảng “không thuộc linh”, đức tin nơi Chúa Giê-xu Christ có thể biến đổi hoàn toàn danh tính và định mệnh của bạn. Chúa Giê-xu là Đấng Cứu Thế cho mọi dân tộc, mọi chi phái, mọi tiếng.
2. Cảnh Giác Với Tinh Thần “Mô-áp” – Sự Kiêu Ngạo Thuộc Linh: Chúng ta cần xét lòng mình có đang cậy vào thành tích tôn giáo, kiến thức Kinh Thánh, hay sự phục vụ của mình thay vì hoàn toàn tin cậy vào thập tự giá của Chúa Giê-xu không? Sự kiêu ngạo thuộc linh là một tội lỗi tinh vi và nguy hiểm. Hãy khiêm nhường nhận biết rằng mọi điều chúng ta có đều nhận từ Chúa (1 Cô-rinh-tô 4:7).
3. Đứng Vững Trước Sự Cám Dỗ và Ảnh Hưởng Xấu: Bài học từ Dân Số Ký 25 cảnh báo chúng ta về những “cô gái Mô-áp” thuộc linh ngày nay – những tư tưởng, văn hóa, và cám dỗ của thế gian tìm cách dụ dỗ chúng ta xa rời sự thờ phượng thuần khiết đối với Đức Chúa Trời và sa vào tội lỗi. Chúng ta phải tỉnh thức và mặc lấy mọi khí giới của Đức Chúa Trời (Ê-phê-sô 6:11).
4. Mở Rộng Tầm Nhìn Truyền Giáo: Cũng như Đức Chúa Trời đã đưa Ru-tơ vào trong dòng dõi của Đấng Mê-si, Ngài đang kêu gọi Hội Thánh đem Phúc Âm đến cho mọi dân tộc, kể cả những nhóm người mà chúng ta có thể xem là “thù địch” hoặc “xa lạ”. Tình yêu của Đấng Christ phá đổ mọi hàng rào ngăn cách (Ê-phê-sô 2:14).
Mô-áp trong Kinh Thánh là một thực thể đa diện: một dân tộc có nguồn gốc tội lỗi, một kẻ thù lâu đời, nhưng cũng là nguồn cội của một trong những gương mẫu đức tin sáng chói và là một phần trong gia phả của Vua Cứu Thế. Sự hiện diện của Mô-áp trong Kinh Thánh dạy chúng ta về tính nghiêm trọng của tội lỗi và sự phán xét công bình của Đức Chúa Trời, nhưng đồng thời cũng tôn cao ân điển vô hạn, vượt mọi giới hạn của con người. Nó nhắc nhở chúng ta rằng, trong Đấng Christ, không có người Do Thái hay người Gờ-réc, không có người Y-sơ-ra-ên hay người Mô-áp, nhưng tất cả đều là một trong Ngài (Ga-la-ti 3:28). Ước mong mỗi chúng ta, như Ru-tơ, dám từ bỏ “xứ Mô-áp” của đời sống cũ, để bước theo Chúa cách trọn vẹn và tìm thấy sự an ninh đời đời dưới cánh Ngài.
“Đức Giê-hô-va phán: Trong những ngày đó, người ta sẽ không còn nói rằng: Thật như Đức Giê-hô-va hằng sống, là Đấng đã đem con cái Y-sơ-ra-ên lên khỏi đất Ê-díp-tô; nhưng rằng: Thật như Đức Giê-hô-va hằng sống, là Đấng đã đem con cái Y-sơ-ra-ên lên khỏi phương bắc, cùng khỏi các nước mà Ngài đã đuổi họ đến. Ta sẽ lại đem họ về trong đất mà ta đã ban cho tổ phụ họ.” (Giê-rê-mi 16:14-15) – Một lời hứa về sự phục hồi thậm chí còn vĩ đại hơn cả Xuất Hành, bao gồm cả những người từ mọi dân tộc.