“Tất cả chúng ta như chiên đi lạc” – Ý Nghĩa Sâu Xa của Ê-sai 53:6
Trong bức tranh tiên tri sống động về Đấng Mê-si, Ê-sai 53:6 đứng như một trụ cột, vừa phơi bày hiện trạng thảm thương của nhân loại, vừa chiếu rọi ánh sáng vinh quang của ân điển cứu chuộc. Câu Kinh Thánh này, được viết hơn 700 năm trước Chúa Giê-xu giáng sinh, đã mô tả một cách chính xác kỳ lạ cả tội lỗi con người lẫn giải pháp của Đức Chúa Trời. Chúng ta hãy cùng nhau đi sâu nghiên cứu phân đoạn quan trọng này.
Ê-sai 53:6 (Kinh Thánh Tin Lành Việt Ngữ 1925) chép: “Chúng ta thảy đều như chiên đi lạc, ai theo đường nấy; Đức Giê-hô-va đã làm cho tội lỗi của hết thảy chúng ta đều chất trên người.”
Đoạn này nằm trong phần thường được gọi là “Bài ca về Đầy tớ Chịu khổ” (Ê-sai 52:13 – 53:12). Đây là đỉnh cao của lời tiên tri về Đấng Mê-si, mô tả không phải một vị vua chinh phục bằng quân sự, mà là một Đầy tớ khiêm nhường, chịu đau khổ thay cho dân sự. Ê-sai 53:6 đóng vai trò then chốt, như một lời tuyên án trên toàn thể nhân loại và đồng thời là một lời công bố về sự thay thế chuộc tội.
Để hiểu sâu sắc, chúng ta cần xem xét ngôn ngữ gốc:
1. “Chúng ta thảy đều” (Kullānū - כֻּלָּנוּ): Từ này nhấn mạnh tính toàn diện, phổ quát. Không một ai bị loại trừ. Nó phá vỡ mọi sự phân biệt chủng tộc, địa vị xã hội, hay thành tích tôn giáo. “Tất cả” đều ở trong tình trạng này.
2. “Như chiên đi lạc” (Kaṯṣō’n – כַּצֹּאן): Cụm “như chiên” so sánh con người với loài vật vốn nổi tiếng là thiếu định hướng, dễ bị hoảng sợ và hoàn toàn phụ thuộc vào người chăn. Động từ “đi lạc” (tā‘â – תָּעָה) mang nghĩa lang thang, lầm lạc, lạc đường, sai lầm về mặt đạo đức và thuộc linh. Nó không chỉ là sự lạc vật lý, mà là sự lạc lối khỏi Đức Chúa Trời, khỏi đường lối công chính của Ngài.
3. “Ai theo đường nấy” (’Īš ləḏarḵô pānâ – אִישׁ לְדַרְכּוֹ פָּנָה): Đây là một sự nhấn mạnh bi kịch. Không chỉ tập thể đi lạc, mà mỗi cá nhân đã chủ động “quay mặt” (pānâ) khỏi Đức Chúa Trời để đi theo “con đường riêng” (derekh) của mình. Động từ “pānâ” diễn tả một hành động có chủ ý, một sự lựa chọn quay lưng lại. “Con đường riêng” tượng trưng cho ý chí tự trị, sự nổi loạn, và lối sống độc lập với Đấng Tạo Hóa.
4. “Đức Giê-hô-va đã làm cho… chất trên” (Hiph‘îl ‘ālāyw – הִפְגִּיעַ בּוֹ): Động từ ở thể Hiphil (khiến cho) cho thấy đây là một hành động chủ động của chính Đức Giê-hô-va. Ngài là Đấng khởi xướng kế hoạch cứu chuộc. “Chất trên” (pāga‘ – פָּגַע) trong ngữ cảnh này có nghĩa mạnh mẽ là “đánh trúng”, “chạm đến”, thậm chí “làm cho gánh vác”. Đức Chúa Trời đã khiến cho sự va chạm, sự đánh trúng của tội lỗi đổ lên một Người.
5. “Tội lỗi” (‘āwōn – עָוֹן): Từ Hê-bơ-rơ này bao hàm cả hành động tội lỗi, sự gian ác bên trong, và cả hậu quả hay hình phạt của tội lỗi đó. Nó là gánh nặng toàn diện của tội.
6. “Người” (Hû’ – הוּא): Đại từ nhân xưng số ít này quay trở lại “Đầy tớ” được nói đến từ đầu chương 53. Đây chính là Đấng Mê-si. Toàn bộ gánh nặng tội lỗi của “tất cả chúng ta” được Đức Chúa Trời đặt lên một mình Ngài.
Hình ảnh “chiên đi lạc” phơi bày một thực tại nghiêm trọng:
a) Sự Phụ Thuộc và Dễ Bị Tổn Thương: Chiên không phải là loài mạnh mẽ, khôn ngoan hay độc lập. Không có người chăn, chúng dễ bị thú dữ tấn công, đói khát và chết. Điều này mô tả chính xác tình trạng thuộc linh của con người tách lìa Đức Chúa Trời – hoàn toàn bất lực và dễ bị hủy diệt bởi tội lỗi và sự chết (Rô-ma 3:23, 6:23).
b) Sự Lầm Lạc Tập Thể và Cá Nhân: “Chúng ta thảy đều” cho thấy đây là một đại dịch toàn cầu. Nhưng “ai theo đường nấy” nhấn mạnh trách nhiệm cá nhân. Mỗi người không đổ lỗi cho hoàn cảnh hay tập thể, mà đã chủ động quay lưng lại với Đường Lối của Đức Chúa Trời (Châm Ngôn 14:12). Tội lỗi không chỉ là một tai nạn, mà là một sự nổi loạn có chủ ý.
c) “Con Đường Riêng” – Sự Tự Trị Của Loài Người Sa Ngã: Đây là cốt lõi của tội lỗi: ý muốn sống độc lập với Đức Chúa Trời, tự định đoạt điều tốt xấu cho mình (Sáng Thế Ký 3:5). Nó là nguồn gốc của mọi sự hỗn loạn, đau khổ và sự chết trong thế giới.
Ê-sai 53:6 là nền tảng trực tiếp cho sự mặc khải về Chúa Giê-xu Christ trong Tân Ước:
1. Giăng Báp-tít Giới Thiệu: “Kìa, Chiên Con của Đức Chúa Trời, là Đấng cất tội lỗi thế gian đi!” (Giăng 1:29). Danh hiệu “Chiên Con” liên hệ trực tiếp đến hình ảnh chiên chịu thay tội lỗi trong Cựu Ước (như chiên Vượt Qua) và đặc biệt là Ê-sai 53. Chúa Giê-xu là Đấng mà tội lỗi thế gian (của “tất cả chúng ta”) được chất lên.
2. Sự Dạy Dỗ của Phi-e-rơ: “Người đã mang tội lỗi chúng ta trong thân thể Ngài trên cây gỗ... vì các ngươi đương như chiên lạc, nhưng bây giờ đã trở về cùng Đấng chăn chiên và Giám mục của linh hồn mình” (1 Phi-e-rơ 2:24-25). Phi-e-rơ trích dẫn Ê-sai 53 và áp dụng trực tiếp cho Chúa Giê-xu, đồng thời cho thấy kết quả: những “chiên đi lạc” nay đã được đưa về.
3. Lời Tự Thú của Sứ Đồ Phao-lô: “Đức Chúa Trời đã làm cho Đấng vốn chẳng biết tội lỗi trở nên tội lỗi vì chúng ta, hầu cho chúng ta nhờ Đấng đó mà được trở nên sự công bình của Đức Chúa Trời” (2 Cô-rinh-tô 5:21). Đây là lời giải thích rõ ràng nhất về Ê-sai 53:6. Chúa Giê-xu, Đấng vô tội, đã trở thành “tội lỗi” (gánh lấy ‘āwōn của chúng ta) để chúng ta được xưng công bình.
Lẽ thật này không chỉ để nghiên cứu, mà phải biến đổi cuộc đời chúng ta.
1. Nhận Biết và Xưng Nhận Tình Trạng “Đi Lạc” của Mình: Bước đầu tiên của đức tin là sự ăn năn. Chúng ta phải thành thật thừa nhận rằng mình đã như chiên đi lạc, đã quay theo đường riêng của mình. Sự kiêu ngạo thuộc linh ngăn cản chúng ta nhìn nhận điều này. Mỗi ngày, chúng ta cần kiểm điểm xem mình có đang “quay mặt” khỏi Chúa để theo ý riêng không.
2. Đặt Trọn Vẹn Niềm Tin Vào Công Tác Thay Thế của Chúa Giê-xu: Sự cứu rỗi không dựa trên nỗ lực “tìm đường về” của chúng ta, mà dựa trên việc tin rằng Chúa Giê-xu đã gánh tội thay cho mình. Chúng ta phải ngừng cố gắng tự cứu mình bằng việc lành hay nghi lễ, và đơn giản tin cậy nơi Chiên Con của Đức Chúa Trời.
3. Sống Trong Sự Tự Do Khỏi Án Phạt và Quyền Lực Của Tội Lỗi: Vì tội lỗi đã bị chất lên Chúa Giê-xu và Ngài đã gánh chịu hình phạt, nên chúng ta được tự do khỏi án phạt đời đời (Rô-ma 8:1). Điều này cũng ban cho chúng ta quyền năng để sống đắc thắng tội lỗi mỗi ngày, vì chúng ta không còn là nô lệ cho nó nữa.
4. Trở Nên Công Cụ Dẫn Dắt Những “Con Chiên Lạc” Khác Về Với Người Chăn: Khi nhận biết mình đã được tìm thấy, chúng ta được kêu gọi chia sẻ tin mừng này. Chúng ta nhìn thế giới bằng con mắt của ân điển: mọi người xung quanh, dù thành công hay thất bại, đều là những con chiên đang đi lạc, cần được nghe về Người Chăn Hiền Lành đã hy sinh mạng sống vì chiên (Giăng 10:11).
5. Bước Đi Trong Sự Vâng Phục và Biết Ơn: Cuộc đời chúng ta giờ đây là một lời đáp lại tình yêu thay thế đó. Chúng ta không còn sống cho “con đường riêng” nữa, mà sống cho ý muốn của Đấng đã yêu chúng ta. Sự vâng phục trở nên một đáp ứng của lòng biết ơn, không phải gánh nặng luật pháp.
Ê-sai 53:6 là một câu Kinh Thánh chứa đựng toàn bộ Phúc Âm trong một thì hiện tại hoàn thành. Nó vạch trần sự thật phũ phàng về tình trạng hư mất tích cực của con người – chúng ta chủ động lạc lối. Nhưng nó cũng công bố sự thật vinh quang về hành động cứu chuộc chủ động của Đức Chúa Trời – Ngài đã đặt tội lỗi chúng ta lên Đầy tớ chịu khổ của Ngài, là Chúa Giê-xu Christ.
Hôm nay, nếu bạn nhận thấy mình đang lang thang trong “con đường riêng” đầy mệt mỏi và vô vọng, hãy nghe tiếng gọi của Phúc Âm. Người Chăn Hiền Lành đã đến để tìm kiếm và cứu chiên lạc (Lu-ca 19:10). Gánh nặng tội lỗi của bạn đã được chất lên Ngài trên thập tự giá. Hãy quay khỏi đường lối mình, tin cậy nơi Ngài, và bước vào sự chăn dắt yêu thương của Đấng đã phó sự sống Ngài vì bạn. Ân điển đó dành cho “tất cả chúng ta”.