Ý Nghĩa Của Việc Chúng Ta Sẽ Được Đón Chúa Trên Không Trung (1 Tê-sa-lô-ni-ca 4:17)
Lời hứa về việc tín đồ được đón Chúa Giê-xu “trên không trung” trong thư 1 Tê-sa-lô-ni-ca 4:17 là một trong những lời tiên tri trọng yếu và đầy hy vọng nhất trong Tân Ước. Sứ đồ Phao-lô đã viết những lời này để an ủi và hướng dẫn các tín hữu tại Tê-sa-lô-ni-ca, những người đang bối rối về số phận của những người thân đã qua đời trong Chúa trước khi Ngài tái lâm. Để thấu hiểu trọn vẹn ý nghĩa của sự kiện vĩ đại này, chúng ta cần đi sâu vào phân đoạn Kinh Thánh, khám phá ngôn ngữ gốc, bối cảnh lịch sử và thần học, cũng như áp dụng lẽ thật ấy vào đời sống hằng ngày.
Phao-lô viết trong 1 Tê-sa-lô-ni-ca 4:13-18:
“Hỡi anh em, chúng tôi chẳng muốn anh em không biết về phần người đã an giấc, hầu cho anh em chớ buồn rầu như người khác không có sự trông cậy. Vì nếu chúng ta tin Đức Chúa Jêsus đã chết và sống lại, thì cũng vậy, Đức Chúa Trời sẽ đem những kẻ ngủ trong Đức Chúa Jêsus cùng đến với Ngài. Đây là điều chúng tôi nhờ lời Chúa mà rao bảo cho anh em: chúng ta là kẻ sống, còn ở lại cho đến kỳ Chúa đến, thì không lên trước những người đã an giấc. Vì sẽ có tiếng kêu lớn và tiếng của thiên sứ lớn cùng tiếng kèn của Đức Chúa Trời, thì chính mình Chúa ở trên trời giáng xuống; bấy giờ những kẻ chết trong Đấng Christ sẽ sống lại trước hết. Kế đến chúng ta là kẻ sống, mà còn ở lại, sẽ cùng nhau được cất lên với những người ấy giữa đám mây, tại nơi không trung mà gặp Chúa, như vậy chúng ta sẽ ở cùng Chúa luôn luôn. Thế thì, anh em hãy dùng lời đó mà yên ủi nhau.”
Câu then chốt mà chúng ta nghiên cứu là câu 17: “Kế đến chúng ta là kẻ sống, mà còn ở lại, sẽ cùng nhau được cất lên với những người ấy giữa đám mây, tại nơi không trung mà gặp Chúa.”
Từ ngữ Hy Lạp nguyên bản mang nhiều sắc thái sâu sắc:
- “Được cất lên” (harpagēsometha): Động từ này xuất phát từ “harpazō” (ἁρπάζω), có nghĩa là “nắm lấy, cướp lấy, đem đi cách nhanh chóng và mạnh mẽ”. Nó diễn tả một hành động chủ động, đầy quyền năng của Đức Chúa Trời, không phải là một sự bay lên thụ động. Điều này nhấn mạnh ân điển và quyền năng tối thượng của Ngài.
- “Gặp” (apantēsin): Đây là một thuật ngữ kỹ thuật quan trọng. Trong văn hóa Hy Lạp thời đó, “apantēsis” được dùng để mô tả nghi lễ một đoàn đại biểu của thành phố đi ra ngoài thành để nghênh đón (to meet) một vị vua hay một nhân vật quan trọng đang đến viếng thăm, rồi sau đó cùng đồng hành với vị ấy trở vào thành phố của họ. Điều này cho thấy bức tranh: Hội Thánh (bao gồm các thánh đồ đã sống lại và những người đang sống được biến hóa) được cất lên để “nghênh đón” Chúa của mình trên không trung, và sau đó sẽ “ở cùng Chúa luôn luôn” (câu 17b), có lẽ là đồng hành với Ngài trong sự trở lại vinh quang của Ngài xuống trái đất (Khải Huyền 19:11-14).
Vậy, việc gặp Chúa “tại nơi không trung” mang ý nghĩa gì?
1. Không Trung Là Nơi của Cuộc Gặp Gỡ Cá Nhân và Vinh Hiển: “Không trung” (tiếng Hy Lạp: aera) không chỉ đơn thuần là bầu khí quyển. Trong tư tưởng Kinh Thánh, đây là khoảng không gian giữa thiên đàng và đất. Nó tượng trưng cho lãnh địa mà tại đó, Đấng Christ, Đức Chúa Trời và các thánh đồ sẽ có một cuộc hội ngộ vô cùng thân mật và vinh hiển. Đây không phải là điểm đến cuối cùng (thiên đàng), mà là khởi điểm của một mối tương giao vĩnh cửu và trọn vẹn hơn với Chúa.
2. Sự Kiện Hoàn Tất Công Cuộc Cứu Chuộc Thân Thể: Sự kiện này gắn liền với lẽ thật về sự sống lại và sự biến hóa thân thể. Phao-lô giải thích rõ hơn trong 1 Cô-rinh-tô 15:51-53: “Nầy là sự mầu nhiệm tôi tỏ cho anh em: chúng ta không ngủ hết, nhưng hết thảy đều sẽ biến hóa, trong giây phút, trong nháy mắt, lúc tiếng kèn chót; vì kèn sẽ thổi, kẻ chết đều sống lại được không hay hư nát, và chúng ta đều sẽ biến hóa. Vả, thể hay hư nát nầy phải mặc lấy sự không hay hư nát, thể hay chết nầy phải mặc lấy sự không hay chết.” Thân thể vinh hiển, bất tử, phù hợp với thiên đàng mà chúng ta nhận được trong khoảnh khắc ấy, là sự hoàn tất của ơn cứu rỗi (xem thêm Phi-líp 3:20-21).
3. Sự Phân Biệt Giữa Hội Thánh và Thế Gian: Cuộc gặp gỡ trên không trung nhấn mạnh sự tách biệt giữa những người thuộc về Đấng Christ và thế gian không tin. Đây là sự ứng nghiệm lời Chúa Giê-xu phán trong Lu-ca 17:34-36 về sự phân rẽ bất ngờ. Nó cũng cho thấy sự bảo vệ đặc biệt của Đức Chúa Trời dành cho dân Ngài trước những sự phán xét có thể xảy ra trên đất (khải tượng về 144.000 người được đóng ấn trong Khải Huyền 7, và lời hứa giữ gìn khỏi giờ thử thách trong Khải Huyền 3:10).
4. Là Sự Thể Hiện Tình Yêu và Sự Trông Đợi Của Đấng Christ: Sự kiện này không chỉ là về chúng ta được lên với Ngài, mà còn là về Ngài đến để đón chúng ta về nhà. Trong Giăng 14:1-3, Chúa Giê-xu phán: “Ta đi sắm sẵn cho các ngươi một chỗ. Khi ta đã đi, và đã sắm sẵn cho các ngươi một chỗ rồi, ta sẽ trở lại đem các ngươi đi với ta, hầu cho ta ở đâu thì các ngươi cũng ở đó.” Hành động “đón” này là sự viên mãn của lời hứa đó, thể hiện tình yêu thương trọn vẹn của Ngài dành cho cô dâu của Ngài là Hội Thánh.
Để tránh hiểu lầm, chúng ta cần đặt sự kiện này vào trong bức tranh tổng thể về những việc sau cùng:
- Sự Tái Lâm của Đấng Christ (Parousia): Sự kiện đón Hội Thánh là giai đoạn đầu tiên và riêng biệt trong sự tái lâm của Ngài. Ngài đến cho Hội Thánh (để đón cô dâu) trước khi Ngài trở lại với Hội Thánh (để phán xét thế gian và thiết lập vương quốc nghìn năm – Khải Huyền 19:11-20:6).
- Sự Phán Xét Tòa Án Christ (Bema): Sau khi được đón lên, Kinh Thánh cho biết mọi tín đồ sẽ ứng hầu trước tòa án Christ (2 Cô-rinh-tô 5:10, Rô-ma 14:10-12) để nhận phần thưởng cho công việc mình, không phải để phán xét tội lỗi (vì tội lỗi đã được tha trên thập tự giá).
- Tiệc Cưới Chiên Con: Thời kỳ sau đó, trên thiên đàng, sẽ diễn ra tiệc cưới vinh hiển của Chiên Con với cô dâu là Hội Thánh đã được chuộc (Khải Huyền 19:7-9).
Lẽ thật về sự đón tiếp trên không trung không phải chỉ để tranh luận giáo lý, mà để biến đổi đời sống. Dưới đây là những áp dụng thiết thực:
1. Một Niềm Hy Vọng Sống Động và An Ủi: Đây là lời đáp tối hậu cho nỗi đau mất mát. Khi một tín đồ qua đời, chúng ta không nói “vĩnh biệt” mà là “tạm biệt”. Chúng ta có sự trông cậy chắc chắn rằng sẽ có cuộc đoàn tụ vui mừng trong Chúa. Phao-lô kết luận phân đoạn bằng lời khuyên: “Thế thì, anh em hãy dùng lời đó mà yên ủi nhau.” (1 Tê-sa-lô-ni-ca 4:18).
2. Động Lực Cho Đời Sống Thánh Khiết: Sứ đồ Giăng viết: “Ai có sự trông cậy đó trong lòng, thì tự mình làm nên thanh sạch, cũng như Ngài là thanh sạch.” (1 Giăng 3:3). Viễn cảnh sắp gặp Chúa cách mặt đối mặt thúc giục chúng ta sống đẹp lòng Ngài, từ bỏ tội lỗi và theo đuổi sự thánh khiết.
3. Tinh Thần Tỉnh Thức và Phục Vụ Trung Tín: Chúa Giê-xu thường nhắc nhở: “Vậy hãy tỉnh thức, vì các ngươi không biết ngày nào Chúa mình sẽ đến.” (Ma-thi-ơ 24:42). Niềm tin về sự trở lại bất ngờ của Ngài giúp chúng ta sống mỗi ngày với thái độ sẵn sàng, quản lý thì giờ, tài năng và nguồn lực Chúa giao cách trung tín, như những đầy tớ khôn ngoan chờ chủ về (Ma-thi-ơ 25:14-30).
4. Giải Phóng Khỏi Sự Sợ Hãi và Chủ Nghĩa Vật Chất: Khi chúng ta hiểu rằng quê hương thật của mình ở trên trời (Phi-líp 3:20), chúng ta sẽ được tự do khỏi sự kìm kẹp của những lo lắng trần thế và sự ham mê của cải. Chúng ta có thể sống hào phóng, tập trung vào những điều thuộc về cõi đời đời.
5. Động Lực Truyền Giáo Khẩn Thiết: Sự kiện này nhắc nhở chúng ta rằng thời gian cho ân điển có giới hạn. Khi Chúa đến để đón Hội Thánh, cánh cửa cơ hội sẽ đóng lại. Điều này thôi thúc chúng ta nhiệt thành chia sẻ Phúc Âm, để gia đình, bạn bè và mọi người cũng có được niềm hy vọng vinh quang này.
Lời hứa “sẽ cùng nhau được cất lên... tại nơi không trung mà gặp Chúa” là viên ngọc quý của lẽ thật Cơ Đốc. Nó không phải là một câu chuyện thần tiên để mơ mộng, mà là một lời tiên tin chắc chắn dựa trên sự sống lại của Đấng Christ – cái nền tảng của đức tin chúng ta (1 Cô-rinh-tô 15:20). Lẽ thật này định hình thế giới quan của chúng ta, ban cho chúng ta một lăng kính hy vọng để nhìn mọi sự: đau khổ, sự chết, công lao và mục đích sống.
Hãy để lẽ thật này vang vọng trong tâm trí chúng ta mỗi ngày: Chúa Giê-xu sẽ trở lại! Tôi sẽ được gặp Ngài trên không trung! Tôi sẽ được ở với Ngài đời đời! Với niềm tin và hy vọng đó, chúng ta có thể bước đi cách vững vàng, phục vụ cách trung tín, yêu thương cách sâu sắc, và rao giảng cách nhiệt thành, trong khi nóng lòng trông đợi ngày hạnh phúc ấy.
“Ấy chính Đức Thánh Linh đã làm chứng cho chúng ta như vậy; vì sau khi Ngài đã phán: ‘Nầy là giao ước mà ta sẽ lập với họ…’ thì Chúa lại phán: ‘Ta sẽ không nhớ đến tội lỗi họ nữa.’ Hễ tội lỗi đã được tha, thì không cần dâng của lễ vì tội nữa. Hỡi anh em, vì chúng ta nhờ huyết Đức Chúa Jêsus được dạn dĩ vào nơi rất thánh… lại vì chúng ta có thầy tế lễ lớn đã lên trời, tức là Đức Chúa Jêsus, Con Đức Chúa Trời… nên hãy cầm giữ sự làm chứng của lòng tin chúng ta cho vững bền. Vì Đấng đã hứa cùng chúng ta là thành tín.” (Hê-bơ-rơ 10:15-23).